Nói đến hội thao, kẻ thì hoan hỉ kẻ lại rầu !
Tham dự hội thao có hai kiểu : một là, nếu thuộc vào sở trường sẽ tích cực tham gia; hai là nếu không phải thì cũng liều mạng tránh xa. Còn về Tễ Lăng Kì, hắn không thuộc loại nào. Không phải là hắn không giỏi vận động, chỉ là không có hứng thú tham gia cái goi là hội thao này, Đối với hắn, săn bắn như ở thế giới kia thú vị hơn.
Nhàm chán tới cực điểm liền đánh cái ngáp, ngồi xổm trên bệ cửa số nhìn mọi người đang chuẩn bị thao trường, hắn khinh thường liếc mắt ” Thật là, làm gì mà phải khổ thế?”
Ngồi bên cạnh hắn là Lôi Khiếu Hoàng đang đọc tiểu thuyết, nghe hắn bình phẩm không khỏi liếc mắt sang. ” Ngươi không nỗ lực như bọn hắn, không có tư cách bình phẩm ” Ngữ khí cực kỳ vững vàng.
Ngày ngày ở bên cạnh, Tễ Lăng Kì đã quen với việc y thỉnh thoảng sẽ dội cho mình một gáo nước lạnh, chỉ bỏ qua coi như không nghe thấy gì. Cũng bởi như thế, hai người ở cùng một chỗ cũng hòa bình hơn nhiều …….
Hắn nghi hoặc quay qua…., nhìn cả phòng học trống không chỉ có hai người bọn hắn, Tễ Lăng Kì tỳ cằm lên tay hỏi : ” Này, họ Lôi, ngươi ghét ta bởi vì ta làm những chuyện kia với Diệp Bàn Nguyên, vậy có phải ngươi cũng biết mọi sự tình của ta ở bên kia?”
” Ừm, đại khái đi !” Lôi Khiếu Hoàng chuyên tâm đọc sách, lại lật trang.
” Nga?” Tễ Lăng Kì suy nghĩ một lát, gian manh nheo mắt, ” Vậy ngươi cũng biết ta thích y?”
Nghe vấn đề này, Lôi Khiếu Hoàng đặt sách xuống, giọng điệu than thở ” Hô, đương nhiên biết!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời yên lặng……..
Qua rất lâu, Tễ Lăng Kì cười quỷ dị, rời khỏi bệ cửa sổ đến bên y, nhẹ nhàng giữ má Lôi Khiếu Hoàng, ” Nếu biết, không sợ ta cường thượng vì hắn giống ngươi sao?” Ánh mắt sắc tình sung mãn.
“Hừ!” Lôi Khiếu Hoàng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt ánh xanh lóe lên, tiến gần sát trong mắt Tễ Lăng Kì, khiến hắn không thể động đậy.
“Ngươi. . . . . . !” Tễ Lăng Kì cả kinh, cả người tê liệt, từ thế thượng phong lâp tức thành hạ phong.
” Ngươi không có cái bản lĩnh ấy !” Dễ dàng bỏ tay hắn ra, nhưng Lôi Khiếu Hoàng không làm giải phép, ngược lại mỉm cười choàng tay lên cổ hắn, tay chạm đến nơi động mạch vuốt nhẹ, ” Phải hỏi lại ngươi, không sợ ta bởi vì chuyện đó mà cường thượng ngươi báo thù sao?”
“Ngươi dám! ?” Tễ Lăng Kì có chút hoảng, nhưng vẫn cực lực tự bảo bản thân phải giữ tỉnh táo, ” Ta gϊếŧ ngươi !”
“Như vậy a?” Lôi Khiếu Hoàng phát hiện chính mình hình như rất thích nhìn sắc mặt của hắn lúc này, cũng kìm lòng không được mà đặt tay lên má hắn ” Ta đây …..”
” Tiểu Lôi, tiểu Tuyền, các cậu….” Đúng lúc này, Mâu Thuẫn bỗng nhiên lao vào, vừa vặn thấy một màn! “A, a. . . . . .”
Sau hắn tiến vào là tiểu Hắc, nhìn thấy cũng trưng ra biểu tình quái dị, chính là cái kiểu muốn cười mà không được !
” Tiểu Tuyền, hóa ra là các cậu…Phụt!” Hắn nhịn không được, cuối cùng cười thành tiếng, ” Ha ha, hóa ra….khụ khụ, hai người thật sự là quan hệ kia à?”
” Không phải !” Tễ Lăng Kì bỗng nhiên cảm thấy thân thể thoải mái hơn, hiển nhiên là pháp thuật đã được giải, liền lập tức đứng xa Lôi Khiếu Hoàng ra, trên mặt biến đủ mọi loại màu sắc biểu cảm, ” Các cậu bớt suy nghĩ linh tinh đi!”
“. . . . . .” Mâu Thuẫn và tiểu Hắc liếc mắt một cái, vô cùng ăn ý mà cảm thán: Thử địa vô ngân tam bách lưỡng !*
” Mâu Thuẫn, có gì gấp vậy?” Nghe giọng Lôi Khiếu Hoàng như vậy, Tễ Lăng Kì quyết định rồi, hắn, y chỉ biểu hiện tính tình kia trước mặt mình.
Mâu Thuẫn nghe xong vỗ tay, “A, đúng… các cậu nhìn thông báo chưa? Lần này là về hội thao”
” Cái gì ?” Hai người ngẩn người đồng thanh
” Cũng không liên quan mấy đến chúng ta, hội sinh viên mới nghĩ ra trò mới để thu hút sinh viên tham gia.” Tiểu Hắc bất đắc dĩ than thở, ” Muốn làm một hạng mục thi đấu tình nhân”
” Thi đấu tình nhân?”
