” A! Máy ảnh của tôi a!” Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng than thở, chỉ thấy một nam sinh đau lòng ngồi sụp xuống đất, máy ảnh cơ chính mình tỉ mỉ chuẩn bị tự dưng hỏng, ” Là ai? Sao lại như vậy ?”
Mọi người liền hướng ánh mắt về phía nam sinh nọ, trong đó cũng có Ân Minh bộ trưởng, anh là chủ trì sự kiện, tự giác đến giải quyết mọi chuyện.
” Này bạn học,” Anh tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh giải thích, ” Tôi nghĩ có thể là do đêm qua do không khí ẩm và sương mù quá dày nên mới ảnh hưởng đến hoạt động của máy ảnh a!
Nam sinh khổ sở lặp lại: ” Không khí ẩm và….sương mù ?”
” Ừ, tối hôm qua vì nghe có tiếng động nên tôi có ra ngoài kiểm tra, kết quả là phát hiện đêm qua sương mù dày đặc, tôi đoán đại khái là do vậy. ” Ân Minh cười, vỗ vỗ vai nam sinh, ” Tốt rồi, đã lên dây tinh thần, còn hai ngày để gặp may thôi !”
“Ách. . . . . . Cũng chỉ có thể như vậy .” Nam đồng học tiếc hận nhìn máy ảnh, quá nhiên là bị đả kích lớn.
Mà bọn Tễ Lăng Kì ngồi cách đó cũng không xa, mặc dù không lên tiếng, nhưng đối thoại của mọi người hắn có thể nghe được. Tễ Lăng Kì cảm thấy khi Ân Minh nói chuyện có liếc mình, ảo giác sao?
” Trưởng ban hôm qua có ra ngoài?” Vì sao hắn cùng họ Lôi kia đều không thấy?
“Đúng vậy!” Ân Minh nhìn về phía Tễ Lăng Kì, thẳng thắn nói, ” Nửa đêm hình như bên ngoài có tiếng gì đó, làm hội trưởng ngủ không yên, nên tôi ra ngoài xem là gì.”
” Cậu thấy gì ? ” Tễ Lăng Kì nhíu mày, ánh mắt lén liếc về phía Lôi Khiếu Hoàng, gia khỏa đáng chết kia có thể nằm dưới tán cây mà ngủ ngon lành, uổng công hắn lo lắng.
Ân Minh chớp mắt mấy cái, lập tức phản ứng lại :” Ha ha, hóa ra bạn học Kì cũng hứng thú với thủy quái a, yên tâm, tối qua sương dày, tôi không thấy gì hết…. Không thấy gì a !”
Hắn cố ý kéo dài câu cuối, điều này làm Tễ Lăng Kì càng thêm nghi hoặc.
” Không, tôi ….” Ngượng ngùng gãi đầu…, Tễ Lăng Kì không muốn thấy Ân Minh tươi cười, nụ cười đó làm hắn cảm thấy như một tên ngốc trước mặt cậu ta.
” Ha ha, bạn hoc Kì thật là dễ thương, bảo sao bạn học Lôi lại thích cậu” Ân Minh không bỏ qua cho hắn, nhẹ như lông hồng mà khơi mào ” Chiến hỏa “.
Tễ Lăng Kì gần như phản xạ tự nhiên mà quay lại : ” Ai thích….A!”
Lời còn chưa nói hết, một cánh tay từ phía sau vươn tới, bịt miệng hắn lại, ” Đừng có lắm lời, đi thôi !”
Người này không phải ai khác, là kẻ vừa rồi vẫn còn đang ngủ Lôi Khiếu Hoàng, Tễ Lăng Kì ôm một bụng thắc mắc, gia khỏa này sau đó thức dậy hay sao? Hay ….hắn ta không hề ngủ ?
Một người kéo một người đi theo, Tễ Lăng Kì bị kéo ra khỏi tầm mắt của những người xung quanh. Hai người cùng trở lại lều, mà lý do của Lôi Khiếu Hoàng là : Tối hôm qua ngủ không ngon! Thật đúng là giỏi làm người ta hoang mang mà.
