” Xem ra, cậu hoàn toàn không phải vô tri nhỉ ! ” hiếm khi Lôi Khiếu Hoàng cùng Tễ Lăng Kì cùng sánh bước, nhưng cũng không vì thế mà lời nói bớt sắc bén.
Ngược lại, Tễ Lăng Kì không như bình thường cùng hắn so đo kiến thức, chỉ tùy tiện ” Ừm ” một tiếng.
Lôi Khiếu Hoàng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm gì, sắc mặt vui vẻ như đang quan sát cái gì, hai người không để ý đến ánh mắt người ngoài nhìn vào cứ thế đi… Tễ Lăng Kì khuôn mặt lặng thinh, hoàn toàn trầm đắm trong thế giới của chính mình, Lôi Khiếu Hoàng đầu tiên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá lâu sau đó liền đổi qua cười chế nhạo, hắn hoàn toàn không nghĩ đến, nguyên lai gia khỏa này….
Chuyện xưa về rồng làm Tễ Lăng Kì nhớ đến thế giới trước kia, thời gian đó, ở hoàng cung chỗ nào cũng có thể thấy hình rồng, giờ suy nghĩ lại lại có chút xa lạ, có lẽ ở từ trong tiềm thức hắn đã biết mình không thuộc về nơi đó ! ” Kỳ Oát Tuyền ” ở nơi này có phải hay không cũng có cảm giác đó?
Nhớ lại quá khứ, người nọ tư thế oai hùng nở nụ cười hiện ra ở trước mắt, bất quá hiện giờ mới phát hiện, hắn kể từ khi y tiến cung không thấy lại nụ cười tươi thanh thuần đó nữa, mà lại là thường xuyên lộ ra cười khổ, rốt cuộc y đang nghĩ cái gì chứ? Tễ Lăng Kì không biết
Trong mắt người ngoài, người ta đã sớm nhận định, hoàng đế bệ hạ vì Ly Điễn nên mới thú vị nam hậu này, cho nên sau đại hôn, chưa từng để ý cũng không vấn an, mà sau khi phát sinh chuyện tình kia càng làm mọi người khẳng định tâm tư của hoàng đế, đùa cợt, làm nhục đủ đường là bởi vì hoàng đế chỉ ” nhất thời hưng phấn ” thôi.
Có ai từng nghĩ đến, hoàng đế cũng là người, mà là người thì có tình cảm, mà tình cảm thì tuyệt đối không thể khống chế !
Bất kể là trong tình huống nào, người nọ luôn dùng ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn mình, khặc ngao phóng túng, thanh cô lãnh ngạo, giống như lúc nào cũng nhắc nhở Tễ Lăng Kì ” Ngươi không phải người đó, ta không thuộc về ngươi !” Hắn không cam lòng, hắn phải khiến kẻ kia thần phục, phải khiến người kia chỉ thuộc về mình ! Nhưng mà có ai biết, chính vì lẽ đó nên khoảng cách giữa hai người bọn hắn ngày càng xa….
Sau khi phát hiện Diệp Tuấn mưu đồ tạo phản, xuất phát từ trách nhiệm của hoàng đế, Tễ Lăng Kì bắt đầu tra tấn người kia cả về tinh thân lẫn thể xác, nhưng y vẫn chịu đựng hết thảy, Tễ Lăng Kì biết đó không phải y vì chính mình mà là vì ” Đại cục”! Trong lòng y, ” đại cục ” còn hơn hết thảy.
Vì cái gì ? Vì cái gì trong mắt người đó dù tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng của mình? Tễ Lăng Kì tức tối cùng cực, âm thầm thề sẽ phải thay đổi kẻ kia, nhìn rừng ” Thủy tinh dục lâm”, liền nghĩ ra một kế…. Sau đó đẩy người nọ vào rừng, làm người đó hoài thai hài tử của hai người, hắn đã hi vọng – hi vọng đứa nhỏ được sinh ra có thể phần nào làm dịu đi quan hệ của hai người bọn hắn, nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng.
Hết thảy tựa hồ đều là tự mình đa tình, đứa nhỏ không làm quan hệ của bọn hắn dịu xuống mà ngược lại càng căng; thậm chí sau này, do áp lực từ đại ca và triều đình, buộc hắn phải đích thân gϊếŧ sinh mệnh bé nhỏ đó. Đứa nhỏ là trưởng tử, nhưng lại không được phép trở thành thái tử, chính vì thế nên chẳng có gì ngạc nhiên khi mọi người có lý do để gϊếŧ nó, chính là hắn không nghĩ đến gϊếŧ nó, dù rằng người kia không yêu hắn, không yêu đứa nhỏ này, nhưng dù sao đứa nhỏ cũng là cốt nhục của hắn, hắn không đành lòng !
Không còn cách nào khác, hắn phải dùng đến cách thức tàn nhẫn nhất để bảo toàn sinh mạng nhỏ bé vô tội này. Chỉ cần làm cho đứa nhỏ mất đi tư cách làm thái tử là được, nhận thức rõ điều đó, Tễ Lăng Kì liền gọi Diệu Quang đến, nói hắn cho đứa nhỏ ăn Ấn Long quả, nhưng cũng bởi thế mà đẩy chính mình cùng người nọ tới bước không thể vãn hồi.
