"Ô ô..."
Nghe Mặt Trăng Nhỏ rêи ɾỉ trong nước, Tô Ngọc và Mục Khải Thần đồng thời nhìn lại chỉ thấy Mặt Trăng Nhỏ ngậm trong miệng con cá to bằng cánh tay trẻ em.
Tô Ngọc thấy nó hình như không thể cắn được nữa, dù sao quần áo cũng đã ướt nên cô nhảy xuống nước bắt con cá lớn vẫy đuôi không ngừng .
"Trời ạ, may mắn là nó cách bờ không xa." Ném con cá lên bờ, Tô Ngọc nhìn dáng vẻ chật vật bây giờ của mình, thầm nghĩ hôm nay may là mình mặc quần áo màu đen, nếu không sẽ bị lộ hết ra ngoài.
"Oa" Mặt Trăng Nhỏ nhảy lên bờ, điên cuồng hất nước ra khỏi mình, từ đầu tới đuôi lắc lắc, giọt nước từ trên bay ra bắn tung tóe khắp nơi cũng bắn lên Tô Ngọc một ít.
"Trăng Nhỏ, tránh ra." Tô Ngọc lấy tay che mặt, Mục Khải Thần thấy vậy cũng làm theo, nhưng không giống với khuôn mặt đang nhăn nhó của Tô Ngọc, anh ta đang mỉm cười, với đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc, đôi mắt của anh ta tràn ngập ý cười.
Sau khi giũ sạch nước trên người một lượt, Mặt Trăng Nhỏ vui vẻ chạy vòng quanh Tô Ngọc, lè lưỡi vẫy đuôi, nhìn cô chờ đợi.
"Được rồi, Mặt Trăng Nhỏ, là tốt nhất, mau tránh xa một chút, người em lại ướt rồi" Tô Ngọc biết nó đang muốn được khen ngợi nên sờ đầu của nó một cách tượng trưng.
Mặt Trăng Nhỏ được khen thỏa mãn nên hớn hở chạy đi sủa khắp nơi, có khi gặp một con vật nhỏ trong bụi cỏ nào đó cũng bị nó đuổi đi một đoạn đường dài.
"Đừng chạy nữa, quay lại đi" Thấy Mặt Trăng Nhỏ chạy hơi xa Tô Ngọc vội gọi nó lại.
"Gâu~"
Giọng của Mặt Trăng Nhỏ và Tô Ngọc vang vọng trong ngọn núi trống trải.Mặt Trăng Nhỏ vui vẻ chạy ra, Tô Ngọc quay đầu nhìn con cá, liền thấy Mục Khải Thần cũng đang nhìn chằm chằm con cá.
Con cá vẫn miễn cưỡng động đậy, Mục Khải Thần ngồi xổm bên cạnh và vươn tay chọc nó, nhưng bị cái đuôi tàn nhẫn của con cá tát lại.
Có một tiếng “bụp” khá lớn, Mục Khải Thần mở to mắt, phồng má, nắm lấy đuôi cá của nó và nhấc nó lên, con cá lắc lư cơ thể của nó từng cái một như muốn thoát ra.
"Hừ, đánh Thần Thần, hôm nay tôi ăn cậu cho mà xem."
"Phụt" Tô Ngọc không thể nhịn cười trước bộ dạng ngu ngốc của Mục Khải Thần.
Nghe thấy tiếng cười của Tô Ngọc, Mục Khải Thần giơ đuôi cá lên đưa cho cô, nhe hàm răng to trắng bóng với Tô Ngọc.
"Ngọc Ngọc, cá"
"Thôi, đi thôi, mang về nấu cho bà." Cô cũng muốn xem con thỏ ngốc nghếch này sống ở đâu.
"Ừ, bà ăn cá để khỏi bệnh"
"Hả? Bà của cậu bị ốm à?" Nghe những lời của Mục Khải Thần, Tô Ngọc có chút bối rối.
"Ừ, bà ngoại ốm, đau lắm" Vừa nói mắt lại đỏ hoe.
"Này, cậu về nhà thay quần áo trước, sau đó cùng tôi đi gặp bà, được không? Những người khác trong nhà cậu đâu?"
