Chương 17: Ở lại Thượng Hải dưỡng thương 2
Xe đánh vòng, hướng đường Tây Nam Kinh.
Giai Hòa à một tiếng, cũng không nói gì thêm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
“Em quen biết A Trạch như thế nào?” Ngô Chí Luân bỗng nhiên hỏi.
Giai Hòa thành thật trả lời: “Tôi là một trong những biên kịch của phim anh ấy đang đóng.”
“Biên kịch.” Ngón trỏ anh ta gõ gõ vào tay lái, rất có tiết tấu, thuận miệng hỏi tới, “Mới quen không bao lâu?”
Giai Hòa ừ: “Khoảng hai tháng.”
Anh ta còn cười cười, lẫn vào đó là những cảm xúc không quá rõ ràng.
Đến khi tới được nhà Kiều Kiều, hai người ngồi đợi dưới lầu một lúc cho đến khi xác nhận an toàn mới yên tâm xuống xe. Giai Hòa đi trước ấn thang máy, được một lát, Ngô Chí Luân lại kéo mũ áo khoác lên che khuất mặt. Bảo vệ khu nhà nhìn anh ta giống như nhìn thấy trộm, hai tay khoanh lại đến trước thang máy, nhìn Giai Hòa chớp mắt mấy cái.
Vẻ mặt thế kia, nghiêm trọng giống như mấy chú cảnh sát đi bắt những tên chơi bời trong dịp Tết nhất.
Giai Hòa bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Lúc trước khi học Đại học, mấy chị em nằm lăn tám chuyện với nhau, Kiều Kiều từng khen nức khen nở bộ phim về đề tài đồng tính nam [1] Ngô Chí Luân tham gia diễn xuất: “Bạn của tôi, hình như vẫn còn rất thích anh.”
Ngô Chí Luân cười, đang muốn nói chuyện, thang máy lại ‘đinh’ lên một tiếng, hai cánh cửa mở ra.
Không chờ cả hai đi ra ngoài, có người đã lảo đảo bước vào. Cùng lúc đó có một bàn tay phụ nữ giữ cửa thang máy lại: “Em đã nói bạn em đến ở, anh phải về sao? Chỉ bởi vì chuyện này?” Khuôn mặt Kiều Kiều chưa trang điểm, tức giận đến mức trắng bệch, đến lúc nói xong mới nhìn thấy Giai Hòa…cùng Ngô Chí Luân.
Giai Hòa cắn môi nhìn chị, rồi nhìn về phía Bối Tư Đạt. Lại là một màn ‘cẩu huyết’ đặc sắc.
Tầm mắt Kiều Kiều ngừng khoảng ba giây trên người Ngô Chí Luân, lập tức buông tay ra, cười nói với Bối Tư Đạt: “Hẹn gặp lại.”
Từ nổi khùng đến lịch sự tạm biệt, thay đổi không chê vào đâu được.
Vì thế, thang máy đã mang bạn Bối Tư Đạt với sắc mặt đã hóa đen xuống dưới, để lại ba người đang nhìn nhau cười. Không đợi Giai Hòa giới thiệu, Kiều Kiều đã nhanh nhẹn vươn đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng ra: “Chào anh, tôi là Kiều Kiều.”
Ngô Chí Luân cũng tỏ ra quý ông vạn phần: “Xin chào, Ngô Chí Luân.”
Kiều Kiều mỉm cười gật đầu: “Thật ngại quá, trước khi đến mọi người nên gọi điện thoại, tôi sẽ xuống lầu đón.”
Ngô Chí Luân nhún nhún vai: “Không sao, tôi chỉ đưa Giai Hòa lên rồi đi ngay thôi.”
Kiều Kiều kinh ngạc: “Không vào nhà ngồi một chút sao?”
Nếu không phải đang đứng trong hành lang lạnh căm căm, nếu không phải Kiều Kiều còn mặc đồ ở nhà, Giai Hòa thực hoài nghi chính cô có phải đang ở trong cái tiệc rượu nổi tiếng gì không. Cả hai người kia không ngừng tán gẫu với nhau, bắt đầu từ việc hợp tác đến doanh thu vé bán ra trong dịp lễ tình nhân [2]. Kết quả là, Ngô Chí Luân không thể từ chối thịnh tình này, theo hai người đi tới trước cửa nhà Kiều Kiều, rồi lại nhìn Kiều Kiều ngó cánh cửa đã bị khóa chặt kia, không thể nói nên lời.
Kiều Kiều, cứ mang dép lê mặc áo ngủ như vậy, tự khóa cửa nhốt mình bên ngoài.
