” Đáng sợ đúng không ?” Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Tễ Lăng Kì, Lôi Khiếu Hoàng buồn cười thở hổn hển, ” Năng lượng của ta không đủ, sẽ sớm trở lại nguyên hình. Nhưng ngươi yên tâm, lần này bất kể ngươi làm chuyện gì, ngươi có thể cút !”
Y ghét sự giả tạo của loài người, sợ hãi hiện rõ ràng trên mặt nhưng vẫn nói không có gì !
Những tưởng rằng Tễ Lăng Kì sau khi nghe những lời này sẽ nổi nóng, không nói hai lời mà bỏ đi. Thế nhưng, khác với dự đoán, lần này, hắn không nổi nóng, còn bình tĩnh ngồi xổm bên cạnh Lôi Khiếu Hoàng, gỡ kính của y.
” Ngươi rốt cục là muốn gì?” Lôi Khiếu Hoàng không nhịn được hỏi, ” Ta bảo ngươi cút người không nghe thấy à?”
” Nghe, nhưng không muốn đi ! ” Lời Tễ Lăng Kì thật sự là đang tìm chỗ chết, ” Quả nhiên, kể cả biến thân ngươi cũng không duy trì được.”
Đằng sau mắt kính được tháo xuống, không phải là đôi mắt nhỏ bình đạm vô kỳ mà là tròng mắt lam mỹ lệ. . . .
Tễ Lăng Kì đặt mắt kính ở bên cạnh, ngữ khí thành khẩn : ” Nói đi, làm sao để giúp ngươi? Hay là ngươi biến trở lại dạng long, ta thay ngươi canh chừng?”
Lôi Khiếu Hoàng nghe xong, bất chợt ngẩn ra nhìn hắn, một lúc lâu mới cười nhạo : ” A . . . . . Ngươi hóa ra vẫn chưa từ bỏ ý định, cho ngươi biết, ta không phải ” y ”, ngươi không cần phải đối xử với ta như thế, lãng phí !”
Tễ Lăng Kì hiểu được ý châm chọc trong lời y, nhưng hắn không quan tâm, ” Chuyện này không liên quan đến ngươi hay là y, ta chỉ muốn làm vậy thôi, nói cho ta biết phải làm gì đi? Còn cả miếng sắt này . . . .”
Vết thương nặng nhất trên cơ thể là miếng sắt đang ghim này, Tễ Lăng Kì đang nghĩ xem làm sao để lấy nó ra. Đột ngột, ngón tay và móng tay Lôi Khiếu Hoàng trở nên dài nhọn sắc bén.
” Đợi đã, này ! ” Không đợi Tễ Lăng Kì ngăn cản, ngón tay Lôi Khiếu Hoàng đã đâm vào miệng vết thương, nắm lấy miếng sắt lôi ra ngoài.
Nhờ thế, miếng sắt đã được lấy đi, thế nhưng miệng vết thương lại rách rộng thêm. Ban đầu chỉ là một cái lỗ, hiện giờ đã toạc rộng ra, máu thịt lẫn lộn. . .
” Ngươi này gia khỏa !” Tễ Lăng Kì hiện giờ phi thường tức giận !
Khiến hắn tức giận không phải người lam Lôi Khiếu Hoàng bị thương mà chính là Lôi Khiếu Hoàng !
” Bỏ tay ra !” Mạnh tay kéo tay hắn ra, Tễ Lăng Kì cau mày nhìn chằm chằm miệng vết thương, ” Mẹ nó, phiền phức !”
Ngươi sẽ gặp phiền phức, vậy nên đừng xen vào. . . . Lôi Khiếu Hoàng rất muốn phản bác như vây, nhưng đã cạn kiệt khí lực nên không thể cất tiếng, mà hành động sau đó của Tễ Lăng Kì cũng khiến y ngây ngốc.
Hắn cúi đầu, chậm rãi đến gần chân bị thương của Lôi Khiếu Hoàng, cuối cùng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ máu đã bẩn trên miệng vết thương, nhẹ nhàng chậm rãi, cố gắn hết sức không làm đau y.
