" Xin lỗi...Xin hãy tha thứ cho ta. Xin đừng oán hận mẹ!" Giọng nói của một người phụ nữ vang lên tràn ngập sự đau khổ mang theo tiếng khóc nức nỡ.
Bóng hình gầy yếu lảo đảo chạy đi trong đêm tối, đó là những gì mà Diệp Bích Linh nhớ lại cộng thêm ngôn ngữ cô học của thế giới này mà có thể đoán đại khái thân thế của mình.
Đối với sự việc bỏ rơi từ lúc mới sinh ra, Diệp Bích Linh chỉ có chút buồn nhưng không không hề oán hận.
Không biết là thiên ý, hay là do sai sót của ai đó mà cô có kí ức kiếp trước của mình. Đối với điều này cô cảm thấy may mắn, bởi vì nhờ thế mà dù là trẻ không cha không mẹ nhưng cuộc sống của cô rất tốt.
Thế giới Diệp Bích Linh đang sống gọi là Đấu la đại lục, ở nơi này mọi người đều có một loại "võ hồn" gì đó...
Thiên Đấu đế quốc Tây Nam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.
Đông Lâm thôn, chỉ cần nghe liền biết đây là một cái tên bình thường không có gì đặc biệt, một cái thôn nhỏ trong vô số các thôn của Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam với hơn 500 hộ dân mà thôi.
Một tiểu cô nương ăn mặc mộc mạc nhưng vô cùng sạch sẽ bình thản cầm gáo nước tưới nước cho đám rau xanh trên đồng ruộng, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Nặc Đinh thành, Nặc Đinh thành trong Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc dù không coi là đại thành thị, nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.
Tưới nước cho toàn bộ ruộng đồng xung quanh, Diệp Bích Linh ngước đầu nhìn xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên,lầm bầm nói: " Nên trở về thôi."
Diệp Bích Linh một đường đi thẳng đến nhà của trưởng thôn, vừa vào đến cửa Diệp Bích Linh đã ngửi thấy được mùi cơm, không khỏi vui vẻ hô: " Gia gia, buổi sáng tốt lành!"
"Tiểu Linh, mau rửa tay rồi ăn sáng cùng Diệp gia gia nào." Mà lão nhân hiền từ ở trong phòng bếp thuần thục mở nắp nồi lớn trước mặt, tức thì mùi hương truyền đến, cháo đã sớm chín rồi.
Lão nhân cầm lấy hai cái chén cẩn thận múc đầy liền đặt chúng lên bàn ăn, trên bàn còn có trứng cùng bánh quẩy và một ít thịt muối.
Rửa tay sạch sẽ sau, Diệp Bích Linh kéo chiếc ghế đặc biệt dành cho mà ngồi rồi chờ Diệp gia gia cầm đũa ăn thì bản thân cũng ngoan ngoãn bắt đầu thưởng thức bữa sáng của một ngày mới.
Diệp Bích Linh bị bỏ rơi từ còn là bé sơ sinh, người dân trong thôn này rất chất phát cho nên cùng nhau bàn bạc cuối cùng quyết định để trưởng thôn nuôi dưỡng cô, coi như để lão nhân có người bầu bạn dù sao thân nhân của ông cũng không còn ai.
Trưởng thôn đối xử với Diệp Bích Linh rất tốt, cuộc sống không giàu có nhưng đối với một người thiếu thốn sự quan tâm của gia đình như Diệp Bích Linh mà nói, cô cảm thấy thập phần thỏa mãn. Cô không giàu có về vật chất, nhưng về mặt tinh thần lại rất giàu có.
" Tiểu Linh, con cũng đã 6 tuổi rồi! Nghi thức giác tỉnh võ hồn năm nay con cũng nên tham gia đi." Đang lúc rửa chén, Diệp Bích Linh nghe được những lời này của Diệp gia gia.
