Thật ấm áp, thoải mái quá. . . . .
Đây là cảm giác gì?
Sống lâu như vậy, tại sao ta chưa từng cảm nhận được ?
Có phải là. . . . .
“Hừ.” Nhiệt độ đột ngột khiến Lôi Khiếu Hoàng không thích ứng kịp, run rẩy một hồi, mày cũng hơi cau lại.
Tễ Lăng Kì đang nhắm mắt suy nghĩ miên man, tất nhiên cũng không thấy điều đó, hắn vẫn tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm như cũ, hi vọng có thể mau chóng đi vào giấc ngủ.
Cơ thể Lôi Khiếu Hoàng được bao bọc trong thân nhiệt con người dần dần ấm lên. Không rõ lý do, y mở mắt, chờ đón y chính là l*иg ngực bằng phẳng ấm áp…..
” Tễ Lăng. . . . . Kì.” Giọng Lôi Khiếu Hoàng khàn khàn, nghe giống như đang thở dốc.
” Ta đang ngủ!” Tễ Lăng Kì đáp lời mà mắt vẫn nhắm nghiền, không có ý định cùng y nói chuyện.
” Hô. . . . Cút mau! ” Ma sát trên da có thể kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ bản năng động vật, nhất là trong mùa nguy hiểm này, ” Tránh xa ta ra!”
Lôi Khiếu Hoàng đẩy mạnh, Tễ Lăng Kì không hề phòng bị, ngã lộn nhào xuống đất.
” A a!” Sau tiếng kêu thảm thiết, mọi thứ tự nhiên yên ắng.
Một, hai, ba!
” Tên,họ, Lôi !” Tễ Lăng Kì chậm rãi đứng thẳng dậy, siết tay thành nắm đấm, trán nổi gân xanh, mắt sáng quắc, người mười phần sát khí, ” Ngươi, muốn, chết!”
Không đếm xỉa đến sự tức giận của hắn, Lôi Khiếu Hoàng cuộn chăn lên người, quay lưng về phía hắn, ngắt ngứ nói, ” Cút, càng xa. . . . Càng tốt!”
” Đồ khốn nạn!” Tễ Lăng Kì bị đánh ngay tại nhà của mình, sao có thể chịu được giọng điệu kia của y?
Hai tay giật chăn, không quan tâm thân thể Lôi Khiếu Hoàng như thế nào, để y trơ trong không khí.
Lôi Khiếu Hoàng vẫn quay lưng về phía hắn, nhưng toàn thân hơi run, tay siết lấy ga giường, giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó.
Thế nhưng Tễ Lăng Kì đang nổi giận hiển nhiên là không để ý đến vấn đề này, tiếp tục gào: ” Ngươi là cái đồ lang tâm cẩu phế, rõ ràng. . . . .” Tùy ý chỉ một ngón tay, cuối cùng cũng làm hắn nhận ra điều khác lạ.
” Hộc. . . . . . hộc. . . . ” Tiếng hô hấp nặng nề của Lôi Khiếu Hoàng đặc biệt rõ ràng trong đêm khuya an tĩnh, còn có cả cổ đầy mồ hôi, dưới ánh trăng phản lại thật sự nhìn thấy rất rõ ràng.
” Này, ngươi làm sao thế?” Lực chú ý của Tễ Lăng Kì lập tức chuyển hướng, cơn giận vừa rồi lập tức tiêu tan.
” Không phải chuyện của ngươi, mau cút đi cho ta!” Thế nhưng đối phương lại không hề cảm kích mà khẩu khí cực kỳ tệ hại.
Tễ Lăng Kì lắc đầu, chống tay lên hông, mặt kề sát mặt y, ” Đây là nhà ta, có cút cũng không phải là ta!” Mặc dù mang dáng vẻ cực kỳ miễn cưỡng, thế nhưng cử chỉ lại mười phân nhẹ nhàng.
Ngồi lên bên cạnh giường, Tễ Lăng Kì xoay người y lại, nhưng khoảnh khắc thấy khuôn mặt người ấy, hắn có chút hoảng hốt!
Hai cánh môi hồng nhuận không ngừng thở dốc, mồ hôi làm tóc dính lên trán, hai mắt ậng nước, hai má ửng hồng. Cảnh này cực kỳ quen thuộc, đó là lần đầu tiên Tễ Lăng Kì. . . .