” Đúng! Nói là tình nhân,thật ra là hạng mục thi lẫn cả nam và nữ.” Mâu Thuẫn nói tiếp, ” Bọn tôi muốn hỏi là hai cậu có muốn cùng nữ sinh tham gia không?”
” Còn hai người các cậu?” Tễ Lăng Kì hỏi lại
Tiểu Hắc lắc lắc đầu, ” Tôi không cần. Phần thưởng lần này tôi không hứng thú”
” Phần thưởng là gì?” Lôi Khiếu Hoàng có điểm tò mò
” Nghe nói là hội trưởng Ân Minh cung cấp, gia bảo nhà bọn họ – long lân. ( vảy rồng)” Mâu Thuẫn thần bí
Tại sao lại là long? Tễ Lăng Kì nhìn về phía Lôi Khiếu Hoàng, phát hiện sắc mặt y có chút âm trầm, ” Chắc là đồn nhảm, nếu là gia bảo, thế nào có thể mang ra ngoài?” Hắn giả vờ không quan tâm hỏi.
Mâu Thuẫn gật đầu, ” Có thể là thật nha ! Truyền thuyết về tổ tiên nhà Ân Minh học trưởng rất lâu trước kia đã từng gặp rồng, sau này trên người nó rơi xuống vảy, vẫn bảo tồn đến nay… Đúng, … Ba của học trưởn cũng bởi vì nguyên nhân này mới đi làm giảng viên sinh vật học! Mấy năm trước có đăng bài trên tạp chí, tên là 《 Nghị Long 》.”
” Vậy cũng không thể hiện cái gì cả!” Tễ Lăng Kì chắp tay ở phía sau
” Thật đó!” Mâu Thuẫn bĩu môi nhìn về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cũng không làm hắn thất vọng, lôi ra một tấm ảnh, nói : ” Đây là ảnh chụp vảy rồng, có học giả đã nghiên cứu qua, chứng nhận đây không thuộc bất kể loại sinh vật nào đã biết đến.” Vừa nói vừa đưa ảnh chụp cho hai người trước mặt
Tễ Lăng Kì nhận lấy, cùng Lôi Khiếu Hoàng xem….
Ảnh chụp vảy rồng được đặt trong một hòm gỗ, màu sắc trong suốt. Tễ Lăng Kì nhớ rõ đã xem qua vảy của tiểu thanh long, không có lớn vậy. Hơn nữa, chiếc này là màu trắng….. Chờ một chút, trắng?
” Một khi đã như vậy, vì sao bây giờ lại muốn mang ra ngoài? Đây có thể là truyền gia bảo mà?” Lôi Khiếu Hoàng im lặng hỏi,nghe không ra có chỗ nào sai sai.
” Ừ, đúng lúc ” thủy quái ” hồi trước khơi dậy những người thích thú quan sát rồng, hơn nữa về phương diện khác, là vấn đề cá nhân của nhà học trưởng” Mâu Thuẫn chép miệng, ” Học trưởng Ân Minh nói, vảy rồng có thể phù hộ tình lữ môn vĩnh kết đồng tâm, nên lấy ra làm phần thưởng, cũng không biết là thật hay giả…”
” Ta muốn tham gia!” Đột nhiên, Lôi Khiếu Hoàng nói
“Gì?”
” Ta muốn tham gia thi đấu!” Khó tránh khỏi bọn hắn hông nghe rõ, Lôi Khiếu Hoàng nhắc lại. Y cầm ảnh, ôn nhu cười, ” Tôi thấy hứng thú với nó, tôi muốn nó.”
“. . . . . .”
* Thử địa vô ngân tam bách lưỡng :
Trong thời cổ đại, có một người đàn ông tên là Zhang San, ông đã dành rất nhiều công sức để xây dựng ba trăm hai đồng bạc, ông rất hạnh phúc. Nhưng anh luôn sợ những người khác ăn cắp, anh tìm thấy một chiếc hộp, đóng đinh ba trăm hai bạc trong hộp, và chôn nó ở phía sau của ngôi nhà. Tuy nhiên, ông vẫn không tin tưởng, sợ rằng những người khác sẽ đến đây để đào, vì vậy ông nghĩ về một cách tiếp cận “thông minh”, đã viết trên giấy: “Không có bạc ba trăm hai” ở đây, bị mắc kẹt trên các góc của bức tường, điều này được đảm bảo Mặt đất đã biến mất. Ai biết được hành động của anh ta được nhìn thấy bởi Wang Er, bên cạnh. Vào giữa đêm, Wang Er đã cướp tất cả ba trăm bạc. Để không cho Zhang San biết, ông viết trên một mảnh giấy: “Cánh cửa kế tiếp Wang Er không ăn cắp” gắn vào tường. Zhang San thức dậy vào sáng hôm sau và đến nhà để xem bạc, bạc biến mất, khi anh nhìn thấy tờ giấy, anh nhận ra nó. “Không có bạc ba trăm hai ở đây,” ý nghĩa ban đầu là không có ba trăm hai bạc ở nơi này. Sau đó, mọi người sử dụng phép ẩn dụ thành ngữ này bởi vì họ ngu ngốc để làm mọi thứ, và những thứ họ muốn giấu đã lộ ra. ( baidu)
=> ngắn gọn là :muốn giấu diếm, che giấu chân tướng, kết quả trái lại triệt để bại lộ
( giống cái truyện anh bộ đội nấp trong đống rơm, dân hứa không nói với ai, giặc đến thì giữ đúng lời ” Không có anh bộ đội trốn trong đống rơm này !” :))))