Chương 7

Một ngày nào đó, trong ký túc xá có bốn thanh niên đang ngồi nhìn màn hình máy tính, tất cả đều có chút há hốc mồm, dù trước nay luôn như oan gia tương khắc cũng ngoại lệ ngồi cùng nhau….

” Ta nói…. Này là cái gì ?” Nhìn Tiểu Hắc mở một tab, Tễ Lăng Kì lần đầu tiên tiếp xúc với tin tức hiện đại tốc độ cao đã có ác cảm.

” Tiểu Tuyền, cậu nhìn không rõ hả ?” Mâu Thuẫn hảo tâm giải thích, ngón tay chỉ màn hình máy tính, nói ” Đây là cậu, kia là Tiểu Lôi, đây là hình chụp hai người đi với nhau ! ”

” Phí lời, ta đương nhiên biết là ảnh chụp!” Tễ Lăng Kỳ cảm thấy như tiểu tử Mâu Thuẫn này đang cố gắng gây rối ” Cứ coi là ảnh chụp bọn hắn đi nhưng làm thế có lợi ích gì ? Cư nhiên, cư nhiên thật….” Hơn nữa nhìn cũng rất có vấn đề!

“‘oan gia dịch kết bất dịch giải ’ (*)……Ân, ta cảm thấy câu đó rất hợp với các ngươi! ” Tiểu Hắc hếch cằm châm biếm.

(*) Có ân oán thì hãy hóa giải, nếu cứ oan oan tương báo, hại người người hại, vĩnh viễn không kết thúc ( Tra trên gg, thực sự là không hiểu nghĩa lắm :"< )

Tễ Lăng Kỳ nghe thấy lập tức quay đầu lại, hai tay định chộp lấy cổ Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thông minh liền lập tức nghiêng người, hai tay giơ lên biểu thị bộ dáng ” Ta đầu hàng “, ” Tiểu Tuyền, bình tĩnh, đây không phải là tôi viết ra, cậu có giận cũng vô dụng a!”

Mâu Thuẫn ở bên gật đầu phụ họa, ” Cái chính là, cậu nhìn Tiểu Lôi đi, đều không có kích động như cậu.”

Vừa hết câu mọi chú ý chuyển qua Lôi Khiếu Hoàng, Tễ Lăng Kì liền cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo tính cách của tiểu tử kia, thế nào đối với chuyện này lại bình tĩnh đến vậy?

Nhìn biểu tình khó hiểu của hắn, Lôi Khiếu Hoàng như đọc được suy nghĩ mà cười khẩy, ” Trong lòng không có quỷ sẽ không sợ quỷ, dù sao cũng chỉ là lời đồn, không cần làm gì cũng sẽ tự bị quên lãng !”

” Ha hả, vẫn là tiểu Lôi sáng suốt!” Mâu Thuẫn rất là bội phục, ” Chính là, cậu không sợ có ngày lời đồn trở thành thật sao ?”

” …….” Lời nói của hắn lập tức đổi lại hai ánh nhìn đầy ” thiện cảm “.

Tiểu Hắc đem tiểu bạch Mâu Thuẫn kéo đến bên mình, như có phép thuật lôi được từ trong túi ra một viên kẹo đưa hắn, ” Đông Đông ngoan, ca ca cho ngươi kẹo. ” rồi mới chuyển hướng đến hai vị kia ” Tiểu Tuyền, Tiểu Lôi a, thoạt nhìn hai người đều rất không hài lòng với tin đồn mạng….”

” Phí lời !”

” Đương nhiên !”

“Nga, hiểu được .” Tiểu hắc cười đến âm hiểm, click chuột mở thêm một cửa sổ, ” Tôi sẽ cho các cậu biết một tin buồn, hãy nhìn ID này đi.”

Hai người họ cùng nhìn lên ” RAKU ?”

” Đúng, RAKU, giáo viên chủ nhiệm vĩ đại của chúng ta _ Nhạc lão sư !”

” Cái gì ?! ” Hai tạp âm một trái một phải bùng nổ bên tai Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc cực kỳ phục mình đã đoán được – trước đó đã bưng kín hai lỗ tai, ” Không lừa các ngươi, tiếng ” Nhạc ” trong Nhạc lão sư tiếng Nhật phát âm là ” RAKU”, toàn bộ học sinh đều biết!”

” Ý cậu là ảnh chụp hai bọn tôi đều là do lão … nữ nhân kia phát tán?” Cân cân nhắc nhắc, Tễ Lăng Kì quyết định bỏ luôn cái từ ” lão sư ” đi.