“Nếu không…” Giai Hòa thật muốn đâm đầu chết, “Đi nhà của tôi đi.”
Nếu biết thế từ trước cô sẽ không đi, quả thực là cuộc di cư của thế kỷ mà. Vốn là chỉ mình cô dính vào một vụ tai nạn giao thông, không hiểu sao kéo theo Ngô Chí Luân làm tài xế, lại liên lụy Kiều Kiều bị khóa cửa nhốt ngoài.
Nhưng Ngô Chí Luân lại rất bình tĩnh. Anh ta nhìn nhìn cánh cửa đã khóa, lại nhìn nhìn Giai Hòa ướt nhẹp từ đầu đến chân cùng Kiều Kiều vẫn xỏ dép đi trong nhà, quyết đoán đến hành lang bên kia, cười ha ha gọi điện thoại. Không cần phải nói gì nhiều, nhất định là cho Dịch Văn Trạch.
“Người thật nhìn quá đẹp.” Kiều Kiều vẫn có tâm trạng cảm khái giai đẹp.
Giai Hòa dở khóc dở cười: “Em còn tưởng chị không có cảm giác gì.”
Kiều Kiều tà ác nhìn cô: “Người thật trông rất chuyên nghiệp, được chưa? Gặp mặt rồi tự nhiên phải vờ vịt tí chứ.”
Giai Hòa lười phải trêu vào chị, nói nhanh: “Lát nữa chị lái xe, đến nhà em đi?”
Kiều Kiều nhìn bóng dáng kia, bĩu môi: “Còn anh ta thế nào?”
“Đương nhiên anh ta về nhà.”
Giai Hòa không hề nghĩ tới việc, rằng cô thì cho là đương nhiên, nhưng đổi đến trong miệng Ngô Chí Luân lại không hề như thế. Cô vừa muốn nói Kiều Kiều sẽ lái xe đưa mình về nhà, Ngô Chí Luân lập tức bảo, bộ dạng hai người như vậy, trên đường đi nhất định không an toàn. Giai Hòa đang muốn đổi đối sách, Kiều Kiều lại nhảy vào thêm mắm dặm muối bảo rằng chỗ Giai Hòa ở trị an không được tốt lắm, mà ba mẹ của mình tối nay ở lại Hàng Châu, không có chìa khóa này nọ.
Hai vị kia, cứ thế mà kẻ hát người múa, cuối cùng, quyết định dĩ nhiên là cả đám kéo đến nhà Dịch Văn Trạch.
Dọc trên đường đi, hai người kia ngồi ở ghế trước trò chuyện với nhau vui vẻ. Lúc đi ngang qua cầu Dương Phố [3], Kiều Kiều còn chỉ Expo [4] cách đó không xa, rất nghiêm túc giải thích kế hoạch tương lai của thành phố, Ngô Chí Luân cũng có hứng thú nghe. Tiếng Quảng Đông của Kiều Kiều khá tốt, lúc này đã có nơi dụng võ. Giai Hòa lại nghe câu được câu không, mãi cho đến lúc nghe được bài hát đang ở vị trí cao trên bảng xếp hạng âm nhạc của Thiên Sở, mới có chút thay đổi.
“Em nghe bài hát này lần nào chưa?” Ngô Chí Luân nhìn Giai Hòa qua kính chiếu hậu.
Giai Hòa lắc đầu: “Là bài hát mới à?”
“Thật ra không phải, hai năm trước đã viết.”
Giai Hòa à một tiếng.
“A Trạch viết nhạc, anh viết lời.”
Giai Hòa nhìn anh ta vẫn còn chú mục đến mình, chỉ có thể gật gật đầu, hơi ngoài ý muốn là, anh ta lại không nói gì thêm nữa.
Trên cây cầu lớn đầy những sợi cáp bắt chéo ngay ngắn, vắt ngang giữa mấy ngọn đèn, cho dù không có ánh sáng cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Kiều Kiều nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ, cũng không nói nữa.
Những con đường của Phố Đông [5] thực sự rất lớn, như là hai thành phố khác nhau cách bởi một bờ sông. Không biết lái bao lâu, xe mới rẽ vào một khu nhà nhỏ, men theo bờ sông mà đi, rất yên tĩnh.
