Chương 27

” Vì thế nên ta đã sớm nói – TỪ TỪ!”

Hai người đã đi bộ nửa giờ đồng hồ. Lôi Khiếu Hoàng nhìn đám đông nhốn nháo xung quanh và đèn quảng cáo đủ màu sắc. Không thích sự náo nhiệt, y không thể không phàn nàn.

” Lắm điều! Ai bảo ngươi nói chậm thế hả?!”

” Ta nói chậm?” – Quá vô lý! – “Là ngươi nằng nặc kéo ta lên xe, còn luôn miệng ” Không từ”! Cuối cùng lại đổ lỗi cho ta?”

” Vậy ngươi có thể không nói ” Từ từ” mà cứ nói luôn kia không phải là chiếc xe ngươi muốn lên được hả?

Tễ Lăng Kì một lòng muốn cùng y quay về trường, không nghĩ đến trong tình thế cấp bách, hai người bọn hắn lên nhầm xe! Nhưng bởi vì ” tổ hợp hai người sĩ diện” không muốn nhận sai ở trước mặt mọi người, cố sống cố chết mà ngồi trên xe, qua ba trạm mới xuống. Chờ sẵn hai người bọn hắn chính là ” Đường dài chậm rãi”….

Ở bến xe không có xe quay về trường, cả hai cũng không thừa tiền, thế nên chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đi bộ về nhà Tễ Lăng Kì ở ” tương đối gần” ….. Trải qua không ngừng cố gắng, sau bốn mươi lăm phút hai mươi bảy giây, cuối cùng cũng đến nơi.

” Con về rồi!” Tễ Lăng Kì mở cửa bằng chìa khóa của mình sau đó mới quay sang nói với Lôi Khiếu Hoàng, ” Vào nhà đi!”

Kỳ mẹ nghe thấy, thấy là con lập tức tiến đến và ôm chầm lấy con, ” Tiểu Tuyền, mẹ rất nhớ con nha!”

” Tiểu Tuyền?” Kỳ ba ba cũng bỏ tờ báo xuống, nghênh đón nhi tử trở về, ” Hôm nay con không phải ở trường học hả? Tại sao….” Con về thì tất nhiên ba ba rất vui, nhưng mà nhìn thấy Lôi Khiếu Hoàng đằng sau lưng hắn thì ngẩn cả người.

” Mẹ, ba ba.” Cho dù đang bị mẹ ôm chặt, Tễ Lăng Kì vẫn chào hỏi, nhân tiện giới thiệu với bọn họ. ” Bạn cùng phòng của con, tên là Lôi Khiếu Hoàng, đêm nay hắn sẽ ngủ ở đây.”

” A? Bạn của tiểu Tuyền?” Kỳ mẹ ngạc nhiên, buông con ra, ” Sẽ ở đây sao?”

” Thế nào ạ? Không được sao?” Tễ Lăng Kì có chút ngạc nhiên, dù sao thì trước giờ đôi phu phụ yêu con này cũng chưa từng làm trái nguyện vọng của con.

” Sao có thể……” Kỳ ba ba nở nụ cười từ ái, xoa xoa đầu Tễ Lăng Kì nói, ” Đây chính là lần đầu tiên tiểu Tuyền dẫn bạn về nhà ở, ba ba và mẹ phản ứng không kịp.”

” Lôi đồng học, chúng ta sẽ gọi con là tiểu Lôi !” Kỳ mẹ đã đi đến bên cạnh Lôi Khiếu Hoàng xem xét,cuối cùng mỉm cười, ” Con cứ coi như đây là nhà mình, không cần câu nệ nha!”

” Vâng, được ạ, cảm ơn cô!” Lôi Khiếu Hoàng trả lời khách sáo.

” Đúng rồi, hai đứa từ chỗ tiểu Tiệp về, chưa ăn gì đúng không?” Kỳ mẹ vừa nói vừa vội mở tủ lạnh lấy nguyên liệu bắt đầu nấu ăn, ” Ba ba và bếp nấu ăn, các con đi tắm trước, tắm xong là có thể ăn rồi!”

” Ồ!” Bọn họ đã đồng ý, Tễ Lăng Kì không nghĩ ngợi nhiều đưa Lôi Khiếu Hoàng vào phòng tắm, để lại hai vợ chồng đang bận rộn nấu ăn.

—- Trong phòng tắm —–

Hai người cởi đồ, cùng nhau ngồi trong một cái bồn tắm lớn có thể chứa ba người đàn ông; Lôi Khiếu Hoàng cũng khôi phục hình dáng ban đầu, thư giãn toàn thân và thở ra, thoáng liếc sang bên cạnh, phát hiện Tễ Lăng Kì đang nhìn hắn.

