Chương 17

” Ai nha, Bạch vương đa nghi rồi, hồng nương làm gì có mục đích gì ?” Hồng nương nhu kiều mỉm cười, ” Từ lúc thành tiên đến nay, Hồng nương chỉ để ý chuyên nhân duyên thế gian, chưa bao giờ quá phận ”

” Thật sao?” Lôi Khiếu Hoàng chìa tay, máy ảnh hồng nương giấu lập tức xuất hiện ngay trên lòng bàn tay hắn, ” Việc của ngươi là quản nhân duyên, đi chụp cái nhàm chán này làm gì?” Vừa nói, chỉ búng tay một cái, máy ảnh liền hóa bụi.

Hồng nương âm thầm lè lưỡi, bạch vương chính là Bạch vương, thực là đáng sợ, bất quá lần này….

” Bạch vương hình như hiểu lầm cái gọi là ” Nhân duyên” ” Hồng nương không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà trả lời, ” Phàm là người, đều trốn không được chữ ‘ duyên’ trói buộc, mà chỉ cần hai người xuất hiện, ‘ duyên’ liền bắt đầu”

Lôi Khiếu Hoàng nhíu mày, thập phần bất mãn với câu trả lời này, ” Việc này không cần ngươi nói ta cũng biết, ta chỉ muốn biết lý do ngươi làm việc này”

” Bạch vương không cần lo lắng!” Nàng phất tay áo, trên tay liền cầm một phiến quạt màu hồng, nhẹ nhàng phẩy một cái, trên ngón út của Lôi Khiếu Hoàng xuất hiện một sợi tơ hồng trong suốt.

” Đây là…!”

Hồng nương cười, cầm sợi tơ hồng đưa trước mặt hắn, ” Con người nói ‘ Nhân duyên thiên nhất định ” kỳ thật không đúng, tơ hồng trên ngón út là từ các dạng ‘ duyên ‘ của hai người biến ảo mà thành. Có ‘ duyên ‘ ắt có ‘ kiếp’, bất quá, thần tiên chúng ta chỉ là cố gắng bài kiếp sau khi tơ hồng xuất hiện mà thôi”

Nhìn đoạn tơ hồng trên ngón tay, thần sắc Lôi Khiếu Hoàng càng thêm băng lãnh, ” Hồng nương, duyên của ta cùng nhân loại, tột cùng là ai?”

” Ha, ngoại trừ ” Kỳ Oát Tuyền”, ngài còn có thể cùng ai buộc được cái duyên phận khắc sâu như thế?” Hồng nương hồi tưởng lại dáng vẻ hắn trước kia ở trên thiên giới, ý cười lại tăng thêm vài phần, ” Ta kỳ thực cũng không ngờ, không nghĩ đến một ngày lại có thể thấy trên tay bạch vương một sợi tơ hồng.”

Nhìn chằm chằm tay mình, Lôi Khiếu Hoàng nhíu mi, toàn thân tập trung vận khí. rồi nhanh như sét chém tay vào sợi tơ hồng trên tay ! ” A! Ngươi làm gì vậy?” Hồng nương vừa kịp phản ứng lại thì tay cũng đã chém xuống, hồng tuyến kia như lục bình mà phiêu nhiên hạ xuống… Hồng nương vô cùng đau lòng mà nhặt tơ hồng trên mặt đất, mặt đầy tiếc hận cảm thán : ” Thế nào lại như vậy? Nhân duyên mỹ lệ như vậy cư nhiên… ” Nàng trừng Lôi Khiếu Hoàng, ” Dụng ý của BẠch Vương là gì?” Lôi Khiếu Hoàng không nhanh không chậm phủi phủi bụi trần trên người, bình tĩnh trả lời ” Thứ này không cần có, mau giải quyết mọi việc ” Hồng nương nhìn hồng tuyến sắp biến mất, thất vọng xụ vai, ” Bạch vương giống như người ta nói, quyết đoán, giống như vừa rồi,cuộc đời ngươi chưa từng quyến luyến” Nghe nàng nói vậy, Lôi Khiếu Hoàng cũng không có phản ứng gì, hắn chỉ xoay người, lại niệm chú ngữ, kết giới xung quanh cứ thế mà hạ xuống….