Mà thôi mà thôi, thời gian cũng không còn nhiều, thay vì dày vò nhau, không bằng để người nọ một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, ôm ý nghĩ như vậy , Tễ Lăng Kì giải thoát cho người nọ, trên danh nghĩa là đi lưu đày nhưng đã âm thầm bố trí hết thảy, triều thần không biết, Diệu Quang không biết, đai ca cũng không …
Phái Lê Tĩnh Hi đi bảo hộ bọn họ chu toàn, sau đó lại sai người trên đường (dàn cảnh) chặn cướp, vì người nọ mà dựng ra cơ hội tốt, như vậy là có thể trốn đi !
Người nọ chạy thoát, một tơ lưu luyến cũng không có, khi người đó không chú ý, Tễ Lăng Kì vẫn âm thầm nhìn hết thảy, cho đến khi người mang đứa nhỏ triệt để trốn đi rồi, Tễ Lăng Kì mới lộ mặt, nhìn về phía xa xa, nhớ đến ái nhân thầm yêu.
” Ngươi là ” thiên hạ đệ nhất ”, có thể cho đứa nhỏ một cuộc sống tốt đẹp đi? ” Nắm lấy ngọc bội đầy tỳ vết người nọ đeo ngày đại hôn hôm nào , Tễ Lăng Kì nở nụ cười, hôn lên ” Diệp Bàn Nguyên….”
Ai nào biết trong lòng hắn nghĩ gì? Ai nào hay trong lòng hắn rất đau? Có lẽ trong mắt người khác, Tễ Lăng Kì căm ghét Diệp Bàn Nguyên. Nhưng bọn hắn nào có biết, cứ nửa đêm, ở tẩm cung hoàng hậu lại xuất hiện một thân ảnh, có ai từng nghĩ đến, mỗi khi có tiến cống, vật ban thưởng hoàng hậu đều phải được lựa chọn tỷ mỉ, cũng đâu ai phát hiện, lúc hoàng hậu mang thai, thảo mộc cùng dược vật đều do hoàng đế tự mình thử nghiệm, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…..
Không có ” Ta yêu ngươi ” ngọt ngào, cũng không có ” Ta nguyện bên ngươi vĩnh viễn ” thề non hẹn biển, Tễ Lăng Kì yêu nhưng chỉ hờ hững, kín đáo lặng lẽ bảo vệ. Hắn yêu Diệp Bàn Nguyên, nhưng thân phận đặc thù, trách nhiệm ràng buộc, khiến tình yêu này trở nên méo mó, không bao giờ có thể bày tỏ ra lời.
Tễ Lăng Kì cũng không hối hận, chỉ là có chút tiếc nuối, nếu….
” Uy, dậy đi!” Bỗng một âm thanh đáng ghét của ai vang lên, rất quen thuộc.
” Ngô….” Tễ Lăng Kì day day trán, chậm rãi mở hai mắt, ” Đây…….Oa a !”
Không tỉnh thì không sao, nhưng vừa tỉnh lại, đập ngay vào mắt là khuôn mặt của Lôi Khiếu Hoàng ở ngay phía trước, Tễ Lăng Kì theo phản xạ tung một quyền, nhưng Lôi Khiếu Hoàng cũng không kém, thuận tay tiếp ngay được quyền của hắn!
” Tôi nói cho cậu biết, cậu thực sự quá nóng nảy a !” Lôi Khiếu Hoàng bỏ tay hắn ra, bình tĩnh chỉnh áo ngủ, đẩy đẩy kính nói.
Tễ Lăng Kì bất mãn quát : ” Nóng cái đầu cậu, tại sao lại ở đây?”
” Ngày hôm qua chúng ta được phân một trướng tử, không ở đây thì ở đâu?”Lôi Khiếu Hoàng thấy buồn cười, ” Không phải quên rồi đó chứ?”
” A!” Những lời đó khiến Tễ Lăng Kì thanh tỉnh.
Đúng,… bọn hắn đăng ký tham gia cái ” Hoạt động đi săn ” gì đó, hôm qua tới nơi này, phân hai người cùng một trướng tử, mà hắn cùng người này lại vừa vặn ở cùng nhau, bởi vì mệt muốn chết, cho nên hắn sớm đi ngủ. Tễ Lăng Kì xoa đầu, kia là mơ sao? Thực hiếm hoi, vì cái gì gần đây lại mơ về người đó?
Hắn nghi hoặc suy tư, sau đó phát hiện Lôi Khiếu Hoàng nhìn chằm chằm mình, làm hắn rất khó chịu, ” Nhìn cái gì mà nhìn?”
” Không có gì!” Lôi Khiếu Hoàng chỉ tay ” Chỉ đang tư hỏi, cậu bao giờ thì rời khỏi chân tôi mà thôi, ” hắn cố ý chỉ hạ thân đang bị đầu Tễ Lăng Kì áp lên đùi nói.
“….. AAAA!”
Cứ truyện: Sáng sớm ngày đầu đi săn, tiểu Tuyên cùng đồng học tiểu Lôi đã chơi trò nóng.