"Không, chỉ có Thần Thần và bà"
Nhìn Mục Khải Thần, Tô Ngọc cảm thấy đồng cảm, tuy bây giờ anh ấy vẫn còn có bà, nhưng bản thân anh ấy là một vấn đề, khó trách gia đình để anh ấy đến đây, hóa ra là không có ai ở nhà.
Vỗ đầu Mục Khải Thần cô nói :
"Đi thôi"
Mục Khải Thần không di chuyển, cau mày và nhìn Tô Ngọc một lúc, sau đó nhìn con cá trong tay.
"Sao vậy?" Tô Ngọc bị anh làm cho bối rối.
"Thần Thần muốn nắm tay."
Tô Ngọc dở khóc dở cười, tại sao lần này cô lại cảm thấy mình có thêm một đứa con trai, mà nó vẫn lớn như vậy?
"Giữ nó cho tôi" Cô đưa tay ra và lấy con cá từ tay Mục Khải Thần
Mục Khải Thần vui mừng, đưa con cá cho Tô Ngọc, sau đó dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của Su Yu và từng bước đi theo.
"Mặt Trăng Nhỏ, đi thôi"
"Gâu~" Mặt Trăng Nhỏ giật nảy mình chạy tới.
"Tiểu bạch thỏ, ngươi chờ ở chỗ này, ta đi thay quần áo" Đẩy Mục Khải Thần ngồi trên ghế đẩu, Tô Ngọc bưng cá đặt vào phòng bếp, sau đó đi phòng ngủ thay quần áo.
"Mà này, tiểu bạch thỏ, bà ngoại đang nấu ăn ở nhà cậu à?"
Sau khi thay quần áo xong, cô chợt nhớ ra rằng Mục Khải Thần nói rằng trong nhà chỉ có anh và bà nội, nhìn ra đại gia ngu ngốc này sẽ không nấu ăn được nữa, vậy thì chỉ có bà nội anh nấu ăn. Bây giờ bà của anh ấy bị ốm, anh ấy phải làm gì?
"Chà, bà làm đấy, ngon lắm"
"Vậy khi bà ốm thì nấu ăn thế nào?"
"Mang qua nhà dì ba đi"
Tô Ngọc nhướng mày, hình như nhà anh cách nhà dì ba rất gần, cô nhớ nhà gần nhà dì ba nhất là nhà bà Tôn, sau đó là nhà cô, nhưng sao cô lại không nhớ nhà bà Tôn đó có một cháu trai như vậy?
"Nếu bà nội của cậu không có đồ ăn, ở đây cũng không có đồ ăn, chúng ta trực tiếp đến nhà dì ba đi."
"Vâng"
...
"Dì ba, dì có ở nhà không?" Hai người bọn họ cùng một con chó đi tới cửa nhà của Tô Mộc, Tô Ngọc hướng vào bên trong gọi vài tiếng.
"Có, ai vậy?"
Tiếng dì ba từ trong phòng vọng ra, còn có tiếng thái rau.
"Là cháu Tô Ngọc đây ạ."
"Yo, Ngọc nha đầu sao lại về rồi?" Nhìn thấy Tô Ngọc, dì ba còn tưởng rằng cô đến đây để hỏi về việc bày tiệc.
"Dạ, không chỉ có con mà còn có cậu ấy nữa ạ." Tô Ngọc chỉ vào Mục Khải Thần.
"A, Thần Thần, sao con lại ướt như vậy, mau vào đi, dì lấy quần áo của chú ba cho con thay." Dì ba vội vàng kéo Mục Khải Thần vào phòng.
Cậu đem con cá trong tay Tô Ngọc đưa tới
“Chào dì ba, nấu cá cho bà nội.”
"Ôi, tiểu tử ngốc, sáng nay ngươi định câu cá chứ gì, thảo nào ướt như vậy, đi thay quần áo đi." Dì ba nói xong đẩy Mục Khải Thầm vào phòng sau.
"Ngọc Ngọc" Bị dì ba đẩy, thấy Tô Ngọc không vào, Mục Khải Thần vội vàng gọi.
"Đi thay quần áo trước đi, ta sẽ không rời khỏi đây." Nhìn thấy Mục Khải Thần nhìn mình, Tô Ngọc vội vàng an ủi, nếu không sau đó lại sắp khóc rồi.
"Ồ, đừng đi, đợi Thần Thần" Nghe những gì Tô Ngọc nói, Mục Khải Thần ngừng vùng vẫy và ngoan ngoãn vào phòng.