Đối với võ hồn, Diệp Bích Linh từ thôn dân nói chuyện với nhau mà biết, từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình, trong đó, một bộ phận người cực nhỏ là vũ hồn có thể tiến hành tu luyện, hình thành một nghề nghiệp, gọi là hồn sư. Mà đại lục nghề nghiệp cao quý nhất gọi là hồn sư.
Nghe nói, bốn trăm năm trước Đông Lâm thôn từng có một vị Hồn thánh, chính là một gã hồn sư, Hồn thánh là xưng hiệu của một hồn sư đã đạt tới một cấp bậc nhất định.
Vũ hồn chia làm hai loại lớn, một loại là khí vũ hồn, một loại là thú vũ hồn. Tên như ý nghĩa, lấy khí cụ làm vũ hồn chính là khí vũ hồn, lấy động vật làm vũ hồn chính là thú vũ hồn. Tương đối mà nói, khí vũ hồn bao hàm phạm vi lớn hơn nữa, đại đa số người đều là khí vũ hồn, mà trong khí vũ hồn, vũ hồn không cách nào tu luyện cũng phải so với thú vũ hồn lớn hơn nhiều.
Diệp Linh từng gặp qua trong thôn một người có vũ hồn là Sừ Đầu, hiển nhiên là một loại vũ hồn không cách nào tu luyện, nhưng mặc dù như thế, lúc hắn canh tác so với bình thường thôn dân cũng tốc độ nhanh hơn một ít.
Đây cũng là toàn bộ hiểu biết của Diệp Bích Linh, bởi vì mỗi người đều có vũ hồn của chính mình, Diệp Bích Linh cũng muốn biết, vũ hồn chính mình là cái gì. Rốt cuộc là khí vũ hồn hay là thú vũ hồn, hoặc có thể là vũ hồn không thể tu luyện?
Người trên Đấu La đại lục, vũ hồn sẽ Giác Tỉnh lúc sáu tuổi, vài ngày nữa, Diệp Bích Linh đủ sáu tuổi.
Đối với trở thành hồn sư, Diệp Bích Linh không có hứng thú lớn nhưng Diệp gia gia luôn hy vọng cô có thể trở thành hồn sư.
"Gia gia, nghi thức giác tỉnh diễn ra vào ngày nào ạ?" Diệp Bích Linh quay đầu lại hỏi.
Diệp gia gia nói tiếp: "Ba ngày nữa, đến lúc đó gia gia dẫn cháu đi."
" Vâng!"
Giác Tỉnh nghi thức một năm mới có một lần. Là Nặc Đinh thành vũ hồn phân điện chấp sự tự mình đến trợ giúp hài tử trong thôn chúng ta Giác Tỉnh. Nghe nói, vị chấp sự kia chính là một vị hồn sư đạt đến Đại hồn sư cấp bậc.
Đối với người của thôn dân nhỏ bé này thì đạt đến cấp độ Đại hồn sư thì đã bị mọi người tôn kính gọi là đại nhân, bởi vì được nhận nuôi bởi trưởng thôn cho nên Diệp Bích Linh cũng biết Đại hồn sư là xưng hiệu của cấp bậc Hồn sư. Hồn sư là nghề cao quí nhất trong cả đại lục, bọn họ có thể là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có những năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng bất luận loại Hồn sư nào, cấp bậc đều là dựa theo cùng một loại xưng hiệu mà tiến hành xếp thứ tự.
Hồn sư đều tự có vũ hồn lực của chính mình, căn cứ vào sự mạnh yếu của vũ hồn lực mà chia thành thập đại xưng hiệu. Mỗi một xưng hiệu lại chia làm mười cấp. Ban đầu khi mới nhập môn thì gọi là Hồn sĩ, chỉ cần sau khi vũ hồn tỉnh giấc thì mỗi người đều là Hồn sĩ. Nếu vũ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt tới cấp mười một thì sẽ đạt tới xưng hiệu kế tiếp, cũng chính là Hồn sư. Còn Đại hồn sư, chính là cái đứng thứ ba trong toàn bộ dãy xưng hiệu. Khi đạt đến cảnh giới Đại hồn sư thì đã là một Hồn sư khá cường đại rồi.
