Chương 26

– Này, cuối tuần có rảnh không?

– Có việc gì?

– Cùng ta đi thăm muội muội.

– Tại sao?

– Bọn họ muốn gặp ngươi.

Nghe cuộc đối thoại đơn giản trên, trong mắt Tiểu Hắc và Mâu Thuẫn lại thành Tễ Lăng Kì mời Lôi Khiếu Hoàng đi hẹn hò, may mắn là Lôi Khiếu Hoàng đáp ứng, trả lại mặt mũi cho hắn. Thế là cuối tuần, hai người cùng nhau đến bệnh viện trong thành phố.

Bởi vì là lần đầu gặp mặt, Lôi Khiếu Hoàng mua một bó hoa đi thăm bệnh, đúng lúc lại phát hiện Tễ Lăng Kì đi vào một nhà sách nhỏ, đến lúc bước ra trên tay xách theo rất nhiều đồ bọc plastic.

” Đây là gì?” Xuất phát từ sự tò mò, Lôi Khiếu Hoàng hỏi.

Tễ Lăng Kì mặt không cảm xúc mà trả lời: ” Tiểu thuyết hai người nam nhân yêu nhau”

“. . . . . .”

” Không cần nhìn ta như vậy!” Tễ Lăng Kì bị nhìn đến nổi da khắp người, vội vàng thanh minh, ” Là nữ hài của thế giới này đều thích chúng, không phải ta!?”

” Nga? Ta tưởng ngươi cũng thích ….” Ngữ điệu ý vị thâm trường của y thực khiến người ta động lòng.

Nhưng Tễ Lăng Kì không cảm thấy thế, hắn trừng mắt, ” Nói đến nam nhân, ta chỉ thích một !” Đối phương biết cảm tình của hắn đối với Diệp Bàn Nguyên, hắn cũng không cần phải giấu giếm, ” Bất quá hắn không phải ngươi !”

“A. . . . . .” Thật là một gia khỏa không thành thực, Lôi Khiếu Hoàng không khỏi cười nhạo thành tiếng, ” Thích y đến vậy sao ?”

” Thích, rất thích, thích đến chết !” Thái độ đáp cho có lệ của Tễ Lăng Kì khiến người ta không biết là hắn nói thật hay nói đùa.

“Như vậy a….’ Lôi Khiếu Hoàng mỉm cười, gỡ kính ra, hiện dung mạo nguyên hình, khác là lần này con ngươi của y màu đen…., ” Vậy . . . . . Coi ta như thế thân thì sao?”

Nhìn y như vậy, Tễ Lăng Kì dừng cước bộ và nhìn y chằm chằm, Lôi Khiếu Hoàng tưởng hắn nhìn đến ngốc, nhưng y đã lầm. Tễ Lăng Kì duy trì trạng thái im lặng trong một lúc, sau đó liền thu hồi ánh mắt và tiếp tục bước về phía phòng bệnh.

” Ngươi không phải y, có giống thế nào cũng không phải !” Tễ Lăng Kì đi phía trước vừa đi vừa nói.

Lôi Khiếu Hoàng cũng không để ý đánh giá của hắn, một lần nữa đeo kính vào, đi đến bên cạnh hắn, nghi hoặc hỏi : ” Ngươi làm sao phân biệt ta và y ?”

“Ánh mắt!” Tễ Lăng Kì so sánh, ” Ngươi là ‘ Bạch vương’, trong mắt tổng có một tia bá khí cùng dã tâm, mà trong mắt y chỉ có bình thản cùng lạnh lùng. Nói đơn giản thì chính là ngươi giống hỏa, hắn giống thủy.”

” Hỏa cùng thủy a…. Thật sự là thái cực đối lập !” Lôi Khiếu Hoàng mỉm cười, hai người tựa hồ lần đầu tiên hòa hợp như thế đàm luận một sự việc.

Đi bộ tới phòng bệnh, mấy cô gái đã chờ sẵn ở đó. Trên giường bệnh là một tiểu cô nương sắc mặt có chút tái nhợt nhưng cũng là một mặt chờ mong. Vừa thấy bọn hắn tiến đến, tiểu cô nương liền chào đón đầy nhiệt tình :” Kì ca ca, Lôi ca ca, hai người ngày tốt lành!”

” Ngày tốt lành !” Tễ Lăng Kì đem sách đặt lên giường, ” Quà!”

” Oa a ! Cảm ơn ca ca !” Tiểu Tiệp vui vẻ nhận lấy sách, ngẩng lên nhìn người xa lạ phía sau Tễ Lăng Kì, ” Đây là Lôi ca ca sao?”

” Ân, xin chào !” Lôi Khiếu Hoàng thu hồi sự bất ngờ của mình, mỉm cười tặng bó hoa, ” Đây là cho em !”

” Em cảm ơn.” Tiểu Tiệp nói cảm ơn, bó hoa bị Kì Mộng Nhiên nhận lấy và cắm vào bình hoa, ” Lôi ca ca, anh và Kì ca ca là người thương hả?” Tiểu hài tử nói chuyện luôn trực tiếp như vậy.

“Không phải!” Trước câu hỏi của muội muội, hai người ăn ý một cách thần kì.

Tuy nhiên, đáp lại chỉ là ánh mắt ” Lừa dối ” của toàn thể nữ hài tử….

” Này, mọi người vì sao muốn đem ta và hắn cùng một chỗ? Chẳng lẽ các nàng nhìn không ra y thực đáng ghét sao? Thật là!