” Có gì đáng nhìn sao?” Nghĩ đến việc Tễ Lăng Kì lẫn lộn y với người kia, Lôi Khiếu Hoàng càng trở nên khó chịu, ngữ khí cũng nghiêm nghị thêm vài phần, ” Nếu là thèm muốn thân thể này, ngươi không cần mơ tưởng”

” Ai thèm!” Tễ Lăng Kì nghe y châm biếm, cũng lưu loát đáp lại, ” Ngày nào đó ta không đối tốt với ngươi, là ta bị mù!”

Vì câu nói đó mà bầu không khí giữa hai người đóng băng, không ai nói thêm một câu nào….. Cho đến khi Lôi Khiếu Hoàng nhớ đến sự việc kia, không khí bế tắc mới được đánh vỡ.

” Tễ Lăng Kì, muội muội ngươi ….. ” Giọng nghiêm trọng, chỉ vào tim ” Vì bệnh ở nơi này, không thể sống quá hai mươi tuổi.”

” Ngươi nói bậy!” Tễ Lăng Kì hung ác trừng mắt nhìn y.

“Ô? Ta không biết là ngươi quan tâm nàng ta đó, ngươi cùng nàng mới quen biết nhau nhiều lắm mới mấy tháng?” Phản ứng của Tễ Lăng Kì khiến Lôi Khiếu Hoàng hứng thú.

Tễ Lăng Kì lắc đầu, ” Mặc dù mới có mấy tháng, nhưng các nàng đều là người nhà của Kỳ Oát Tuyền, hơn nữa đều không có ác ý gì, tính ra mà nói thì là không tệ.”

” Như vậy sao…” Lôi Khiếu Hoàng có chút đăm chiêu.

” Thế nên là!” Tễ Lăng Kì tới gần y, nghiêm túc nói,” Ngươi tốt nhất không cần nói mấy thứ nhảm nhỉ với ta! Im đi!”

Lôi Khiếu Hoàng không tán thành, ” Ta không có nói bừa, đây là sự thật. Hôm nay sau khi cùng nàng nói chuyện, từ âm thanh có thể thấy được tương lai của nàng.”

” Cái gì? Ngươi biết chuyện này?” Tễ Lăng Kì kinh ngạc, lập tức nắm lấy bơ vai y, không để ý rằng tư thế này thực sự rất ái muội.

” Đúng, nhưng mà bởi vì sức mạnh hao mòn, ta cũng chỉ biết được đến vậy.” Lôi Khiếu Hoàng nhìn hắn, ” Nhưng ta cũng chia cho nàng một ít năng lượng cho nàng, đủ để hoàn thành một nguyện vọng trước khi chết. ”

” Ai rồi cũng sẽ chết, hoàn thành nguyện vọng thì được cái gì ?” Tễ Lăng Kì căm giận nói.

Lôi Khiếu Hoàng nghe vậy, im lặng một lúc rồi mới đáp: ” Đây là điều duy nhất ta có thể làm được, tặng nàng một phần sức mạnh…”

“….. Đợi một chút!” Tễ Lăng Kì nghe vậy thì cảm thấy không đúng, ” Ngươi không phải là sắp cạn sức mạnh sao? Sao lại dư thế?” Hay là y lừa hắn?!

” Phần sức mạnh này là do người long tộc trải qua tiến hóa lâu dài mà có được, là một phần năng lượng độc lập, không thể so sánh với phần sức mạnh đang mất đi.”

Tễ Lăng Kì sắp xếp lời nói của mình và kết luận: ” Nói cách khác, kể cả khi sức mạnh của ngươi mất hoàn toàn, phần năng lượng đó vẫn còn ?”

” Đúng!” Lôi Khiếu Hoàng đáp, ” Nhưng phần năng lượng này, đối với ta mà nói, là thứ dư thừa không dùng đến.”

” Kì diệu!” Tễ Lăng Kì gần như choáng váng, cũng không hỏi thêm gì, sang một bên, bắt đầu suy nghĩ cái gì đó…..

Tắm rửa xong, bọn hắn cùng nhau đi ra ngoài. Ngoài phòng khách, ba Kỳ mẹ Kỳ đã chuẩn bị một bàn thức ăn chờ hai người. Không khí trong bữa ăn rất tốt, Tễ Lăng Kì phối hợp cùng Lôi Khiếu Hoàng, khiến mọi người không để ý đến mối quan hệ đặc thù giữa hai người bọn hắn. Ba Kỳ mẹ Kỳ cực kỳ yêu quý đứa nhỏ ham đọc sách này, bữa tối cứ thế kết thúc trong sự vui vẻ.