Lôi Khiếu Hoàng cũng bất lực lắc đầu ” Thế giới đã phát triển đến mức này …” Là do hắn lạc hậu sao?

Mâu Thuẫn cắn kẹo nghe hai người đánh giá lão sư,hắn có chút không đồng ý: ” Nhưng tôi nghe tiền bối đã tốt nghiệp nói Nhạc lão sư không tệ….. Trong đó có chút hiểu lầm sao ?”

” Tiểu Đông Đông, chỉ biết một mặt, không biết mặt thứ hai !” Tiểu Hắc vỗ vỗ trán hắn ” Cậu chỉ nghe có một mặt thôi ”

” Như vậy là, cậu biết toàn bộ ?”So với Mâu Thuẫn, Tiểu Hắc đáng tin hơn nhiều, việc này đến hôm nay Tễ Lăng Kì đã rút ra được kinh nghiệm.

Tiểu Hắc bĩu môi, ” Không biết toàn bộ, đại khái cũng đoán ra ai biết đến !”

“Đại khái tức là …?” Lôi Khiếu Hoàng tiếp lời hỏi

Lần này Tiểu Hắc không giấu giếm tính toán, mười ngón tay trên bàn phím soạn ra một đoạn giống báo cáo ” Nhạc lão sư có thể là nghe từ học sinh lời đồn về chuyện tình của hai người, rồi mới nghĩ là hai người rất xứng đôi, vì tác hơp hai người mà làm cho chuyện lớn hơn nữa, chính là như vậy !”

” Phi, ai cùng tên này xứng đôi ? Nữ nhân kia mắt mù không đấy?” Tễ Lăng Kì khinh thường vứt qua Lôi Khiếu Hoàng một cái liếc mắt.

Lôi Khiếu Hoàng không thèm để ý đến hắn, trong mắt ánh lên một ý cười không rõ.

” Tôi cũng không biết! Bất quá….. ” Hắn di chuột vào tài liệu, ” Nghe các tiền bối nói, chỉ cần lão sư cảm thấy ” xứng đôi vừa lứa ” đều tận lực tác hợp, hơn nữa nói ra các người có thể không tin, tình cảm của các tiền bối được nàng tác hợp cư nhiên có thể kéo dài đến kết hôn sống chết !” Nói xong hắn đưa ánh mắt ái muội nhìn Tễ Lăng Kì cùng Lôi Khiếu Hoàng, không ngừng cười quỷ dị.

” Ngươi nói dối !” Tễ Lăng Kì mặt giật giật chiếm lấy máy tính.

Nhìn những đôi tình nhân kết hôn cùng lập gia đình này, hắn thật muốn đem máy tính đập nát.

Mà Lôi Khiếu Hoàng cũng có chút khó tin nhìn vào máy tính, nhưng hắn kiềm chế tâm trạng rất tốt, không bộc lộ quá nhiều thái độ.

” Thật sự ! ” Tiểu Hắc đến bên uống nước rồi lại rót thêm một chén, ” Hơn nữa tin đồn rằng Nhạc lão sư thích nhất là trai đẹp tìm đối tượng, đúng…,hình như là hai người đầu tiên, nàng cư nhiên đem Thảo lão sư ghép với một ải tiểu tử ( câu bé lùn :v qt dịch là thấp bé ) phát dục bất lương, không nghĩ đến hai người này càn sài liệt hỏa một phát không thể vãn hồi, nghe nói sau ra nước ngoài kết hôn …..Sau đó, đến tận bây giờ, nàng bị tất cản các nam sinh trong trường xem là BT ”

Tễ Lăng Kì nhìn tài liệu Tiểu Hắc đưa về hai người kia – Một cao một thấp, một đen một trắng, thật sự không thấy nửa điểm xứng đôi.

” Ách, mắt thẩm mỹ của nàng…. Ta không thể chấp nhận !” Hắn chưa bao giờ thấy qua ghép đôi như vậy !

” Bất quá, đó là cặp nam nam đầu tiên, các ngươi là cặp thứ hai !” Tiểu Hắc cười hì hì giới thiệu, “Thật sự là quang vinh a!”

“Quang vinh thì ngươi đi đi !” Tễ Lăng Kì lườm hắn một cái, “Ta mệt mỏi, đi ngủ!” Vừa nói vừa lên giường nằm.