Mấy người xuống xe, theo Ngô Chí Luân vào nhà. Anh ta cũng không khách sáo gì, vừa đẩy cửa ra liền lập tức sà vào bàn mạt chược với hai trợ lý. Nhưng cậu trai kia vừa nhìn thấy tóc tai Giai Hòa còn ướt sũng cùng Kiều Kiều vẫn xỏ dép đi trong nhà, rõ ràng chưa định thần lại được. Hình như không ai có thể đoán nổi, trên đời này có có những cô gái có thể lấy hình tượng như thế kia mà xuất hiện ở đây…Đứng ở huyền quan, dưới ánh đèn tường[6], Giai Hòa có chút luống cuống. Mãi cho đến khi A Thanh kéo kéo cô, nhỏ giọng hỏi cô có muốn tắm rửa thay quần áo gì không mới xem như đào thoát.
Cô dùng phóng tắm dưới lầu. Nước ấm áp, làn hơi mờ mờ giăng kín trong không trung.
Mới tắm được một nửa, Giai Hòa nghe bên ngoài có tiếng cầm bài gì đó. Cô vốn sợ mình không được lịch sự mà mò đầu đến nhà thần tượng ở, trước mắt xem ra mình phải ‘thu liễm’ một chút. Giai Hòa nhanh tay lẹ chân tắm, rồi mặc bộ quần áo thể thao A Thanh cho mượn. Đang nghĩ đến chuyện phải xử lý mái tóc ướt này như thế nào thì đã có người gõ cửa.
A Thanh hỏi một tiếng, đưa máy sấy vào.
Giai Hòa kinh ngạc nhìn cô, nói câu cảm ơn.
A Thanh cười: “Phải cảm ơn em nhiều đó. Tóc em ngắn, chưa bao giờ dùng máy sấy cả, lúc nãy mới đi mua.”
Giai Hòa càng ngượng hơn, lập tức nói mấy lần cảm ơn.
A Thanh lại xua xua tay: “Em nói đùa thôi, đừng cảm ơn em nữa. Là anh Dịch bảo em ra ngoài mua ——” Nói còn chưa xong, Ngô Chí Luân ở bên kia đã đằng hắng hai tiếng, ý bảo cô nhanh về còn chơi bài tiếp.
Giai Hòa cầm máy sấy, đóng cửa cắm điện, tiếng ù ù chợt vang khắp toilet.
Toilet có một tấm kính áp vào tường, đã phủ kín một lớp hơi nước mờ mờ. Giai Hòa vừa sấy tóc vừa lau một góc nhỏ trên kính. Ảnh phản chiếu, là khuôn mặt nóng đỏ của mình, cảm giác như thế nào cũng không ổn.
Đơn giản là tắm nước ấm, chiến trường mạt chược náo nhiệt, như bạn bè bình thường tụ tập, nhưng địa điểm lại khiến người ta kinh ngạc.
Giai Hòa vỗ vỗ mặt mình, cố ép ra khuôn mặt tươi cười tự nhiên, dọn dẹp một chút mới đi ra phòng tắm.
Phòng khách dưới lầu, nghiễm nhiên đã trở thành một ổ bài bạc.
Ngô Chí Luân cố ý nhấn mạnh: “A Trạch ở trên lầu.”
Kiều Kiều biết thời biết thế: “Bạn học Giai Hòa, phiền bạn lên nói giúp mình một tiếng cảm ơn, bảo lần sau boss của mình sẽ mời mọi người ăn cơm.”
A Thanh lập tức bổ sung: “Biên kịch, Dịch tiên sinh còn chưa ngủ đó.”
Chỉ có trợ lý của Ngô Chí Luân không nói gì, hiển nhiên là bị đả kích bởi mấy con bài, ngay cả nhìn cũng không muốn.
Phòng khách chói sáng, sòng bài náo nhiệt, mà cô, lại là đối tượng bị người ta xua đuổi như thế này đây.
Giai Hòa buồn một chút, cố nán lại nhìn bàn bài, lại chẳng có người quan tâm đến mình. Quên đi, nếu đã đến đây thì cũng phải chào hỏi chủ nhà một tiếng. Cô tự khích lệ trái tim của mình, đứng dậy lên lầu.
Sàn gỗ cứng, dép đi trong nhà mềm, lúc di chuyển lại không có tiếng động nào, lại càng khiến không khí trầm trọng.
Cũng may lầu hai sắp xếp khá đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng dễ chịu, chỉ có một phòng đang khép hờ cửa, Giai Hòa nghe loáng thoáng giọng Dịch Văn Trạch bên trong, khỏi phải đi tìm xấu hổ. Cô đứng im ở cửa. Từ vị trí này có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, mưa vẫn chưa ngừng.
Cô gõ gõ cửa, gọi một tiếng Dịch tiên sinh.