” Ta không cần những thứ thừa thãi này.” Hắn kiên quyết, giọng nói lạnh như băng không mang theo một tia tình cảm, ” Lúc nhỏ không cần, đến cuối đời cũng chẳng thiết.” Nói xong liền rời đi.

Hồng nương sau khi kết giới biến mất cũng khôi phục hình dạng Nhạc lão sư, tơ hồng trong tay đã hóa trong suốt bay đi, nàng nhìn bóng dáng Lôi Khiếu Hoàng rời đi, hai tay nắm hờ, lắc đầu tự lẩm bẩm, ” Bạch vương a, duyên tán duyệt diệt, đã là duyên kiếp bên trong, kết cục thế nào cũng còn chưa biết…”

. . . . . . .

Lúc Lôi Khiếu Hoàng trở lại phòng học, cũng đã hết nửa tiết. Mặc kệ ánh nhìn kỳ quái của bạn bè, hắn đi thẳng tới chỗ ngồi của mình. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại không kiềm được mà nhìn sang người ngồi bên cạnh….

Tễ Lăng Kì nằm gục xuống bàn ngủ, nội dung của bài giảng hoàn toàn không thể hấp dẫn hắn. Trong lúc ngủ thoạt nhìn tương đối bình thản, trái ngược với vẻ thô bạo thường ngày, việc này làm Lôi Khiếu Hoàng cảm thấy rất thú vị.

Gia khoản này lúc ngủ dáng vẻ khá được. Lôi Khiếu Hoàng âm thầm đánh giá, nhưng nghĩ đến mình vừa rồi tự tay cắt đi tơ hồng, lông mày lại nhăn…. Vừa rồi rõ ràng đã kết thúc duyên phận giữa mình với hắn, sao giờ trong lòng lại có những cảm giác kỳ quái? Đây là ý gì?

” Ưm….’ Đúng lúc này, Tễ Lăng Kì đang nằm ngủ tỉnh dây, vươn vai, ” Ân?” Vừa mới tỉnh, lại cảm giác có người nhìn mình, quay qua, cư nhiên là tên họ Lôi?!

” Nhìn cái gì mà nhìn?” Khẩu khí rất không tốt, giống như ai đáng thiếu hắn 800 vạn.

” Không” Lôi Khiếu Hoàng thu hồi ánh mắt, ” Chính là đang nghĩ cả người ngươi từ trên xuống dưới đều rất mâu thuẫn”

“. . . . . .” Phẫn nộ! Tễ Lăng Kì nhìn gia khỏa này, trong lòng cũng chỉ có tức tối, ” Con mẹ ngươi, không phải như nhau sao ”

Y có tư cách gì nói hắn? Chính mình trưng ra một bộ mặt xinh đẹp, nhưng chỉ cần mở miệng là có thể gϊếŧ cả một con trâu

Nhìn hai người khẩu chiến, bạn học bên cạnh nhìn mãi cũng thành quen, không để tâm đến bọn họ cãi cọ. ” Đánh là thương, mắng là yêu” câu này đối với hai người bọn họ là miêu tả đúng nhất.” Ta không cần những thứ thừa thãi này.” Hắn kiên quyết, giọng nói lạnh như băng không mang theo một tia tình cảm, ” Lúc nhỏ không cần, đến cuối đời cũng chẳng thiết.” Nói xong liền rời đi.

Hồng nương sau khi kết giới biến mất cũng khôi phục hình dạng Nhạc lão sư, tơ hồng trong tay đã hóa trong suốt bay đi, nàng nhìn bóng dáng Lôi Khiếu Hoàng rời đi, hai tay nắm hờ, lắc đầu tự lẩm bẩm, ” Bạch vương a, duyên tán duyệt diệt, đã là duyên kiếp bên trong, kết cục thế nào cũng còn chưa biết…”

. . . . . . .

Lúc Lôi Khiếu Hoàng trở lại phòng học, cũng đã hết nửa tiết. Mặc kệ ánh nhìn kỳ quái của bạn bè, hắn đi thẳng tới chỗ ngồi của mình. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại không kiềm được mà nhìn sang người ngồi bên cạnh….

Tễ Lăng Kì nằm gục xuống bàn ngủ, nội dung của bài giảng hoàn toàn không thể hấp dẫn hắn. Trong lúc ngủ thoạt nhìn tương đối bình thản, trái ngược với vẻ thô bạo thường ngày, việc này làm Lôi Khiếu Hoàng cảm thấy rất thú vị.

