Chương 3: Không hợp liền khóc

Ngay khi Tô Ngọc đang nhàn nhã vỗ về thác nước và đồng cỏ trong núi, tiếng kêu cứu của Mặt Trăng Nhỏ từ phía trước truyền đến, Tô Ngọc sợ nó xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tới.

"Làm sao vậy, Mặt Trăng Nhỏ?" Nghe tiếng kêu, Tô Ngọc liền biết không có nguy hiểm.

"Gâu...gâu..." Nhìn thấy Tô Ngọc, Trăng Nhỏ kêu lên vài tiếng, sau đó kéo theo thứ gì đó bơi vào bờ.(Quên không viết là Mặt Trăng Nhỏ tuy tên thế thôi chứ khá to nha mọi người)

“Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng ngươi đυ.ng phải cái gì chứ.” Tô Ngọc đi tới, liền bị hành động kéo vật kia của Mặt Trăng Nhỏ hấp dẫn.

Tô Ngọc thấy nó kéo rất vất vả, không biết là gì nên tò mò lại gần nhìn.

"A, sao lại là người, nhanh lên, Mặt Trăng Nhỏ mau lên..." Tô Ngọc cũng không thèm để ý, nhảy xuống nước giúp nó.

Một người một chó lôi vật đó lên, rồi mói phát hiện thì ra là một người con trai, cô vội đưa tay lên mũi của người đó.

"Haiz, may quá vẫn còn thở" Tô Ngọc ấn vào bụng để đẩy nước mà anh ta uống ra bằng một số cách sơ cứu đơn giản thông thường mà cô biết.

"Phốc..." Ấn vài cái anh ta liền phun ra nước, nhưng lại ho khan vài tiếng rồi lại ngất đi.

Thấy nước đã ra và nguy hiểm đã được loại bỏ, Tô Ngọc ngồi xuống đất và sau đó nghiêm túc nhìn người này.

Vừa nhìn liền hai mắt sáng lên, người này thân hình cao lớn, nước da màu lúa mì, khuôn mặt tuấn tú, hàng mi dài phủ bóng lên mắt, sống mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt vì xuống nước mà trông hơi nhợt nhạt.

Bộ quần áo ướt sũng dính sát vào người anh, lộ ra cơ bắp cường tráng, nhưng hình như cô chưa từng gặp qua người này, trong trí nhớ cũng không có hình dáng của anh ta.

"Này, dậy đi" Tô Ngọc quỳ trên mặt đất, vươn tay vỗ vỗ gò má của hắn, thấy hắn không có phản ứng, lại nhéo hắn một cái.

"Khụ, khụ khụ. . ."

Tô Ngọc thấy hắn đã ho ra một ít nước còn sót lại, thở phào nhẹ nhõm. “Ho ra hết nước rồi, cậu mau tỉnh lại đi.”

"Hmm..." Mục Khải Thần khó khăn mở mắt ra và thấy một chị gái xinh đẹp đang nhìn cậu thêm một con chó trắng lớn bên cạnh nữa.

Hắn chớp chớp mắt, có chút bối rối, này, hắn không phải là đi bắt cá sao? Nghĩ lại hình như rơi xuống nước.

Thế thì không xong rồi, làm sao đây, không bắt cá thì bà nội không có cá ăn, bệnh cũng không khỏi được.

Tô Ngọc nhìn thấy người đàn ông mở mắt ra thì rất vui mừng, nhưng ngay sau đó, đôi mắt của người đàn ông đỏ lên, như thể anh ta sắp khóc, Tô Ngọc bối rối một người đàn ông lớn, tại sao lại như vậy?

"Này, sao lại khóc, còn chưa chết mà..." Tô Ngọc vỗ vai hắn vài cái, bắt tay hắn, chậc chậc, khó quá.

Tô Ngọc nhìn người trước mắt khi chưa tỉnh và sau khi tỉnh sao lại cho người nhìn có cảm giác hoàn toàn không phải cùng một người, được chứ? Cảm thấy vỡ mộng thật ! Haiz~"Chị, cá" Mục Khải Thần đột nhiên nắm lấy tay Tô Ngọc, nhìn cô rồi nhìn dòng sông.