Dường như Dịch Văn Trạch đang nghe điện thoại. Anh bảo vào đi, rồi tiếp tục hạ giọng nói chuyện với người bên kia.
Cô do dự một chút, đẩy cửa ra.
Phòng làm việc rất rộng, toàn bộ đèn tường đều được bật khiến căn phòng trở nên sáng sủa. Tường bên phải đặt một kệ sách, một nửa là sách, còn một nửa là CD. Anh ngồi bên cạnh cửa sổ, thân hình chìm trong sô pha màu đen, xoa nhẹ mi tâm, ngẩng đầu nhìn Giai Hòa.
Lúc này, nhạc vừa chuyển đến bài Forever, giọng hát trầm của Stratovarius vang lên, lấp đầy những nơi trống trải trong phòng.
“Thiên Sở,” Bỗng nhiên Dịch Văn Trạch nói với người ở đầu dây bên kia, “Bài hát mới của tôi không thích hợp với em. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của tôi, nếu em kiên quyết muốn, có thể tìm chị Mạch nói chuyện, không cần phải gọi điện riêng cho tôi.” Anh nói xong, lại yên lặng nghe một lát, vẫn xoa ấn mi tâm như trước, thần sắc càng lúc càng bất đắc dĩ: “Những đều cần nói tôi đã nói, bây giờ tôi còn có khách ở đây, không nói nhiều.”
Giai Hòa ngượng ngùng ngồi ở một ghế sô pha khác, im lặng nghe bài hát kia, muốn giảm bớt căng thẳng một chút.
Mãi cho lúc Dịch Văn Trạch ngắt điện thoại, cô mới cười hỏi: “Anh rất thích Stratovarius?”
Suy nghĩ nãy giờ mới có thể tìm được đề tài này để dời chú ý.
“Anh nghe rất nhiều bài hát của họ từ lâu rồi, dần dần thành thói quen.” Dịch Văn Trạch đặt điện thoại lên bàn, cầm lấy bình trà, rót cho Giai Hòa một tách, “Khí hậu Phần Lan rất lạnh, nhưng chính bầu không khí thế này mới có thể tạo nên âm nhạc trong trẻo như vậy.”
Giai Hòa hỏi: “Anh đi Phần Lan rồi sao?”
Dịch Văn Trạch gật đầu.
Giai Hòa ngượng ngùng: “Tỷ lệ tự sát ở nơi đó rất cao.”
Anh trầm ngâm một chút: “Ừ, thông thường thì cao nhất vào mùa xuân, bởi vì mùa đông quá khắc nghiệt, rất nhiều người khi trải qua thời gian dài chờ đợi đều có chứng trầm cảm.” [7]
Hình như…đề tài có gì đó không đúng.
Giai Hòa chợt nhớ tới cuộc điện thoại vừa nãy của anh, lại còn nói chuyện tới vấn đề này, trong cái bối cảnh tuyệt vọng âm u như thế, bỗng nhiên có cảm giác không ổn cho lắm.
Cô cầm tách trà, trầm ngâm một lúc lâu: “Thật ra phản bội cũng không phải là chuyện gì lớn. Tôi cũng đã từng trải qua.” Đương nhiên không thể so sánh cùng với việc ly hôn kia, nhưng phỏng chừng tính chất cũng không khác nhau lắm.
Dịch Văn Trạch nhẹ nhướng mày: “Tổng biên tập Cố?”
Giai Hòa cúi đầu nhìn tách trà: “Ừm.”
Thật là hy sinh chính bản thân mình để khuyên nhủ thần tượng. Giai Hòa vốn định nói vài câu an ủi, vừa đến bên miệng lại bị người khác chặn lại. Không gian yên bình êm ả như thế này, nói ra cũng chẳng có tác dụng thực tế gì.
Ngay lúc Giai Hòa không biết nói gì thêm nữa, Dịch Văn Trạch bỗng nhiên gọi một tiếng Giai Hòa.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh khó hiểu.
Trong ánh mắt dường như có ý cười, ôn hòa nhìn cô: “Em muốn an ủi anh?”
Giai Hòa nghe tiếng mình hít thở, lại cảm thấy ngượng ngập, ánh mắt lướt qua ấm trà, vươn tay cầm lấy, đến bình nước uống đổ thêm nước vào: “Không phải, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện đó.”
Dịch Văn Trạch cười cười, không nói chuyện.
Giai Hòa đặt ấm trà lại chỗ cũ, rót thêm vào tách của anh một ít. Lúc đưa cho anh mới phát hiện khoảng cách hai người rất gần, thật sự rất gần…hình như gần hơi quá.