Đêm, vì sự kiên quyết của Tễ Lăng Kì, Lôi Khiếu Hoàng cùng hắn ngủ chung một phòng.

” Này, họ Lôi, lên đây ngủ!” Lôi Khiếu Hoàng đang nằm dưới đất thì Tễ Lăng Kì đẩy y, chỉ vào cái giường.

” Hả?” Lôi Khiếu Hoàng hoàn toàn không thèm động, thấy vậy, Tễ Lăng Kì ném gối của mình xuống.

” Ta ngủ ở đây, ngươi ngủ ở trên.” Vừa nói vừa ném gối lên giường, cuối cùng nằm lên tấm chăn mà Lôi Khiếu Hoàng vừa trải.

” ….. Phụt!” Thấy cảnh đó, Lôi Khiếu Hoàng không khỏi bật cười thành tiếng, ” Thật sự là một gia khỏa không thành thật.”

” Ai cần ngươi quản, đây là nhà ta!” Tễ Lăng Kì lấy chăn che đầu, buồn bực hừ.

” Ai…..Đáng tiếc, nếu không phải ngươi như vậy, nói không chừng Diệp Bàn Nguyên đã thích ngươi.” Lôi Khiếu Hoàng thay hắn tiếc hận.

Y không nghe thấy Tễ Lăng Kì phản bác, chỉ thấy chăn được kéo thêm một lần nữa.

Bỏ đi. . . . . Y thờ ơ nhún vai, leo lên giường. Tễ Lăng Kì lúng túng nhưng lại không mất đi sự ấm áp, xét trên phương diện này, tối nay vẫn nên tha cho hắn đi – giữ ý tưởng này trong đầu, Lôi Khiếu Hoàng dần dần tiến vào mộng.

. . . . . .

Ngươi yêu ta sao?

Không yêu.

Không quan trọng, chỉ cần ta yêu ngươi là tốt rồi, cho nên lưu lại được không?

Không được.

Vì cái gì?

Bởi vì ta cũng không yêu ngươi.

. . . . . .

Ngươi thật quá đáng, tại sao lại có thể vô tình như thế? Ta là yêu ngươi!

Thì sao?

Tri ân đồ báo, đạo lý đơn giản như vậy cũng không được sao?

Vậy ngươi muốn thế nào?

Lưu lại đi.

Không thể được !

Vậy thì. . . . .

“Ư!” Lôi Khiếu Hoàng ở trên giường bị vây khốn trong mộng, bắt đầu không ngừng trằn lắc đầu.

Tiếng ga giường cọ xát với chăn đệm đã làm Tễ Lăng Kì nằm dưới đất tỉnh ngủ. Hắn mơ hồ đứng dậy xem thì nhìn thấy Lôi Khiếu Hoàng đang ngủ không yên ổn.

” Sao vậy?” Hắn nhíu mày, tới gần giường, nhỏ giọng hỏi, ” Này, họ Lôi, ngươi. . . . Lạnh quá!” Chạm vào thân thể y, thế nhưng lại lạnh như băng một cách kỳ lạ, Tễ Lăng Kì có chút hoảng hốt.

Hắn vội vàng tắt điều hòa và mở cửa sổ, mặc kệ mình bị sốc nhiệt, để cho khí nóng bên ngoài xộc vào phòng.

” Có ổn không?” Hơi nóng xông vào phòng, Tễ Lăng Kì đổ mồ hôi, nhưng để ngừa vạn nhất, hắn đưa ra quyết định.

Nhẹ nhàng, hắn mở chăn của Lôi Khiếu Hoàng, tiến vào mà không động đến y, cũng không quên kiếm cho mình một cái cớ: ” Ta không làm vì ngươi, chỉ là vạn nhất ngươi quá lạnh…. biến thành long sẽ dọa ba ba và mẹ!”

Vừa nói vừa dùng thân ôm lấy Lôi Khiếu Hoàng, bao bọc lấy y.

Đừng để tâm, cũng không phải là chưa từng ôm qua, cũng đã từng ôm Diệp Bàn Nguyên rồi, Lôi Khiếu Hoàng không giống y tính nhưng cũng là giống thân thể . . . . .

Tễ Lăng Kì thầm nghĩ trong lòng, muốn cho tim đập chậm lại, thế nhưng lại phản hiệu quả, tim đập càng thêm nhanh, nhịp tim nhanh dữ dội. Hắn đem hết tội đổ lên Lôi Khiếu Hoàng, đúng,nhất định là đúng vậy, vấn đề nằm ở y, nhất định là bởi vì nhìn y giống Diệp Bàn Nguyên nên mình mới động tâm, chỉ cần qua một lát, một lát là ổn thôi…… Tễ Lăng Kì bắt đầu tự thôi miên bản thân.