Dù sao bảng cấp bậc hồn sư được phần như thế này: Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn tôn, Hồn tông, Hồn vương, Hồn đế, Hồn thánh, Hồn Đấu La và Phong hào đấu la.
Về Phong hào Đấu La đạt tới cửu cấp trở lên đều có thể tự lấy một phong hào cho mình, bọn họ đơn giản chính là những vô địch tồn tại.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, theo thường lệ Diệp Bích Linh vẫn phụ giúp Diệp gia gia làm những công việc trong khả năng của mình như tưới rau, nhổ cỏ, quét nhà, giặt quần áo...
Đến đúng ngày thì Diệp gia gia mang Diệp Bích Linh đến Võ Hồn Điệnở chính giữa thôn. Đương nhiên, Vũ Hồn Điện này bất quá chỉ là một gian mộc ốc lớn một chút mà thôi.
Bởi vì mỗi người đều có Vũ Hồn, hàng năm đều sẽ có đứa nhỏ tiến hành Vũ Hồn Giác Tỉnh. Cho nên, tại mọi nơi trên Đấu La đại lục đều có thể chứng kiến thân ảnh của Vũ Hồn điện. Đương nhiên, đó chỉ là phân điện mà thôi. Đẳng cấp cũng bất đồng.
Năm nay Đồng Lâm Thôn tiến hành Vũ Hồn Giác tỉnh tổng cộng có mười hai đứa nhỏ, Diệp Bích Linh được Diệp gia gia dẫn tới là người cuối cùng.
Những đứa nhỏ trong thôn đều biết mặt của Diệp Bích Linh nếu không phải bề ngoài bắt mắt cũng như cô được trưởng thôn thu nhận thì chúng chẳng thèm nhìn cô một cái, yêu phú quý ngại bần cùng không chỉ là trong quý tộc mới có, tình huống của bình dân ngược lại càng thêm rõ ràng. Còn Diệp Bích Linh lưỡng thế làm người, tuổi thực tế đã vượt qua ba mươi, tự nhiên cũng không muốn cùng những đứa nhỏ này liên hệ. Đối với cô mà nói, cùng với đám nhóc này chơi đùa thật sự là hành hạ trí tuệ cho nên cô thà dùng chúng là những việc có ít hơn. Bởi vậy, cô cũng không có bạn cùng tuổi.
Chuyện này cũng từng khiến cho Diệp gia gia lo lắng một thời gian, sau ông quan sát mới biết cô cháu gái này quá trí tuệ cho nên không hợp quần với đám con nít.
Bởi vì người cũng đã đến đông đủ cho nên một thanh niên tuổi chừng hơn hai mươi tuổi xuất hiện trước mặt mọi người, người này mày kiếm mắt sáng, tướng mạo thật là tuấn lãng. Một thân trang phục màu trắng, sau lưng là áo choàng màu đen, trước ngực, ở vị trí chính giữa có một chữ hồn cỡ nắm tay. Đây là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên của Vũ Hồn Điện.
Trên ngực trái, có một huy chương điêu khắc hình trường kiếm, trên huy chương có tổng cộng ba thanh trường kiếm lần lượt thay đổi. Diệp gia gia thân là thôn trưởng kiến thức dài hơn so với những người khác cho nên nhìn ra số lượng ba thanh đại biểu Hồn sư đệ tam đẳng xưng hào Đại hồn sư, còn thanh trường kiếm đại biểu vị này chấp sự đến từ vũ hồn điện là một gã Chiến hồn sư.
"Người khỏe không, tôn kính Chiến hồn đại sư, lần này lại làm phiền người rồi." Diệp Bích Linh nhìn Diệp gia gia cung kính hướng người trẻ tuổi hành lễ, âm thầm nghĩ: Kẻ mạnh luôn được kẻ yếu kính nể.