” Ưʍ. . . ” Xúc cảm ẩm ướt nhẹ nhàng khiến Lôi Khiếu Hoàng khó chịu muốn né tránh, nhưng tay Tễ Lăng Kì đã giữ lấy chân y, khiến y không thể cự quậy.
Sau một hồi liếʍ, đại khái là xong, Tễ Lăng Kì ngẩng đầu lên, ” Vừa rồi là tiêu độc, ở đây không có nước tiêu độc khác . . . . . Tiếp theo là băng bó, để ta xem. . . . ” Hắn nhìn trái nhìn phải, sau cùng nhìn đến bốn dải ruy băng, ” Có rồi.”
Hắn lấy một dải màu đỏ, ” Nếu là màu đỏ, sẽ không dễ nhìn ra mức độ bị thương, đưa chân đây ! ” Miệng tuy nói như thế, nhưng tay lại chẳng quan tâm người ta có muốn hay không, Tễ Lăng Kì trực tiếp kéo chân y, bắt đầu băng bó vết thương.
Dựa vào kinh nghiệm học các kỹ năng sinh tồn trước kia trong hoàng cung, Tễ Lăng Kì có trình độ hiểu biết nhất định về băng bó, thế nhưng thực hành thì . . .
” Ta kháo, cái này sao không buộc vào được? Muốn chống lại lão tử?” Tay buộc băng, miệng mắng chửi. Nếu là người qua đường, chắc chắn sẽ không nghĩ là hắn đang băng cho người khác.
Gặp được cái tên ngu ngốc như thế ngoài đời cũng không phải dễ. Lôi Khiếu Hoàng nhìn Tễ Lăng Kì đang đấu tranh với dải ruy băng, cuối cùng không chịu được, vẫn là tự mình lấy ruy băng quấn lên miệng vết thương…
Mười phần ngu ngốc ! Lôi Khiếu Hoàng trong lòng thầm mắng, trộm liếc sang Tễ Lăng Kì, lại phát hiện hắn nghiêm túc nhìn miệng vết thương của mình, ánh mắt có chút không cam lòng, có chút tức tối, thậm chí có chút buồn bực.
Hắn lo lắng, hối hận sao? Bởi vì mình bị thương? Không, tất cả chẳng qua là vì y nhìn giống Diệp Bàn Nguyên, y nhìn giống người mà Tễ Lăng Kì mãi mãi không với tới được !
” Ngươi sao vậy?” Tễ Lăng Kì cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên âm trầm, ” Năng lượng mất đi, không thoải mái hả?”
Đáp lại câu hỏi của hắn, Lôi Khiếu Hoàng nở nụ cười. Y không phải Diệp Bàn Nguyên, y sẽ khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ !
” Mất năng lượng, cảm giác đúng thật là rất tệ! ” Tóc ngắn gọn gàng mọc dài ra đến thắt lưng như tấm lụa đen mềm mại, căn bản nhìn cũng không khác Diệp Bàn Nguyên là mấy, ” Ngươi lại đây!” Vừa nói, đầu ngón tay thanh mảnh cũng đến gần cổ Tễ Lăng Kì.
” Muốn làm cái gì?” Tễ Lăng Kì cảnh giác, xích ra hỏi.
” Giúp ta a. Ngươi không phải là muốn giúp sao?” Tễ Lăng Kì nghe thấy giúp liền sững sờ, lợi dụng sơ hở này, hai bàn tay Lôi Khiếu Hoàng chạm lên cổ hắn, ” Long tộc muốn khôi phục sức mạnh, cần trao đổi linh khí. Ngoại trừ lấy từ ngoài môi trường, chúng ta còn có thể lấy từ trong cơ thể nhân loại. Nhưng trong trường hợp đó, hai người có linh khí tương đồng sẽ hình thành liên kết gắn bó mật thiết, cùng chung sinh mệnh, cho đến chết. . . .. Nhân loại, ngươi nguyện ý đem linh khí chia cho ta không?”
Nhìn sâu vào đôi mắt thần bí , Tễ Lăng Kì bị cám dỗ, mấy cái học được trước kia đều thành khói bay hết đi, chỉ còn lại sự trung thành với trái tim mình, ” Ta. . . . . Nguyện ý !”
u hu run tay run tay …