Chương 24

” Ai nha, ảnh chụp đẹp quá nha !” Nữ sinh A nhìn tấm ảnh chụp đại hội thể thao trên bảng tin trường, mắt sáng như sao.

Nam sinh B ở bên cạnh cô bất mãn bạn gái ở trước mặt mình khen bạn nam khác, khó chịu bình luận: ” Hừ, theo anh thấy, chỉ là hai thằng nam sinh ghét nhau ôm nhau, có gì mà đẹp?”

” Anh!” Nữ sinh A nghe thế quay lại, tức tối tặng cho nam sinh B một cái tát, ” Mặc kệ anh lớn hơn, mắt thẩm mỹ cơ bản nhất cũng không có, tôi mắt mù mới kết giao với anh !”

“Hả? Ơ ơ ơ ơ . . . . ” Nam sinh bị đánh còn chưa kịp hoàn hồn sau đau đớn, đã bị lời như sấm đánh thẳng vào đầu.

Sau đó, nữ sinh gào lên và bỏ đi, bỏ lại phía sau nam sinh chịu nỗi đau thất tình. Nam hài đáng thương, chỉ vì lỡ lời mà phải trả giá đắt cho hành động vô ý của mình.. . . . .

Hồng nương – Nhạc lão sư đi ngang qua nhìn thấy vậy, hảo tâm đưa khăn tay của mình cho nam sinh, tận tình khuyên bảo một phen, cuối cùng mới có thể làm nam sinh tỉnh ngộ mà rời đi.

Nam sinh đi rồi, nàng một lần nữa quay đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên trong danh sách ảnh hội thể thao đang bán – ảnh chụp hai nam sinh, một người cõng người còn lại, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhân vật chính là Tễ Lăng Kì. Hắn đầu đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập, thoạt nhìn là dáng vẻ mệt chết đi được. Hai tay hắn giữ vững, nâng Lôi Khiếu Hoàng ở phía sau. Mà Lôi Khiếu Hoàng hình như bị thương, trên đùi quấn một dải ruy băng đỏ, sắc mặt tái nhợt an tường dựa vào lưng Tễ Lăng Kì ngủ.

Nhìn ảnh chụp, Hồng nương nở nụ cười, vui mừng mà nở nụ cười . . . . . Bạch vương a Bạch vương, người tính không bằng trời tính, lần này chính là duyên của người !

Cùng lúc đó tại ký túc xá 505, hai người bệnh Tễ Lăng Kì và Lôi Khiếu Hoàng không hẹn mà cùng lúc hắt xì, “Hắt xì!”

Lôi Khiếu Hoàng bởi vì chân bị thương, cơ thể cực kỳ hư nhược mà phải nghỉ lại trên giường để theo dõi, còn Tễ Lăng Kì ở lại là bởi vì tỷ muội kịch liệt yêu cầu, cùng nhau xin nghỉ bệnh. Giờ đang là giờ học, Tiểu Hắc và Mâu Thuẫn đều không ở đây, trong này chỉ còn hai người bọn hắn.

Tễ Lăng Kì còn có sức hoạt động, vì thế nên việc chăm sóc Lôi Khiếu Hoàng dồn cả lên đầu hắn. Mặc dù hắn thường hay phàn nàn, thế nhưng ” Khẩu xà tâm Phật (1)” , hắn hầu hạ Lôi Khiếu Hoàng rất tốt, các bác sỹ trong trường đều không ngớt lời khen ngợi.

” Đinh đinh đinh !” Lúc này, đồng hồ trên tường vừa đổ chuông, Tễ Lăng Kì nghe lời mà đưa chén nước đến tay Lôi Khiếu Hoàng, ” Này, của ngươi !”

Lôi Khiếu Hoàng nhận lấy, tử tế nhìn đánh giá hắn, đột nhiên lên tiếng : ” Ngươi, thực sự rất hợp làm người đàn ông của gia đình (2) !”

” Ta phi !” Đường đường là một đại nam nhân, huống chi còn là Tễ Lăng Kì bá đạo kiêu ngạo, làm sao có thể chịu được mình bị đánh giá như thế ? Hắn lập tức trở mặt quát, ” Họ Lôi, đừng có quá phận. Nếu không phải ngươi chết ta cũng chết, ta cũng sẽ không để ý ngươi !”

Nhớ lại khi đó, hắn nhất định là giữa ban ngày gặp quỷ, tự dưng liều lĩnh cứu y, hoàn toàn đáp ứng cái loại yêu cầu kia?! Bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều hiểu lầm mối quan hệ của bọn hắn, thậm chí hắn còn phải cùng Lôi Khiếu Hoàng đồng sinh cộng tử !

” Nga? Hóa ra là như thế !” Lôi Khiếu Hoàng cười quỷ dị, ” Hóa ra ngươi còn để ý chuyện bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện !”

” Bùm !” Tễ Lăng Kì cảm thấy mấy cái dây thần kinh trong não đã phát nổ rồi, ” Ngươi, không, cần,nhắc, chuyện, này !”