Ngay sau khi bọn hắn vào trong lều, mọi người đang định quay lại việc đang làm dở, đột nhiên, bên trong lều lại vọng ra một trận quát tháo.
” Con mẹ nó, họ Lôi kia, ngươi là tên ngốc à?”
“…” Lôi Khiếu Hoàng hình như nói cái gì.
” Đi chết, đi chết đi! Ta có chết cũng không để ngươi ở phía trên!”
” …” Lôi Khiếu Hoàng lại nói gì đó.
” Này, ngươi dừng…. A, Ưʍ. . . . . .” Tiếng mắng nhỏ dần, rôi trở thành như đang rêи ɾỉ.
Mọi người ở bên ngoài ……. Im lặng …….. Một lúc lâu sau……….
” Ha ha, chúng ta kinh ngạc làm gì? Không phải đã sớm biết là hai người bọn họ là quan hệ như thế sao?
” Ha ha, đây cũng thế. Cơ mà xác nhận được rồi, thật sự có hơi….. Người đó….”
” Ai…. Tại sao tiểu Tuyền lại ở dưới?”
” Tiểu Lôi mạnh hơn cậu ta?”
” Làm gì có vẻ gì là ‘ cường thế ‘ đâu?”
” Chắc là do ” trình độ cao siêu” đó!”
” Nga, tối nay có nên chuẩn bị xôi đậu đỏ cho bọn họ không?”
“. . . . . .”
Lại nhìn xem trong lều có chuyện gì…..
Chuyện thật ra cực kỳ đơn giản, Tễ Lăng Kì bị đẩy, ngã sấp lên giường, Lôi Khiếu Hoàng không lịch sự chút nào mà đè lên người hắn, hai tay è đầu hắn, đoạt lấy kính khinh khỉnh cười : ” Nhận thua đi, tiểu tử! Chỉ cần ta biến trở lại hình dáng kia, ngươi hoàn toàn không có khả năng thắng !”
” A……. Ưm !” Mặt Tễ Lăng Kì bị ấn sâu vào giường, căn bản là không có cách nào nói.
Thấy hắn sắp hít thở không thông, Lôi Khiếu Hoàng mới tốt tính thả hắn ra, từ trên người hắn đi xuống mà cười nhạo nói : ” Thế nào? Có muốn không nhận đề nghị của ta nữa không?”
“Khụ khụ!” Tễ lăng kì mặt đỏ rần, thở hồng hộc đáp ” Tại sao là ta ?”
Lôi Khiếu Hoàng chắc nịch đáp lại : ” Chỉ có ngươi biết thân phận thật của ta, không phải ngươi thì là ai ?”
Hắn vô sỉ ! Tễ Lăng Kì xác nhận lần hai !
” Ngươi là long, tối hôm qua tên kia không phải gọi ngươi là cái gì mà….Bạch Vương à?” Hắn ở long tộc chắc chắn địa vị không thấp, ” Ngươi chắc chắn rất lợi hại, còn bảo ta bảo vệ ngươi làm cái gì?”
” “Đó là trước đây!” Lôi Khiếu Hoàng cũng thẳng thắn, ” Không phải ta nói với ngươi là ta sắp chết rồi à? Năng lực của ta đương nhiên cũng càng lúc càng yếu, cuối cùng thì so với con người cũng chả khác là bao, cho nên mới cần bảo vệ, mà ngươi…..”
” Là người mà ngươi xui xẻo gặp được ?” Tễ Lăng Kì tiếp lời
“A, ngươi cũng coi như thông minh!” Hắn không phủ nhận.
Cái giọng điệu ngạo mạn kia nghe vào tai thật sự là khó chịu, nhưng mà…. ” Nói ta nghe, ngươi muốn ta làm gì?” Tễ Lăng Kì vẫn nhẫn nại hỏi.
Mọi việc đều thuận lợi, Lôi Khiếu Hoàng lập tức đáp ” Đơn giản, đợi sau khi ta biến thân, lúc đó bảo vệ là được. ”
“Như vậy?” Có âm mưu!
“Như vậy!” Cười ngây thơ vô tội
” Bao giờ làm?” Sự tình sẽ không đơn giản như vậy!
” Ví như lúc ta phải hí thủy, hấp thụ linh khí tự nhiên.” Vẫn cười trung thực !