” Ngươi lại đang miên man suy nghĩ cái gì?” Lôi Khiếu Hoàng thẹn quá hóa giận hô.
“. . . . . . !” Tễ Lăng Kì nghe vậy giật mình, lúc này mới phát hiện tay đang ở trên trán người ta, y nhất định là biết hắn đang nghĩ gì.
Thất thố thu tay lại, kiểm soát lại thái độ thất thần, chuyển sang hỏi y: ” Ngươi phát sốt sao?” Ở đây không có xuân dược, đây là cách giải thích duy nhất.
” Không khác nhau là mấy. . . . . . Cho nên ngươi mau cút!” Dục hỏa hay nội hỏa cũng không khác nhau lắm.
” Ngươi ngốc hả?” Tễ Lăng Kì không kiềm được mà thở dài, nhặt lại tấm chăn mới ném đi, đắp lên người y, ” Phát sốt còn ngang ngược như thế, bảo sao sống lâu như vậy, đến cả lão bà cũng không tìm được”
Lôi Khiếu Hoàng im lặng không nói gì. Tóc rũ xuống trán, che khuất vẻ mặt của hắn.
Tễ Lăng Kì nhìn xung quanh bốn phía, không tìm thấy cái gì giống hộp thuốc. Hết cách, hắn cởϊ qυầи áo của mình, rón rén leo lên giường.
” Ngươi làm gì?” Tiếp xúc với thân thể Tễ Lăng Kì, y kinh hoảng la lên.
” Làm gì là làm gì, hạ sốt! ” Trong thế giới trước kia của hắn, phương pháp này cổ xưa nhất, cũng hữu hiệu nhất.
” Ngươi đừng đến đây!” Bảo trụ tơ lý tính cuối cùng, Lôi Khiếu Hoàng lớn tiếng ngăn cản.
Nhưng mà Tễ Lăng Kì đâu có dễ nghe lời như vậy? Hắn kiên trì lại gần, cách Lôi Khiếu Hoàng một tầng quần áo mỏng, hai người cứ thế dính chặt vào nhau.
” Được rồi, ngủ thôi!” Tễ Lăng Kì vẫn không đổi giọng ra lệnh.
Nhưng mà, lần này. . . .
” Ngươi sẽ hối hận.” Lôi Khiếu Hoàng lầm bầm và quay lại.
” Cái. . . .” Tễ Lăng Kì chưa kịp nói lời nào, môi liền bị chặn bởi một bờ môi nóng bỏng khác.
Lôi Khiếu Hoàng giữ má hắn và hôn lên môi ma không hề báo trước. Tễ Lăng Kì không dự liệu trước điều này, chuyện sau đó còn không ai có thể đoán trước được – y cư nhiên bắt đầu cởi cúc áo của y!
” Ưʍ. . . .” Choáng ngợp bởi nụ hôn, Tễ Lăng Kì liếc nhìn chuyển động của y, không kịp hỏi gì, chỉ nghe Lôi Khiếu Hoàng nói nhỏ, ” Đây là tự ngươi muốn thế đấy nhé!”
Miệng bị lấp không thể phản bác, lúc này, hắn bắt gặp ánh mắt Lôi Khiếu Hoàng. Đôi ngươi chuyển từ xanh lam sang lam thẫm, du͙© vọиɠ dị dạng kia ai nhìn cũng có thể hiểu được. Toàn thân Tễ Lăng Kì không thể cử động, chỉ có thể chăm chăm nhìn vào đôi mắt của y.
Nhan sắc thật đẹp, có sức uy hϊếp cực mạnh, chủ nhân của đôi mắt này chắc chắn không phải người phàm , Tễ Lăng Kì lần đầu tiên ngộ ra điều đó! Cũng là lần đầu tiên, hắn có những cảm giác kỳ lạ khác, không thể diễn tả chúng là những cảm giác gì nhưng thứ tình cảm đó thực sự là có tồn tại bên trong, chậm rãi lan tỏa, dần dần bò vào trong từng ngõ ngách trong cơ thể. . . .
lang tâm cẩu phế :
狼心狗肺 Lángxīngǒufèi
=> ungrateful : VÔ ƠN
=> cruel and unscrupulous : độc ác, vô lương tâm
=> rapacious : tham lam