Gia khoản này lúc ngủ dáng vẻ khá được. Lôi Khiếu Hoàng âm thầm đánh giá, nhưng nghĩ đến mình vừa rồi tự tay cắt đi tơ hồng, lông mày lại nhăn…. Vừa rồi rõ ràng đã kết thúc duyên phận giữa mình với hắn, sao giờ trong lòng lại có những cảm giác kỳ quái? Đây là ý gì?

” Ưm….’ Đúng lúc này, Tễ Lăng Kì đang nằm ngủ tỉnh dây, vươn vai, ” Ân?” Vừa mới tỉnh, lại cảm giác có người nhìn mình, quay qua, cư nhiên là tên họ Lôi?!

” Nhìn cái gì mà nhìn?” Khẩu khí rất không tốt, giống như ai đáng thiếu hắn 800 vạn.

” Không” Lôi Khiếu Hoàng thu hồi ánh mắt, ” Chính là đang nghĩ cả người ngươi từ trên xuống dưới đều rất mâu thuẫn”

“. . . . . .” Phẫn nộ! Tễ Lăng Kì nhìn gia khỏa này, trong lòng cũng chỉ có tức tối, ” Con mẹ ngươi, không phải như nhau sao ”

Y có tư cách gì nói hắn? Chính mình trưng ra một bộ mặt xinh đẹp, nhưng chỉ cần mở miệng là có thể gϊếŧ cả một con trâu

Nhìn hai người khẩu chiến, bạn học bên cạnh nhìn mãi cũng thành quen, không để tâm đến bọn họ cãi cọ. ” Đánh là thương, mắng là yêu” câu này đối với hai người bọn họ là miêu tả đúng nhất.

” Mội người, đông đủ cả chứ?” Đang nghỉ hết tiết, Nhạc lão sư đột nhiên từ đâu xuất hiện, làm mọi người sợ đến nhảy dựng cả lên.

” oa, Nhạc lão sư, không cần dọa người a” Có người hảo tâm chỉ tay.

Nhạc lão sư, cũng chính là hồng nương, cười tủm tỉm tay cầm poster tiến đến, thuận tiện liếc mắt nhin hai người kia một cái…. Ân, dự đoán của nàng quả nhiên không tệ !

” Ha ha, thật có lỗi, làm phiền mọi người nghỉ giải lao.” Nàng mở poster ra, dán giữa bảng đen, sau đó mới quay người nói mới học sinh, ” Đây là poster tuyên truyên hội thể thao năm nay. Thời gian là cuối tuần, mọi người phải tích cực tham gia a!”

” Đùa hả? Sao sớm thế chứ?” Phía dưới lập tức có người lấy lịch của các khóa trước ra đối chiếu, ” Hội thể thao năm nay hình như tổ chức đặc biệt sớm a?”

Nhạc lão sư cũng không biết tại sao, ” Tôi cũng không biết, chính là cứ theo như lời cấp trên thông báo, hy vọng mọi người tham gia mà thôi.’

” Xì xầm…xầm xì…” Phía dưới bắt đầu xì xầm bàn tán.

Không thể trách họ, hội thể thao của trường luôn luôn ồn ào náo nhiệt, hơn nữa càng ngày càng lớn. Về phần thưởng lại càng không phải nói, là thứ tốt nhất hiện giờ.

” Hội thể thao?” Chỉ có Tễ Lăng Kì là vẫn như ở trên mây, một mặt không hiểu, ” Là cái gì?”

” Vận động so tài a” Lôi Khiếu Hoàng bên cạnh trả lời.

” So tài ? Văn thao võ lược?” Cái này hắn tương đối thông thạo

” “. . . . . .” Lôi Khiếu Hoàng tự nhiên trắng mắt nhìn hắn, ” Là loại vận động cơ thể kiểu chạy bộ, nhảy xa ấy !”

“Hừ! Không đáng mặt nam nhân !” Tễ Lăng Kì rất có khí khái nam nhân mà nói

Lôi Khiếu Hoàng lặng yên một lúc lâu, sau đó mới thở dài, vỗ vỗ vai của hắn, ” Gỗ mục không thể đẽo !”