” Này, đồ nhàn rỗi nhà cậu không cần làm vướng tôi !” Tễ Lăng Kì rất hưởng thụ nằm dưới bóng cây mà quát.
Nhưng mà nói thật thì, đối phương cũng không gây trở ngại gì cho hắn cả, hắn lớn tiếng cũng chỉ vì khó chịu mà thôi, mà kẻ trước mặt hắn lại không phải là ai khác, chính là cái tên Lôi Khiếu Hoàng đáng ghét.
Lôi Khiếu Hoàng nhìn nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, sau đó lại nhìn đồng hồ, cân nhắc nhìn quanh Tễ Lăng Kì đang nằm bên dưới, lấy bình nước uống.
Lôi Khiếu Hoàng chính là nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý, tiếp tục nhìn về phía trước, nhíu mi nhìn những sinh viên vì giải thưởng mà đi lại loạn xạ.
Tễ Lăng Kì cũng không khơi mào hỏa chiến, đánh cá ngáp, dự tính ở đây ngủ một giấc ngon lành, nhưng hắn vừa mới đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên bên hồ vọng ra tiếng của Mâu Thuẫn….
” Tiểu Tuyền, Tiểu Lôi, đừng có ở đó mãi thế, nước hồ rất mát a ! ” Mâu Thuẫn thế nhưng ngoạn thật vui vẻ, hoàn toàn không để tâm đến cuộc thi.
Hắn bắt đầu tháo giày và vớ, rồi kéo Tiểu Hắc xuống chơi đùa, dưới nước có rất nhiều đá lấp lánh, bước lên rất mát mẻ, hai người bọn hắn cứ như vậy hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui đó.
” Ta không hứng thú !” Hai kẻ vốn đối đầu giờ lại nhất trí từ chối.
Tiểu Hắc cùng Mâu Thuẫn đầu tiên thì sửng sốt, sau đó cùng mỉm cười, hai cái người này trên phương diện nào đó là cặp đôi hoàn hảo!
” Thật sự đúng giờ a !” Mấy ngày nay, Tễ Lăng Kì hoàn toàn bội phục quy luật ăn uống của gia khỏa này, lành mạnh thật nha.
” hô ….” Lôi Khiếu Hoàng hoàn toàn không nhìn hắn, cầm lầy khăn mặt của mình phủ lên mắt, thoạt nhìn dáng vẻ mệt chết đi được, ” Uy, cậu đề nghị tham gia mà, không đi chụp hình thủy quái à ?”
Nguyên nhân là, lần ‘ đi săn ‘ này không so ai bắt được thủy quái, mà là xem ai có thể chụp ảnh thủy quái rõ nhất. Thế nên là, người tham gia liền mang ra tất cả các thể loại, cái gì mà máy ảnh kỹ thuật số, DV kỹ thuật số, gần như tất cả các thiết bị hiện đại của thành phố ở đây đều có cả, có người thậm chí còn đặt vài cái máy ảnh không cùng góc chụp, bởi vì không biết phần thưởng là gì.
Tễ Lăng Kì đảo mắt liếc nhìn những người đang chuẩn bị bên bờ hồ, khinh thường một người đang thở hổn hển nói : ” Thiết, tên ích kỷ,vì lợi ích của chính mình, không tiếc công phá hoại mọi thứ !”
” Cậu không phải cũng cùng một giuộc với bọn hắn sao? ” Lôi Khiếu Hoàng ý tứ hàm xúc thâm trường cười ra tiếng, ” Vì chính mình…. không tiếc phản bội thứ quan trọng nhất ….”
” Ừm…” Thật ngạc nhiên, lần này Tễ Lăng Kì không những không phản bác, mà còn yên lặng tiếp nhận, ” Có thể, chúng ta đều là những tên ngốc cũng không nhất thiết phải….. Này họ Lôi, cậu biết bao nhiêu ?”
” Cái gì? ” Lôi Khiếu Hoàng bồi hắn ngoạn, không nhanh không chậm hỏi, ” Cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu.”
Tễ Lăng Kì đứng dậy, lắc lắc chai nước trong tay, nghiêm túc hỏi : ” Ngừng giả bộ đi, cậu lúc nào cũng không ngừng kí©h thí©ɧ tôi, chắn chắn cậu biết về quá khứ của tôi.
Không phải nói chơi, bản năng bảo hắn rằng nam nhân bên cạnh đối với mình có hiểu biết nhất định, hắn phải biết cái gì đó.
” Hừ!” Lôi Khiếu Hoàng không hợp tác, nhàn nhã nằm xuống, vắt chân, dáng vẻ thảnh thảnh thơi thơi, ” Quá khứ của cậu tôi quan tâm làm cái rắm gì? Tôi biết để làm gì ?”
” Cậu …..” Tễ Lăng Kì rất muốn đánh anh ta, nhưng giờ không phải lúc.
Mắt thấy hai người càng nói càng lớn tiếng căng thẳng, đám bạn học ở một bên đều không nhịn được dồn hết sự chú ý về phía hai người.
Lúc này, một người dáng mảnh khảnh, mỗi tay cầm một lon Coke đi đến gần hai người, rồi lập tức không nói không rằng, đột ngột áp hai lon Coke lên má hai người….