Lôi Khiếu Hoàng nhìn màn hình máy tính có chút đăm chiêu, mà Tiểu Hắc cùng Mâu Thuẫn dò xét liếc mắt một cái, tựa hồ cũng đã quen với tính khí thất thường của hắn.

Đồng hồ điểm 11 giờ, ba người cùng lên giường đi ngủ, tắt đèn, tất cả liền chìm vào bóng đêm….

Đến nửa đêm, Mâu Thuẫn dù có trở mình thế nào cũng không thế ngủ, mà Tiểu Hắc thì đang ngủ say như một đứa nhỏ, nhàm chán, hắn bỗng nhiên hướng Tễ Lăng Kì trò chuyện :” Tiểu Tuyền, cậu đang không ngủ đi?”

” Hả ? Ân !” Tễ Lăng Kì mỗi ngày ngủ bốn giờ là đủ, hiện tại đương nhiên là tỉnh.

” Tôi ngủ không được, cùng nói chuyện đi !” Mâu Thuẫn chờ mong.

” Ngô !” Tùy tiện đáp lại, chắc Mâu Thuẫn cũng biết hắn đồng ý.

Ở cùng tiểu Tuyền mất trí này một thời gian, Mâu Thuẫn phát hiện ở cùng hắn cũng tốt lắm. Mặc dù tiểu Tuyền trước kia ôn nhu hòa thuận, nhưng luôn khiến cho mọi người có cảm giác có khoảng cách với anh ta, còn tiểu Tuyền này chân thật hơn, hắn tính khí không tốt, khẩu khí không tốt, tùy hứng ngông cuồng, nói chuyện hoàn toàn không suy nghĩ, thế nhưng kỳ thật vẫn là một người bạn tốt !

Mâu Thuẫn điều chỉnh tư thế ngủ một chút, hỏi ” Tiểu Tuyền, kỳ thật tôi vẫn muốn hỏi cậu, cậu không phải là…có người yêu rồi?”

Lặng yên một lát, Tễ Lăng Kì hỏi lại ” Vì sao hỏi vậy ?”

“Ân. . . . . . Cảm giác đi!” Mâu Thuẫn nhìn phòng ở tối như mực ” Hơn nữa không phải trước kia cậu nói rồi sao? Cô ấy là người như thế nào ?”

” Là một người vui vẻ….” Từ này khiến cho hắn nghĩ tới người…. mà hắn không bao giờ có thể gặp lại, ” Chất phác, trí tuệ, rộng lượng, mĩ lệ. . . . . . Không thiếu cái gì !”

“Oa a, kia không phải thực hoàn mỹ!” Mâu thuẫn hâm mộ nói.

Tễ Lăng Kì hai bàn tay áp sau đầu, trong não bộ lại hiện lên thân ảnh người nọ, ” Hoàn mỹ? Chắc vậy…. Bất quá…..”

“Bất quá?”

“Không có gì, đi ngủ !” Tễ Lăng Kì không muốn nhắc đến, hiện giờ đau lòng làm cái gì !

” Oh?! ” Biết hắn không muốn nói, Mâu Thuẫn cũng không hỏi lại, chỉ có thể chỉnh chỉnh chăn, ôm mông đi ngủ.

Xoay người mặt đối vách tường, Tễ Lăng Kì một tay gối sau đầu, nhắm mắt lại, giật mình nhập mộng, dường như nhớ tới năm mười lăm tuổi ấy lần đầu gặp hắn, cái ánh mắt lăn lệ của thiếu niên mặt đối mình bất khuất không lùi, không ti không quỳ, hai con ngươi hắn chí tử khó quên !

” Ngươi tên gọi là gì ?”

” Diệp Bàn Nguyên !”

Đáng tiếc a đáng tiếc, nếu Tễ Lăng Kì không phải hoàng đế, không phải là gương cho vạn dân , không có nhiều trói buộc, không có bất lực không được phép chọn lựa, có lẽ. . . . . . Hết thảy cũng không diễn ra như thế.

Tễ Lăng Kì lặng lẽ đi vào giấc ngủ, không để ý phía đối diện Lôi Khiếu Hoàng dẫn mở mắt, đôi mắt trong veo xanh màu nước biển nhìn bóng lưng Tễ Lăng Kì, khóe miệng khinh nâng, tùy ý cười. ( đoạn này gg dịch dịch là ” bẽn lẽn cười ” :”>> tôi không nghĩ gì linh tinh đâu hi hi )

Rốt cuộc mọi chuyện sẽ thế nào?

Còn tiếp….