Xưa kia, có một người đã gặp long vương bị thương ở bên bờ sông. Long vương có sừng trắng, ánh mắt màu lam, thân hình rất đẹp. . . . Nam nhân thấy liền bị mê hoặc, bất chấp sự phản đối của gia đình và bạn bè, mang hắn về thôn trị liệu. Long vương bị thương, khó có thể duy trì hình dáng long nên biến thành hình dáng một nam tử, ở lại thôn xóm của người kia. Bề ngoài mĩ lệ cùng khí chất phi phàm của hắn thu hút vô số người cả nam nhân lẫn nữ nhân, trong đó có cả ân nhân cứu mạng hắn. Nhưng long vương cao ngạo khước từ tất cả những kẻ ái mộ, bởi vì họ và hắn không giống nhau . . .
” Hửm? Chẳng phải người cứu long vương rất đáng thương hay sao?” Nghe chuyện xưa của Ân Minh, Dương Huân không khỏi cảm thán, ” Sau này thì sao? Long vương trở về nhà ?”
Ân Minh mỉm cười, “Đúng vậy, long vương để lại vảy của mình như là tạ ơn , sau đó liền rời đi.”
” Thật vô tình !” Dương Huân bất mãn
” Ha ha, đúng không? Tôi cũng cảm thấy vậy, cho nên . . . .” Ân Minh nhìn ra sân thi đấu tập hợp các đôi nam nữ ngoài cửa sổ.
” Cho nên?”
” Cho nên long vương vô tình cũng sẽ nhận báo ứng.”
” Báo ứng cái gì cơ?”
” Cái này . . . . ” Ân Minh nở nụ cười cao thâm khó đoán, nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa sổ – Con cháu của ân nhân cứu mạng nhiều thế hệ đều truy tìm long vương, không bao giờ ngừng !
── ngoài thao trường ──
Sau tiếng ” bắt đầu ” của trọng tài, cuộc thi đôi hừng hực khí thế. Các cô gái lột mặt nạ yểu điệu thục nữ thường ngày, lao vào như tên bắn, nhìn không khác thủy quái là bao. Nhìn cảnh tượng này, các chàng trai không khỏi một thân mồ hôi lạnh.
Cấu xé tiến lùi, miễn là có thể dùng, các nàng đều lôi ra dùng hết, cốt chỉ để lấy được cái xe đạp số lượng có hạn . . .
“. . . . . . !” Đang đứng bên cạnh xem, Lôi Khiếu Hoàng bỗng cảm thấy ai đó đang nhìn mình. Bất thình lình ngẩng lên thì lại không thấy ai, y đa tâm sao?
” Này, Lôi Khiếu Hoàng, mau đến đây !” Đang trong lúc y mê man, Tôn Mẫn thở hổn hển dắt chiếc xe chạy lại chỗ y.
” A. . . . ” Kể cả khi đang bình tĩnh, Lôi Khiếu Hoàng cũng sẽ ngẩn người khi rơi vào tình huống như này.
Tôn Mẫn lúc trước còn quần áo chỉnh tề, tóc buộc cao đi lấy xe, hiện giờ không chỉ tóc tai lõa xõa bù xù mà quần áo thể thao màu trắng cũng in vết giày, xộc xệch, khóa áo bị kéo xuống một nửa, dây giày tuột. Trên mặt còn có hai vết đỏ. Cực kỳ chật vật !
” Cậu không sao chứ?” Xuất phát từ trách nghiệm với đồng đội, Lôi Khiếu Hoàng vẫn hỏi.
Tôn Mẫn lắc lắc đầu, kéo dây chun từ khỏi cổ tay, lắc đầu một chút tóc tai đã gọn gàng trở lại, ” Không sao, nhưng đứa con gái kia thật sự rất thô bạo ! ” Nàng hung ác trừng mắt liếc phía trước, ” Tôi sẽ không thua, chúng ta đi thôi !”
Vừa nói, Lôi Khiếu Hoàng vừa bị cô mạnh mẽ đẩy lên xe,đợi đến khi nàng ngồi ổn trên yên sau, cả nhóm lên đường !
Y đạp rất nhanh, Tôn Mẫn ngồi phía sau vừa chỉ đường vừa nói chuyện với y, : ” Tôn Mẫn, ‘ đứa con gái kia ‘ là ai ?” Lôi Khiếu Hoàng có chút tò mò. Có thể làm làm con người băng sơn này bực bội, ” đứa con gái kia” thật sự không đơn giản.
” Bạn gái của bạn trai tin đồn của cậu !” Nhắc đến chuyện này, thái độ của Tôn Mẫn lập tức thay đổi, ” Rẽ trái ở khúc cua tiếp theo ! Cô ta cư nhiên dám đạp vào mặt tôi?!”
── Cùng lúc đó một đội khác đã khởi hành ──
” Cái gì? Ngươi đạp vào mặt nàng ?” Tễ Lăng Kì không thoải mái đạp xe.