” Lạnh !” Nhiệt độ thấp làm bọn hắn không khỏi kêu thất thanh.
Quay đầu lại mới phát hiện, người ngăn chăn cái ” chiến tranh” này chính là đại mỹ nhân học viện – hội trưởng hội sinh viên Dương Huân.
” Có hai người ở đây thật là náo nhiệt !” Anh mỉm cười đưa coke cho học, sau đó ngồi vào giữa hai người, ” Có chuyện gì làm hai người hưng phấn vậy?”
Cảm giác mà Dương Huân mang lại cho mọi người chính là cơn gió mùa xuân ấm áp, bất kể sự tình là gì thì mặt hắn cũng sẽ không đổi, luôn nở nụ cười nhu hòa, cũng bởi vậy, người ngoài không thể biết anh ta đang nghĩ gì, chính là cái gọi là thâm tàng bất lộ.
“Không có gì. . . . . .” Lôi Khiếu Hoàng liếc hắn một cái, đạm mạc trả lời, rồi mới tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
” Ngô, không sao. ” Tễ Lăng Kì cũng không tiếp tục cãi vã, tựa người vào thân cây.
Dương Huân hiền lành, cười tủm tỉm chỉ bờ hồ, ” Chỗ kia chơi cũng được lắm đấy, các cậu không đi à?”
” Không đi! ” Lại thêm một lần nhất trí hiếm hoi
” Hửm? Vậy cậu không muốn phần thưởng hả?” Dương Tấn tò mò.
“Không muốn ” Giọng điệu uể oải cũng như đáp án có ý khinh thường.
” Tôi hỏi… Các cậu rốt cuộc đến đây làm gì thế ? ” Nụ cười của Dương Tấn có chút co rút.
Tễ Lăng Kì hảo tâm chỉ chỉ Tiểu Hắc cùng Mâu Thuẫn đang chơi đùa bên bờ hồ, ” Đến đây cùng bọn hắn ”
“Ngược lại thì, hội trưởng, cậu không đi chơi à?” Lôi Khiếu Hoàng hoàn toàn coi đây là một trò vui
Dương Huân ngoái đầu nhìn Ân Minh đang đứng phía bên kia, ” Tôi cũng chỉ đến chơi cùng tiểu Minh, thân thể tôi không tốt lắm, rất dễ bị cảm lạnh, nên ngồi đây là được rồi.
” Nga.” Hóa ra là như thế.
Chuyện sức khỏe hội trưởng hội sinh viên luôn luôn không tốt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, xem ra không phải là giả.
Ba người bọn họ cứ như thế ngồi dưới gốc cây, nhìn mọi người vì đi chụp thủy quái mà bận bận rộn rộn, cũng không có ý định tham gia cùng, mặt khác, người chủ trì hoạt động lần này là Ân Minh cũng mặc bọn họ, đứng bên bờ hồ nụ cười treo trên khóe miệng…..
Kết quả là hết một ngày, mọi người không thu thập được gi !
Mặt nước yên ắng giống như một tấm kính, không phải nói đến thủy quái, đến cá cũng không có nhiều, chờ đợi một ngày rồi khiến mọi người đều thất vọng, tất cả đều mất hết nhuệ khí, không có hứng thú ăn cơm tối, thế nên là bàn ăn lúc đầu náo nhiệt bây giờ chỉ còn lại vài người ít ỏi.
Tễ Lăng Kì đương nhiên cũng trong nhóm đó, bọn họ căn bản là ra ngoài du ngoạn, cũng không quan tâm đến thất vọng cái gì
Bữa tối kết thúc, mọi người quay về trại, Lôi Khiếu Hoàng cùng Tễ Lăng Kì cái gì cũng không nói. Trở về trại, Tễ Lăng Kì ngay lâp tức liền đi ngủ, lấy hành lý của hai người đặt ở giữa làm “phòng tuyến”.
” Hóa ra là cậu để bụng chuyện buổi sáng à?” Lôi Khiếu Hoàng buồn cười
Tễ Lăng Kì lườm anh một cái, ” Trật tự, từ giờ mỗi đêm đều thế này!”
” Tùy ý cậu!” Lôi Khiếu Hoàng thay đồ ngủ sau đó cũng chui vào chăn nệm đi ngủ.
Có phòng tuyến bảo vệ, Tễ Lăng Kì yên tâm không ít, ít nhất là chuyện sáng nay sẽ không xảy ra, thế nên hắn cũng an tâm ngủ.
Nửa đêm, khi mọi người đang mơ màng nhập mộng, thế nhưng do trời quá nóng, Tễ Lăng Kì ngủ không sâu như ngày thường, mà trong mơ màng, hắn cảm thấy cửa lều bị mở, ánh trăng ngoài cửa sổ nhu hòa tiến vào, ánh sao rơi rải rác trên người hắn.
Có người? Giữa đêm hôm khuya khoắt, là ai?
Mí mắt rất nặng, hắn muốn nhìn rõ bộ mặt người kia, nhưng mà lại không thể, không lâu sau, bên thân truyền đến một tiếng kêu lớn, tiếp đó là tiếng bước chân….
Là họ Lôi? Hắn muốn làm gì?