Nói cũng buồn cười, cuộc thi đôi trong ngày cuối của Hội thao đã thu hút không ít người, trong đó có cả hiệu trưởng. Nhìn các học sinh nam nữ hợp tác để thi, hiệu trưởng rất hài lòng, nhưng đến khi vòng thi gần kết thúc, hai nữ sinh bỗng nhiên cùng nhau trở về, nói rằng đồng đội của nàng gặp rắc rối, không lâu sau đó, liền thấy Tễ Lăng Kì cõng Lôi Khiếu Hoàng cực nhọc chạy về vạch đích.

Tin đồn về mối quan hệ của hai người ở trường cũng không phải mới có ngày một ngày hai, thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khác. Sự việc rành rành trước mặt làm hiệu trưởng giật mình một phen. Sau khi suy xét, hiệu trưởng hiền lành vẫn quyết định gọi người có thể tự do hoạt động là Tễ Lăng Kì vào phòng làm việc để nói chuyện.

Hiệu trưởng vào thẳng điểm chính, ” Kì đồng học, nước ta chưa đến mức công nhận ” hôn nhân đồng tính”.”

” Hiệu trưởng, thật ra. . . . ” Tễ Lăng Kì muốn giải thích, thế nhưng hiệu trưởng hoàn toàn chẳng hề quan tâm.

” Thế nhưng, nước ta ít nhất vẫn đang phát triển để hòa nhập với quốc tế, cho nên hiện giờ ” đồng tính luyến ái” là vô tội.”

” Không phải như vậy, là. . . .”

” Không cần nói, hiệu trưởng biết cậu định nói gì!” Đang nói, hiệu trưởng vỗ vai hắn niềm nở, ” Hiệu trưởng cũng không phải người vô tình, nhìn biểu hiện của cậu và đồng học Lôi ở hội thể thao, tôi biết hai cậu không phải là chỉ chơi đùa đơn giản, là tình yêu đích thực !”

Không phải gạt người. Lúc ấy Tễ Lăng Kì hai tay nắm chặt, suýt nữa là kéo cả hiệu trưởng đến y viện. Cuối cùng vẫn là Nhạc lão sư kịp thời kéo hắn ngoài, trường tránh được một thảm kịch.

” Có tật giật mình (3)!” Lôi Khiếu Hoàng khinh khỉnh nhìn, ” Đưa cuốn sách kia cho ta! ”

” Ngươi ít ra lệnh cho ta !” Tễ Lăng Kì cả giận nói, nhưng tay vẫn thành thật với tới giá để, lấy cuốn sách, ” Nghị long ?” Nhìn tên sách, hình như có chút quen tai.

” Ừ. ” Lôi Khiếu Hoàng vuốt phẳng mặt sách, ” Tác phẩm của phụ thân Ân Minh, Tiểu Hắc đã từng nhắc đến.”

” Đó không phải là một bài văn trong tạp chí sao? Ra sách khi nào vậy?” _ Chính là như vậy.

Lôi Khiếu Hoàng cười đến có chút thần bí, cũng có chút trào phúng, ” Không phải con người luôn như thế này sao? Tiêu điểm là cái gì liền lưu hành cái đó. Hắn đã khiến mọi người tìm hiểu về long, tự nhiên mục báo của cha hắn cũng trở thành ” tác phẩm” a !”

” Ngươi dường như không hài lòng với nhân loại.” Tễ Lăng Kì nhạy cảm phát hiện ra.

” Cứ coi là thế đi !” Lôi Khiếu Hoàng giống như có ý muốn chuyển chủ đề, mở sách và bắt đầu đọc, ” Lâu rất lâu trước kia, ta gặp được một nhân loại, hắn…. thực là khiến kẻ khác đau đầu !”

Đau đầu. . . . ? Tễ Lăng Kì nghe không hiểu.

– Hội sinh viên –

Ân Minh một mình ngồi trước màn hình máy tính, tay đặt trên bàn phím rất có nhịp điệu gõ không ngừng, hộp thoại cũng liên tục nhảy thông báo. . .

[ Con chắc chắn?]

[ Đúng, chắc chắn đúng !]

[ Thật tốt quá ! Ta sẽ đến trường của con, lần này có người trợ giúp, chắc chắn sẽ không để nó chạy thoát! ]

[ Người trợ giúp? ]

[ Đúng vậy, chính phủ cũng rất hứng thú với kế hoạch của ta, có cả những người có quyền thế, bọn họ muốn cung cấp tiền tư và nhân lực.]

[ Không được, không thể làm lớn chuyện, đây là trường học của tôi.]

[ Tiểu Minh, trường học có là gì so với kế hoạch này? Để bắt nó, trường học bị phá hủy cũng không vấn đề.]

[ Tôi nói không được là không được, nếu không tôi sẽ rút khỏi kế hoạch này.]

[ . . . . . Con vẫn cố chấp như thế, chẳng giống ta. ]

[ Đến bây giờ mới truy cứu vấn đề di truyền, ông không thấy đã muộn à? Bố ]

[ Vậy con muốn ta làm thế nào? Ngồi chờ (4)?]

[ Không, bố phải phụ trách chuyện phát sinh sau này.]

[ Sau này?]