"Ngọc nha đầu, tại sao cháu và Thần Thần lại ở cùng nhau?"
Khóe miệng Tô Ngọc giật giật, dì ba, lời của dì quá mập mờ đi.
"Con gặp hắn bên sông, hắn chết đuối, Mặt Trăng Nhỏ tìm được hắn."
“Ôi, đứa nhỏ ngốc này, nó không biết bơi mà còn cố chấp đi bắt cá nữa” Bà thở dài than thở.
“Dì ba, chúng ta làm cá trước đi, trong nhà có dưa cải không ạ?
"Có."
"Ngọc nha đầu, mau ngồi xuống đi, ta đi lấy cá đi xử lí trước." Thấy Tô Ngọc theo vào phòng bếp, dì ba vội vàng đẩy nàng ra ngoài.
"Dì ba, để con làm, con hôm nay muốn cọ cơm ở đây, muốn con cái gì cũng không làm mà ngồi chờ ăn con không chịu được, con nấu một bữa cơm, dì ba chờ một lát nếm thử nha." Tô Ngọc nhanh nhẹn tiến vào phòng bếp, cười nhìn bà.
"Con nhóc" Dì ba tức giận liếc nhìn Tô Ngọc, sau đó lấy ngón tay gõ gõ vào trán cô.
"Nhưng mà dì ba, tiểu bạch thỏ là con nhà ai vậy ạ? Tại sao con lại không nhớ trong thôn có một người như vậy?" Nghĩ đến Mục Khải Thần, Tô Ngọc cảm thấy mình nên hỏi dì ba một chút về hắn.
"Tiểu bạch thỏ?"
"Ồ, chính là người vừa nãy đấy ạ."
“Con Nhóc này, tại sao lại đặt tên này cho nó?” Dì ba cười mắng
"Con thấy cậu ấy giống như một con thỏ khi đôi mắt đỏ hoe nên đặt thôi ạ."
Tô Ngọc nói với một chút xấu hổ.
"Này, đứa trẻ đó cũng là mệnh khổ. Nó tên là Mục Khải Thần. Nó và mẹ nó đã đến đây khi nó mười tuổi. Ngươi nói một người phụ nữ mang theo đứa trẻ như vậy cuộc sống thật không dễ dàng. Thấy họ đáng thương chú ba ngươi cũng hỏi xem có ai bằng lòng thu nhận mẹ con bọn họ không? Thôn chúng ta nhà ai cũng không giàu có gì, còn muốn nói gì nữa, đương nhiên ai cũng do dự, thấy tình cảnh này, chú ba của ngươi vốn định an bài cho hai người bọn họ một căn nhà trống. Nhưng cuối cùng hai mẹ con được giao ở nhà bà ngoại Tôn, bà ở một mình trong nhà nên có hai mẹ con cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, tiếc là mẹ của Khải Thần cũng sức khỏe kém, bà ấy đã ra đi khi đứa trẻ mười sáu tuổi."
"Cũng may đứa nhỏ này mặc dù có chút ngu ngốc, nhưng hiếu thuận lại có sức lực tốt, bình thường làm không ít việc, trong thôn có người thấy hắn như vậy, đến mùa bận rộn liền mời hắn đến giúp đỡ. .Chỉ cần cho anh ta một ít tiền ăn là đủ nuôi anh ta với bà là .
Nhưng ta xem bà của cậu ấy cũng sắp không xong rồi. Ta thực sự không biết Khải Thần sẽ ra sao sau khi bà đi. Không ai tàn nhẫn cả. Làng này nghèo, và những người trong làng này có thể giúp đỡ một chút, nhưng thời gian dài đây sẽ không phải biện pháp hiệu quả.”
Sau khi nghe những lời của dì ba, Tô Ngọc càng cảm thấy đau lòng hơn cho cậu bé ngốc nghếch đó, theo ý kiến
của cô, Cậu ấy mặc dù ngu ngốc nhưng rất trong sáng, và một người như vậy đối xử với người khác một cách chân thành, ở bên cậu ấy rất thoải mái và dễ chịu.
"Dì ba, ngươi làm sao bây giờ còn nghĩ xa như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ có biện pháp" Tô Ngọc nhanh chóng xử lí sạch sẽ con cá lớn trong tay.