Nghĩ lại trong mấy tháng xuyên qua vừa rồi, Tiểu Hắc và Mâu Thuẫn chỉ hắn cách đạp xe. Giờ bảo là đã thuần thục thì hơi sớm, nhưng mà tốc độ cũng không phải quá tệ.
Kỳ Mộng Nghiên ngồi ngược ở phía sau, lưng tựa lưng, ngửa ra cười lớn : ” Ha ha, cô ta có lỗi trước, chọn đúng cái xe tôi chọn, đáng đạp! Đi thẳng rồi rẽ phải !”
” Nàng có lỗi? Ngươi hôm nay là lần đầu gặp người ta đúng không?” Cố gắng, nỗ lực, tiếp tục đạp !
” Đúng nha, gặp lần đầu đã thấy ghét !” Kì Mộng Nhiên mỉm cười, ” Tiểu Kì chưa từng nghe qua ” Cản trở chuyện người yêu nhau sẽ bị heo đá ” sao ?”
” Vậy ngươi là con lợn hả?” Dựa theo cách hiểu của Tễ Lăng Kì, chắc chắn là như vậy !
” Tất nhiên không phải, ta là người chăm lợn dễ thương !” Cái gọi là ” Nhất phái hồ ngôn [1] ” chính là như thế này, bé ngoan không được học theo nha !
Nói đến yêu đương, ” . . . . . Nàng cản trở ai?”
” Ngươi a !”
” . . . . . . Ta?” Không lẽ . . . . . .
” Ừ, chúng ta đều nghe nói nha! Cậu cùng Tiểu Lôi . . . . Ai da! ” Cô vừa mới nói, Tễ Lăng Kì liền phanh gấp, suýt nữa làm cô ngã xuống, ” Mẹ nó,
tiểu Kì, ngươi mưu sát thân tỷ hả?”
Tễ Lăng Kì dừng lại, vội vàng quay đầu, cuống quýt giải thích : ” Này, các người nghe tin đồn ít thôi, chúng ta không phải loại quan hệ kia, hắn và y nhìn giống nhau, tương đối giống mà thôi, ta sẽ không thích cái tên đó ! Có nghe không thế ? Này !”
Kỳ Mộng Nghiên bị hắn làm cho sửng sốt sững sờ, rất nhanh để ý lời hắn mới nói, cảm thấy . . . . . . hình như . . . . Có chỗ . . . . Sai sai . . .
” Hắn và y ? Tương đối giống?”
” Chết ! ” Tễ Lăng Kì ý thức mình lỡ lời, vội vàng im miệng, đúng là tự đào hố chôn mình !
Kỳ Mộng Nhiên thấy thế liền cười lưu manh như trộm, tiến lại gần, ” Tiểu Kì ngoan, cho tỷ tỷ biết, hắn giống ai nha? Tỷ tỷ đảm bảo không nói cho ai khác !”
Còn lâu mới không nói ! Nàng biết, chắc chắn cả thế giới sẽ biết, Tễ Lăng Kì thầm mắng !
” Không có gì, ngươi nghe nhầm ! ” Hiện giờ chỉ có thể chuyển chủ đề, ” Mau lên xe, chúng ta phải đi, nếu không sẽ bị chậm !” Nói xong hắn lập tức lên xe, hi vọng vị tỷ tỷ này có thể tha cho hắn một đường !
Như hắn muốn, Kỳ Mộng Nghiên lên xe, cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi. Hắn âm thầm thở phào, hoàn toàn không biết rằng, tỷ tỷ ngồi đằng sau đã lấy điện thoại ra, bắt đầu cùng các tỷ muội chia sẻ ” bí mật ” thú vị . . . .
Sau một hồi cố gắng, đội Tễ Lăng Kì cũng đến địa điểm thi thứ hai. Lúc tới, đã có không ít đôi đã bắt đầu đẩy thuyền qua hồ. Đội Lôi Khiếu Hoàng cũng nằm trong số đó, lúc này, y đang cởϊ áσ chuẩn bị xuống nước.
Tễ Lăng Kì vừa thấy hắn trong bụng liền có lửa, không nói hai lời, chạy đến bên một cái thuyền gỗ, hai – ba chiêu đã làm bạn nam trên thuyền ngã xuống nước, khiến cho người ra toàn thân ướt nhẹp còn bị sặc nước, hoàn toàn là đem sự tức giận trút lên người ta.
” Mau đến đây !” Hắn gọi Kỳ Mộng Nhiên, còn mình thì cởϊ áσ khoác, ” Ta muốn đẩy.”
” Đến đây !” Kỳ Mộng Nhiên sau khi lên thuyền và ổn định chỗ, lập tức xác định vị trí đội Lôi Khiếu Hoàng ở không xa phía trước ── là hắn . . . . .
Phân tranh giữa nam nhân khác với nữ nhân. Họ chọn cách giải quyết một mình và kín đáo. Vì thế chặng hai trở nên vô cùng khó khăn .