"Cái gì? Cá gì?" Khóe miệng Tô Ngọc giật giật, cô có chút nghi hoặc, còn chị? Cô?

"Cá, bà muốn ăn" Mục Khải Thần nhìn Tô Ngọc và chỉ vào dòng sông.

"Ý của ngươi là bắt cá cho bà ngươi?" Tô Ngọc có chút không xác định hỏi.

Vừa nhìn người này, sợ là đầu óc có vấn đề, nhưng cô không ghét người này, nếu không phải thân hình của anh ta, cô còn tưởng rằng anh ta là một đứa trẻ con.

"Hmm..." Đôi mắt của Mục Khải Thần sáng lên, anh ấy gật đầu khi nghe những lời của Tô Ngọc.

"Được, ta tìm giúp cậu." Cô chỉ muốn lấy một cái rồi về làm bữa sáng

"Cảm ơn chị."

Thấy Tô Ngọc đồng ý, Mục Khải Thần vui vẻ cúi người hôn lên mặt Tô Ngọc.

Tô Ngọc sửng sốt một chút, hai mắt mở to, không thể tin nhìn hắn, nàng cư nhiên bị quấy rối, bị quấy rối. Hiện tại những lời này đều ở trong đầu nàng.

Sau khi phản ứng lại, mặt cô đỏ bừng nhanh như cắt, chết tiệt, mẹ nó tôi lớn lên chưa từng được ai hôn ngoại trừ bà ngoại.

Tô Ngọc gắt gao nhìn hắn một cái, sau đó liền bị ánh mắt của hắn làm cho nản lòng, cô có thể làm gì, đánh không được mắng không xong, nàng cam đoan nếu dám nặng lời, tên này sẽ khóc rống lên.

Mục Khải Thần chớp mắt nhìn chằm chằm của Tô Ngọc, vẻ mặt của anh ta lúc ấy cực kỳ ngây thơ.

"Quên đi, đi thôi, bắt cá đi." Tô Ngọc nghiêm mặt đi về phía bờ sông, phía sau Mục Khải Thần vừa đi vừa cẩn thận nhìn nét mặt Tô Ngọc, cảm thấy chị đang tức giận, nên làm gì đây? Chị sẽ không để ý tới cậu nữa ư?

Nghĩ đến đây, Mục Khải Thần giống như một con chó con bị bỏ rơi, cúi đầu đi theo sau cô và có chút uể oải.

Đi đến bên bờ sông, Tô Ngọc ngồi xổm xuống, ôm lấy Mặt Trăng Nhỏ, chỉ vào mặt sông."Xem kìa , đây không phải con suối ngươi vừa bơi sao mau nhảy xuống một lần nữa đi, ngươi xem ta nuôi ngươi lâu vậy rồi đây chính là thời điểm ngươi thể hiện bản thân đi một chút đó."

Vừa nói cô vừa đứng dậy vỗ tay, sau đó cười với Mặt Trăng Nhỏ.

"Đi đi"

Với một tiếng “phịch”, chú chú chó còn chưa tỉnh đã bị người chủ vô lương tâm đẩy xuống nước.

"Wang...Gâu..." Mặt Trăng Nhỏ ở dưới nước theo bản năng của nó thò đầu lên khỏi mặt nước, vẻ mặt đau lòng nhìn chủ nhân của nó trên bờ. Tô Ngọc, sao cô có thể làm như vậy.

"Này, nhanh lên bắt cá đi, lát nữa quay về chị lấy cá về nấu cho ăn." Tô Ngọc nào đó không có chút áy náy nào.

Mặt Trăng Nhỏ nghe nói có thứ để ăn, vì vậy liền làm việc nghiêm túc hơn rất nhiều.

"Làm sao vậy? Bắt cá cho ngươi không vui sao?" Tô Ngọc nhìn thấy Múc Khải Thần uể oải, có chút khó hiểu, hắn không nên vui vẻ sao?