Người trẻ tuổi trên lông mày lộ vẻ thản nhiên kiêu ngạo, hất hàm bất đạm thoáng khom người, xem như hoàn lễ: "Thời gian của ta không nhiều lắm, bây giờ bắt đầu luôn đi."
Người trẻ tuổi này tuy có chút kiêu ngạo nhưng cách hành xử đúng mực khiến cho Bích Linh chút tán thưởng, dù sao cô biết có một số người tuy là cường giả nhưng cái đức hạnh thật sự rất khiến cho người khác căm hận.
Người trẻ tuổi kia đưa mắt nhìn một lượt hơn mười đứa trẻ tham gia nghi thức giác tỉnh năm nay, thái độ ôn hòa nói:
"Bọn nhỏ, mau xếp thành một hàng."
Mười hai đứa nhỏ xếp thành một hàng dọc trước mặt người trẻ tuổi, Diệp Bích Linh đứng ở cuối hàng đưa mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi kia giới thiệu bản tên là Hách Lân, 27 cấp Đại hồn sư. Sau đó liền trấn an bọn trẻ liền bắt đầu tiến hành kiểm tra võ hồn.
Hách Lân mở cái bao của mình ở trên bàn, từ bên trong lấy ra hai kiện đồ vật, sáu tảng đá hình tròn đen thui và một lam thủy tinh cầu lóe sáng.
Diệp Bích Linh nhìn Hách Lân để sáu tảng đá màu đen trên mặt đất bày ra một cái hình lục giác, sau đó bảo đứa thứ nhất bên phải đứng ở trong đó.
Hách Lân ở trước mặt mọi người sử dụng võ hồn của mìnhtrước ánh mắt kinh hãi của bọn trẻ, hắn khẽ quát một tiếng. "Hỏa hầu, phụ thể."
Một làn thanh quang nhàn nhạt đầu tiên từ giữa my tâm của hắn phóng thích ra, theo vị trí my tâm hướng lên, tiến vào phát kế nội.
Hách Lân tóc vốn là màu đen, sau khi thanh quang rót vào, trong nháy mắt biến thành màu đỏ đồng, hơn nữa rất nhanh biến dài, bộ lông cùng màu xuất hiện trên hai tay hắn, đồng thời thân thể hắn tựa hồ so với trước kia bành trướng rất nhiều. Toàn thân sung mãn cơ nhục.
Bộ dáng bị biến đổi nhưng do trang phục đặc biệt của Vũ Hồn Điện co dãn rất tốt, cũng không vì thân thể hắn hóa lớn mà rách nát.Con mắt Hách Lân đã biến thành màu đỏ sâu kín, hai tay trở nên khô hơn trên mu tay đầu lông. Hai vòng quang hoàn từ dưới chân hắn lượng khởi, không ngừng di động từ dưới chân lêи đỉиɦ đầu. Bộ dạng anh tuấn của Hách Lân bị hủy triệt để, kinh dị vô cùng khiến cho Bích Linh giật mình, còn những đứa trẻ khác thì kêu gào một tiếng
"A" Sợ hãi chạy trốn.
Hách Lân đổ mồ hôi tốn không ít thời gian mới trấn an đám trẻ nhỏ, chứng kiến cảnh sử dụng võ hồn sự hứng thú với chức nghiệp này giảm đi một phần, Diệp Bích Linh âm thầm cầu mong nếu bản thân có trở thành Hồn sư lúc sử dụng võ hồn dễ nhìn một chút.
Hai tay của Hách Lân nhanh chóng đánh ra, sáu đạo lục quang nhàn nhạt rót vào trong sáu tảng đá màu đen trên mặt đất, nhất thời, một tầng quang hoa từ trong sáu tảng đá phóng thích ra, hình thành một vòng ánh sáng màu vàng nhạt, mang đứa nhỏ trước đó bao phủ vào bên trong.