“Nga?” Không đúng, có vấn đề!
” Thật, phải làm tám mươi năm, đến khi ta chết mới thôi”
“. . . . . .” Quả nhiên. . . . . .”Hiểu rồi, ta đáp ứng ngươi, bất quá ngươi cũng phải cam đoan với ta ba điều !”
” Cứ nói đang nghe!” Hắn không trực tiếp đáp ứng.
” Thứ nhất, ta chỉ có nghĩa vụ bảo vệ ngươi, còn mấy chuyện khác ta mặc kệ, kể cả là…. do bản thân sơ suất mà bị gϊếŧ, cũng không phải chuyện của ta!”
” Đây là đương nhiên!”
” Thứ hai, ngươi hình như có cái gì đọc tâm thuật, sau này tuyệt đối không được dùng với ta !”
“. . . . . . Cũng có thể!”
” Thứ ba…..” Hắn đang nói, đột nhiên ngừng lại.
Lôi Khiếu Hoàng có chút tò mò, ” Sao không nói tiếp?”
Làm bộ mặt đùa bỡn tươi cười, Tễ Lăng Kì nuốt nuốt nước miếng nói tiếp ” Thứ ba, quan hệ của chúng ta là như thế, trong tám mươi năm sau này, việc tư của ta, ngươi cũng không thể nhúng tay !”
“Việc tư?”
“Tỷ như giao hữu, người nhà, còn có. . . . . . Lập gia đình!” Tễ lăng kì nhìn vẻ mặt của hắn biến hóa.
Hắn không từ chối như Tễ Lăng Kì sở liệu, chỉ thản nhiên đáp một tiếng, sau đó xoay người đứng dậy, ” Được, cứ thế !” Nói xong liền ra ngoài.
Bị bỏ lại, trong một khắc hắn rời khỏi Tễ Lăng Kì chân như nhũn ra, ngồi bệt trên đất, thở dốc mà nhìn hắn rời khỏi lều, ” Mẹ nó, nạo chủng ( hình như là câu chửi )…… Vừa rồi cư nhiên hô hấp đều đình trệ!” Hắn âm thầm mắng.
Không phải lừa người, vừa rồi lúc cùng y nói chuyện giống như toàn thân bị trói. Khi nhìn y, toàn thân đều không thể động đậy, ánh mắt của y giống như có thể nhìn thấu hết thảy cực kỳ lợi hại, thật sự giống Diệp Bàn Nguyên y đúc!
” Hô ….” Tễ Lăng Kì dang rộng chân tay nằm trên mặt đất, nhìn lên trên, một nỗi đau không tên tràn dần từ ngực ra toàn thân.
Lôi Khiếu Hoàng không phải Diệp Bàn Nguyên, thậm chí còn không thể nói là có quan hệ, nhưng vì cái gì mà chính mình luôn không tự chủ được mà nghĩ hai người bọn hắn là một? Thật ra…. Chính mình vẫn đang bất tri bất giác chờ mong cái gì vậy chứ?
” Thật là ngu ngốc a!” Hắn nhắm mắt, lẩm bẩm.
Hắn là ai? Là Kỳ Oát Tuyền? Hay vẫn là Tễ Lăng Kì? Hắn vẫn chưa biết ……
(*) Xôi đậu đỏ (sekihan) là một món ăn truyền thống của người Nhật Bản, người dân xứ sở hoa Anh Đào này quan niệm rằng: màu đỏ của của hạt đậu là biểu tượng của may mắn, hạnh phúc và tràn đầy. Ở xứ sở hoa Phù Tang này Sekihan thường được phục vụ vào những dịp đặc biệt trong suốt năm ở Nhật Bản, ví dụ như sinh nhật, đám cưới và một số ngày lễ khác. Sekihan không phải là một món ăn mỹ lệ với công thức chế biến cầu kì, càng không phải là một món ăn ngon đa dạng trong chủng loại và màu sắc, mà sekihan chỉ đơn giản là sekihan một món ăn đơn giản thuần túy cũng như bản chất mộc mạc chân chất nhưng thấm đậm tình người của người dân đất nước mặt trời mọc