"Chị, chị đang tức giận." Mục Khải Thần mím môi và nhìn cô ấy cẩn thận.

Tô Ngọc sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn mẫn cảm như vậy, vừa rồi bị hắn hôn quả thực có chút không hiểu, nhưng nhìn hắn như vậy lại cảm thấy có chút không thoải mái.

“Ta không tức giận, nhưng sau này không được như vừa rồi tùy tiện hôn ta như vậy, biết chưa?”

“Chị không tức giận sao?” Mục Khải Thần nghe cô nói không tức giận ngẩng đầu lên, vui vẻ nói.

"Không tức giận, còn có nữa, gọi ta Tô Ngọc, đừng gọi ta là chị"

"Tô Tô" anh chớp mắt

"Là Tô Ngọc"

"Tô...Ngọc Ngọc...?"

"Tô Ngọc" Sau một hồi cô cũng nghiến răng nhấn mạnh lại lần nữa.

"Ngọc Ngọc ~" Mục Khải Thần cười và đảo mắt, anh ấy thích được gọi là Dư Dư, nghe rất hay.

Tô Ngọc nhìn chằm chằm vào anh ta, tự hỏi liệu anh ta có đang giả vờ không.

"Quên đi, tùy ngươi." Tô Ngọc phất phất tay, nhịn không được sờ sờ đầu Mục Khải Thần, tóc còn ướt, nhưng là tương đối mềm mại.

"Dư Dư" Mục Khải Thần vui vẻ gọi, dụi đầu vào tay Tô Ngọc vài lần với đôi mắt nheo lại

Tô Ngọc nghiêm túc liếc hắn vài cái. "Chậc chậc chậc chậc, ta thật ghen tị, tại sao đẹp trai như vậy thanh niên lại ngốc?"

"Thần Thần không ngu ngốc, Thần Thần có thể làm việc, bà nói Thần Thần rất thông minh và có năng lực" Mục Khải Thần bĩu môi, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.

"Được, được, ngươi là thông minh nhất." Thấy hắn đỏ mắt, Tô Dự vội vàng đầu hàng.

"Nhân tiện, lại đây nói cho tôi biết tên của cậu là gì?"

"Tên là Thần Thần" Nghe Tô Ngọc hỏi tên mình, Mục Khải Thần vui vẻ nói với cô ấy.

"Họ và tên" Tô Ngọc đảo mắt.

Mục Khải Thần nghiêng đầu nhìn cô rõ ràng là không biết.

Tô Ngọc nhướng mày, chà, hỏi cũng không biết.

Đột nhiên cô cười nhìn hắn.

"Lại đây, chúng ta thương lượng, về sau gọi ngươi là Tiểu Bạch Thỏ, được không?"

Thật ra khi cô nhìn thấy ánh mắt vô hại của anh chàng này, cô đã nghĩ đến một con thỏ, nhưng cảm giác chiều cao có chút khác biệt nhưng lại rất dễ thương.

"Tiểu bạch thỏ là thỏ sao?"

"Không, từ nay về sau, ta gọi Tiểu Bạch Thỏ chính là gọi ngươi, chỉ là ta gọi ngươi như vậy." Tô Ngọc dỗ dành.

"Thật sự" Mục Khải Thần nhìn cô với đôi mắt sáng.

"Thật" Tô Ngọc muốn cười, anh chàng này thật dễ thương.

Mục Khải Thần vui vẻ gật đầu.

“Tiểu bạch thỏ, ngươi thật tốt.” Tô Ngọc cười sờ sờ đầu của hắn, trong mắt hiện lên ôn nhu, tuy rằng cô cùng anh ta mới quen biết không bao lâu, nhưng ở chung rất thoải mái.

Mục Khải Thần nghiêng đầu về phía Tô Ngọc, thoải mái nheo mắt lại, có chút đáng yêu.

________

Phần xưng hô của Tô Ngọc với Mặt Trăng Nhỏ mình sẽ sửa lại từ xưng "ta" thành "chị" mấy chương trước hơi lộn xộn nhưng từ chương sau mình sẽ sửa lại.