[ Chính là . . . . . ]

” Cộc cộc cộc !” Có người gõ cửa. Từ bên ngoài. một giọng nữ điềm tĩnh truyền vào ” Tổ trưởng Ân Minh, anh có ở đó không?” Là Tôn Mẫn.

Ân Minh đóng máy tính, đứng dậy mở cửa, thấy là cô liền mời cô vào,” Cứ ngồi đi, chủ tịch hội không ở đây.”

Tôn Mẫn nhìn ghế chủ tịch hội trống không, có chút tò mò, ” Chủ tịch thế nào ạ ?”

Rót lý nước và đặt trước mặt cô, Ân Minh cười khổ trả lời, ” Thân thể chủ tịch vẫn không tốt lắm, hôm nay chắc là bị người nhà dẫn đi khám.”

” Tổ trưởng Ân Minh thật vất vả !” Cô hớp một ngụm nước.

” Nha đầy, không có người ngoài ở đây, không cần cứ gọi tổ trưởng này, tổ trưởng nọ, thật xa lạ!” Ân Minh điểm điểm đầu cô.

Tức thì, Tôn Mẫn đỏ mặt, có chút không thoải mái cúi thấp đầu, nhẹ giọng : ” Ca… ca ca.”

” Lúc này mới ngoan, cho ca ca biết, lần này cùng Lôi Khiếu Hoàng hành động có phát hiện chuyện gì thú vị không?” Ân Minh nửa đùa nửa thật nói.

Nói đến chuyện này, Tôn Mẫn trở nên nghiêm túc hẳn lên, ” Không có hành động kỳ quái gì, cũng không thấy hắn biến thân, có phải ca ca đã nhầm không?”

Ân Minh mỉm cười phản bác, ” Sẽ không, hắn nhất định chính là . . . .Lúc phát phần thưởng, em có để ý ánh mắt của hắn không?”

Hắn sẽ không quên : Đôi mắt kia ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là bừng tỉnh, cuối cùng là liếc nhìn chăm chú liền bị Tễ Lăng Kì mang về phòng.

” Ca ca, Lôi Khiếu Hoàng và Kỳ Oát Tuyền. . . . Có phải là người yêu ?” Tôn Mẫn bỗng nhiên hỏi.

Bị hỏi như vậy cũng nhất thời làm Ân Minh ngây ngẩn cả người, ” A?”

” Là đường tỷ của Kỳ Oát Tuyền cho em biết! ” Trên đường về, người chị họ kia đã gieo vào đầu cô ít nhiều suy nghĩ, ” Nếu chúng ta động vào hắn, có thể nào Kỳ Oát Tuyền sẽ là chướng ngại không?”

” Cái này. . . . ” Ân Minh sờ cằm tự hỏi.

Nhìn người ca ca cùng mẹ khác cha, Tôn Mẫn có chút cảm giác xa cách khó tả, không khỏi lên tiếng hỏi : ” Ca ca, vì sao lại tham gia kế hoạch này?”

” Anh ?”

” Đúng, em là vì me, mẹ nói hi vọng thấy rồng, nhìn xem chồng cũ vì loài động vật như nào mới không đoái hoài đến mình. Em muốn thực hiện nguyện vọng của mẹ, cho nên mới tham gia kế hoạch này, anh thì sao? Anh vì cái gì?” Tôn Mẫn thật lòng.

Ân Minh nhìn cô, không khỏi đưa tay xoa đầu muội muội, ôn nhu nói : ” Anh là một người ích kỷ. Anh muốn một thứ, và thứ đó chỉ rồng mới có !”

CHÚ THÍCH(1) Nguyên gốc : “đao tử chủy, đậu hủ tâm” theo như tra gg thì cụm này có nghĩa chỉ những người nói năng chua ngoa, sắc bén nhưng tâm địa thiện lương, mềm mỏng. => mạn phép đổi thành ” khẩu xà tâm Phật ”

(2) Nguyên gốc : ” gia đình chủ phụ” ( câu raw : “你, 還真適合做父!” ) . Sau khi lên hỏi các tiền bối thì mình biết được là chữ 父 ( Fù – cha ) trong cụm từ 適合做父 ( gia đình chủ phụ ) đồng âm với chữ 妇 ( Fù – nữ ) trong cụm từ 家庭主妇 ( nữ công gia chánh). Thế nên có thể hiểu như là bạn Lôi đang đá xéo bạn Tễ :))) hoặc cũng do thanh niên xuyên không kia đầu hay nghĩ người ta nói xấu mình nên giãy lên :”>> Dù thế nào cũng tình vl :))

(3) Nguyên gốc : Tố tặc tâm hư 做贼心虚 tra gg thì có nghĩa là ” có tật giật mình”

(4) Nguyên gốc : tọa dĩ đãi tễ

坐以待毙 zuò yǐ dài bì = to sit and wait for death (idiom); resigned to one’s fate

tạm dịch : Ngồi và chờ chết, phó mặc cho số phận ( khi dùng phần mềm dịch auto thì còn tìm ra được bản dịch khác là ” chờ thua” )

Ô cê :>> tui đây nè. Can you see me?