Số thuyền gỗ giới hạn 10 chiếc, chắc chắn sẽ có người có sau đó mất, mất xong lại giành lại được. Một số kẻ tiểu nhân đê tiện sau khi mất thuyền thì lợi dụng lúc ở hồ, bắt đầu trả thù ” Mối hận đoạt thuyền”
Lôi Khiếu Hoàng đẩy thuyền một cách trơn tru và nhanh chóng. Nhưng y quá để ý đến tình trạng thân thể nên không để ý đến những thuyền nhỏ đang tiến lại gần.
” Mẹ kiếp, dám làm lão tử mất thể diện trước mặt mọi người !” Một người da ngăm đen tiếp cận Lôi Khiếu Hoàng nói khẽ. Một tay anh ta đẩy thuyền, tay còn lại ở trong nước thò vào túi quần.
” A Bình, sao vậy?” Để ý tới thuyền đang chậm lại, bạn gái bắt đầu oán giận, ” Mau đuổi theo cái thuyền phía trước, em muốn có cái vảy rồng đó !”
” Đừng ồn ào !” Bạn nam chịu không nổi phiền nên đẩy có lệ, từ trong túi quần lấy ra miếng sắt nhỏ vừa lấy từ cái thuyền gỗ, ” Dám lấy đồ của tao, mày sẽ phải trả giá đắt ! Tên họ Lôi, xem chiêu !”
Lôi Khiếu Hoàng đang chăm chú hướng đến bờ bỗng nhiên cảm thấy dưới nước có dao động, quay đầu thì thấy một nam tử mặt cười tàn khốc nhìn mình. Dưới nước, hắn cầm một miếng sắt, đâm vào chân Lôi Khiếu Hoàng.
” Ư! ” Lôi Khiếu Hoàng hừ một tiếng, tay nắm thuyền siết chặt, nghiến răng cố gắng không phát ra âm thanh, không muốn người khác nhìn ra có gì lạ.
” Ha ha!” Thực hiện được mục đích, hắn tươi cười, vượt qua Lôi Khiếu Hoàng, ” Đi trước, các người chậm rãi hưởng thụ đi !”
Lôi Khiếu Hoàng không trả lời cũng không mắng chửi, chỉ dùng ánh mắt khinh thường và khinh miệt trừng bọn họ bơi ra xa.
Phát hiện thuyền hơi chòng chành, cũng không nhanh như trước, Tôn Mẫn tò mò quay lại hỏi Lôi Khiếu Hoàng đang ở trong nước : ” Cậu có sao không?”
” Cảm ơn, không sao !” Lôi Khiếu Hoàng miễn cưỡng lắc đầu cười. Y nên cảm tạ tình huống này. Bởi vì đang ở trong nước nên không ai phát hiện hắn đổ mồ hôi lạnh, không ai chú ý đến chuyện phát sinh dưới nước, ” Chúng ta sẽ lên bờ, cậu cứ ngồi đi.”
” Ừ.” Tôn Mẫn không phát hiện ra y bị thương, đơn giản đáp lại một tiếng.
Kỳ Mộng Nhiên ở đằng sau quan sát hết tất cả mọi chuyện, nhanh nhẹn nheo mắt nói với Tễ Lăng Kì đang ở trong nước : ” Tiểu Kì, bằng hữu của em gặp chuyện !”
” Hả?” Tễ Lăng Kì nhất thời nghe không hiểu/
” Kia kìa !” Cô chỉ lên bờ, ” Bằng hữu của em, không ổn !”
Tễ Lăng Kì nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ ── Lôi Khiếu Hoàng lê cơ thể ướt sũng, đẩy thuyền lên bờ. Miệng hé mở còn mặt tái nhợt, tóc bết lên trán, khuôn mặt không giấu được sự mệt mỏi. Bước chân di chuyển chậm cùng với hơi thở gấp gáp khiến người ta cảm thấy có gì đó không ổn.
” Chết tiệt!” Tễ Lăng Kì hít sâu, lập tức tăng lực đạp, ” Bám chắc, ta phải tăng tốc !”
” Hả?!” Kỳ Mộng Nghiên không kịp phản ứng, lập tức cảm thấy xung quanh bọt nước bắn lên tung tóe, gió thổi mạnh, tốc độ con thuyền tăng hướng về phía bờ . . . . .
Góc lấp liếʍ :)))
Đi hết nửa chặng rồi nhưng thật sự vẫn bị lấn cấn rất nhiều về đại từ nhân xưng. Thế nên quyết định, nếu như bạn công ở riêng cùng với bạn thụ / hội chị em , sẽ để cho bạn ấy xưng hô kiểu ” ta – ngươi” cho bung lụa. Còn lại, với những người chưa biết là bạn ấy xuyên qua, sẽ để xưng hô ” Tôi – cậu ” :))) và sửa dần dần vì mấy cái xưng hô này ở đời thật rất chi là khó sửa miệng.
* Nhất phái hồ ngôn [1] : nói linh tinh, vớ vẩn