Lôi Khiếu Hoàng cái gì cũng không nói, nhưng rõ ràng là ủng hộ quan điểm của Tễ Lăng Kì. Bọn hắn cái gì cũng không có, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là ” quan hệ chủ tớ” !

” Nhưng ….” Hai tỷ muội song bào thai cùng nhìn nhau rồi chỉ tay, ” Kì ca ca chỉ hay châm chọc anh ấy nha !”

” Thế thì làm sao?” Tễ Lăng Kì nổi gân xanh

” Đánh là yêu !” Kì Mộng Nhiên tiếp lời hắn, ” Tính cách tiểu Kì là như vậy! Còn tiểu Lôi thì…. Tôi không rõ lắm.”

” Có người như vậy ?” Lôi Khiếu Hoàng có chút ngơ ngẩn.

Y không biết nhiều về loài người. Kể từ sự kiện đó, có thể nói là y đã cực kỳ tránh tiếp xúc với nhân loại. Nếu không phải bây giờ sắp chết, y cũng không kết khế ước với Tễ Lăng Kì.

” Có a !” Các cô gái cười cười gật đầu, sau đó đồng loạt chỉ về phía Tễ Lăng Kì, ” Chính là hắn !”

Tễ Lăng Kì bị mọi người chỉ, nhất thời không nói nên lời, đỏ mặt cam chịu.

” Ha ha… Cho nên là !” Kì Mộng San véo véo hai má Tễ Lăng Kì, ” Tiểu tử này thực sự là khẩu thị tâm phi, hơn nữa tính tình không tốt, ai làm người yêu hắn nhất định là rất vất vả !”

Kỳ Mộng Viện ở bên cũng không cam chịu yếu thế mà đi tới bên cạnh Lôi Khiếu Hoàng, thở dài vỗ vỗ bả vai y, ” Ca ca nhà tôi mặc dù tính cách như vậy – tùy hứng, bá đạo, cưỡng từ đoạt lý, nhưng là một người đàn ông dịu dàng và chu đáo, hy vọng anh có thể thông cảm.” Lời nói còn nghiêm túc hơn lúc cha gả con gái.

” Tóm lại là….” Tiểu Tiệp tổng kết, ” Ca ca nhà này giao cho anh !”

“. . . . . .” Như này, coi như là gả ca ca đi ?

. . . . . .

Đến khi chạng vạng, trời đã tối, các cô gái vì có việc nên đi trước, cuối cùng hai người nhìn thời gian, cũng chuẩn bị rời đi.

” Hôm nay thực sự cảm ơn mọi người đã đến thăm em, em thực sự rất vui !” Cùng hai ca ca hàn huyên cả ngày làm tiểu Tiệp rất thoải mái, nụ cười trên khuôn mặt mang theo hai đóa hoa hồng.

” Không có gì, dù sao cũng rảnh !” Tễ Lăng Kì nói, ” Được rồi, lần sau sẽ lại đi thăm ngươi, hẹn gặp lại !”

” Ân, tạm biệt!” Tiểu Tiệp vẫy tay, nhìn hai người đang đi xa dần.

Cho đến khi người đã đi khuất, nàng mới thu lại ý cười và thở dài, ” Hô… Một ngày lại trôi qua, không phát tác thật sự là quá tốt !” Nàng vui vẻ ôm ngực, ” Nhưng mà, vừa rồi sau khi bị Lôi ca ca đυ.ng, cảm giác thực sự thoải mái. Có khi nào là dấu hiệu bệnh đang tiến triển tốt không?”

Trên đường về, Tễ Lăng Kì và Lôi Khiếu Hoàng không một ai lên tiếng. Mãi đến khi tới trạm xe, hai người cùng nhau dừng lại chờ xe ……

” Ngươi làm gì ở đây?” Lôi Khiếu Hoàng hỏi.

” Chờ xe, trở về a.” Tễ Lăng Kì trả lời như chuyện đương nhiên.

” Hôm nay là cuối tuần, ngươi đáng ra nên về nhà đi ?” Trước đây luôn thế.

” Không, ta đến trường.” Tễ Lăng Kì nhìn y, ” Nơi này gần trường.”

” Nói bậy, nơi này đến nhà ngươi tương đối gần !” Y nói không sai, viện này chỉ cách Kì gia ba trạm.

” Không, nhà của ta rất xa.”

” Nhà ngươi không phải ở căn hộ XX à?”

” Không, ta chuyển nhà rồi !”

” Khi nào mà ngươi……” Lôi Khiếu Hoàng vẫn còn đang muốn hỏi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Lời của những nữ hài vọng lại trong đầu y, bỗng nhiên y có một ý nghĩ, ” Hay là, ngươi muốn theo giúp ta?”

Không khó để nhìn ra nét xấu hổ trên mặt Tễ Lăng Kì, ” Ngươi bớt ảo tưởng đi, không phải vì ngươi, ta chuyển nhà !” Hắn một mực khẳng định

” Thật không ?” Thích cường từ đoạt lí, tùy hứng bá đạo, nhưng thật sự là một người tốt, ôn nhu dịu dàng – là như vậy sao? Chẳng lẽ chính minh một mực để ý chuyện hắn đối với Diệp Bàn Nguyên làm hết thảy mà quên đi bản chất của hắn? Lôi Khiếu Hoàng mê man.

” Bớt nghĩ đi !” Lúc này xe đã đến, Tễ Lăng Kì không phân bua kéo y lên xe, ” Lên xe !”

” Hả? Từ từ !”

” Không từ, đi thôi!” Lôi Khiếu Hoàng cứ thế mà bị ép lên xe.