Chương 13: Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ

Giữa Varite, học sinh chuyển trường và Lưu Mạnh Khuê tồn tại một lời hứa.

"Năm đó cậu hứa sẽ lấy tôi, Louis Khuê."

Varite lười biếng nhấc mắt, có chút không ưa thích ánh nắng một tí nào. Đôi xanh thẳm như đại dương mênh mênh mông mông dìm chết người khác khiến Lưu Mạnh Khuê ghét bỏ.

"Đừng có ở đó làm nũng với tôi, Varite. Tôi ghét nhất là cậu."

Varite không chút bận tâm cọ cọ mặt vào người Lưu Mạnh Khuê, thầm thì: "Nhưng tôi thích nhất là cậu. Nếu kết hôn cùng cậu, vậy tôi cũng sẽ có họ tên rồi."

Lưu Mạnh Khuê có chút bất lực, chán nản để mặc cho Varite muốn làm gì thì làm.

*

Buổi tối trước ngày Varite phải về nước, cô nhậu một bữa say bí tỉ, hoàn toàn không ý thức được những gì trước mặt.

"Lưu Mạnh Khuê... Lưu Mạnh Khuê..."

Trong cơn say, kể cả không nhận thức được những thứ trước mặt, người duy nhất mà Varite có thể gọi tên vẫn là nàng.

"Muốn ôm..."

Lưu Mạnh Khuê bất lực ôm lấy cô, không quên gọi tài xế đưa Varite về nhà.

*

Người ấy vẫn nở nụ cười rạng như thế, nhưng không phải giành cho cô.

Người ấy vui vẻ khi ở bên người khác, chứ không phải cô.

Tình yêu ngày nào bây giờ vỡ tan, để lại Varite với khoảng không trống vắng.

"Tôi hộc tốc trở về Trung Quốc, để tìm em. Nhưng hóa ra em đã có người khác rồi, chúc em hạnh phúc."

*

"Varite! Đừng đi!"

Varite cố gắng tập trung tỉnh táo, buông xuống bàn tay đẫm máu của mình. Lưu Mạnh Khuê quỳ ở một bên đau khổ, lúng túng không biết phải làm sao. Tiếng còi xe cứu thương vang lên rõ ràng ở bên kia con phố.

"Buông xuống... Đừng làm bàn tay em bẩn với máu của tôi..."

*

"Varite! Varite!"

Ánh nắng nhảy nhót qua sườn mặt tinh xảo của Varite. Cô quấn băng trắng trên đầu, mặc trang phục của bệnh viện, mơ hồ nhìn người trước mặt. Varite lắc đầu, cười xin lỗi: "Xin lỗi, bạn là ai vậy?"

Lưu Mạnh Khuê gạt đi nước mắt, căng thẳng nắm lấy bàn tay đã từng bảo vệ nàng: "Tôi là người yêu của bạn."

Varite nhăn mày, buông xuống những lời nói như kim đâm vào sâu thẳm trong trái tim của Lưu Mạnh Khuê: "Nhưng tôi thấy bạn... Rất lạ."

*

"Tôi hồi phục trí nhớ rồi."

Varite lạnh lùng rút bàn tay của mình ra, cười miễn cưỡng: "Cậu có thể trở về với Trần Hoàng. Tôi sẽ về nước, không quấy rầy hai người nữa."

Lưu Mạnh Khuê chết lặng, hóa ra trong tâm trí của Varite, nàng vẫn luôn là một người tồi tệ như thế sao?

*

"Varite! Tên chết tiệt! Tôi yêu cô rồi đó! Bây giờ phải làm sao?!"

Chiếc máy bay vẫn tiếp tục đi theo lộ trình của nó, những người trên máy bay đồng loạt nhìn xuống dưới. Gương mặt của Lưu Mạnh Khuê bị nhấn chìm bởi nước mắt.

Trần Hoàng đứng ở một bên an ủi: "Cô ấy sẽ trở về, Varite còn phải thu xếp căn hộ của mình ở đây."

*

"Không phải em nói yêu tôi sao?"

Hai năm sau gặp lại, Varite vẫn như thế, vẫn buông lời hờ hững với nàng, nhưng với tư cách là người yêu của nhau.

"Tôi biết một câu như thế này: Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ. Không phải cuộc tình của chúng ta cũng thế sao?"