Chương 29

Toàn bộ buổi chiều và buổi tối, Trang Vi đọc sách còn Phương Nhã Lê nói chuyện phiếm cứ thế trôi qua, sau khi rửa mặt, Trang Vi vẫn như cũ ngồi xếp bằng tựa vào giường đọc sách, Phương Nhã Lê lại cầm theo gối với một chiếc cặp màu đen đi đến chỗ cô, lấy từ trong đó ra một cái máy IBM, đặt ở giữa bàn, cười nói với Trang Vi:

“Tiểu Vi, cùng chị xem phim.” Cũng không đợi Trang Vi đồng ý hay từ chối, thuận tay mở một file phim truyện.

Trang Vi rất ít xem tivi kịch hoặc là điện ảnh, nàng đại bộ phận thời gian đều là dùng để học tập, có thể làm cho nàng tiêu khiển gì đó rất ít, trừ bỏ máy rời bản trò chơi hoặc là ở trong phòng khiêu múa ballet, kéo thân gân cốt ngoại, điện ảnh trong phim truyền hình rất nhiều ngôi sao đối nàng mà nói, là phi thường xa lạ.

Trang Vi rất ít khi xem truyền hình hay phim điện ảnh, phần lớn thời gian của cô đều dùng để học tập, thứ giúp cho cô giải trí rất ít, ngoại trừ chơi trò chơi trong máy tính hoặc là ở trong phòng múa ballet co dãn gân cốt ra, ngôi sao trong phim ảnh hay truyền hình đối với cô mà nói, là cực kì xa lạ.

“Đại thoại Tây Du?”

“Đúng vậy, bộ phim kinh điển, em lại chưa từng xem sao?” Phương Nhã Lê cảm thấy rất khó tin, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên cả, nữ sinh có thể thi được vào trường quân đội chắc là chỉ biết đọc sách.

Ánh mắt Phương Nhã Lê nhìn về phía Trang Vi có chút thông cảm, đứa nhỏ đáng thương, rất khó mới có thể lớn lên xinh đẹp trẻ trung thế này, đáng tiếc lại là một con mọt sách.

Trang Vi lắc lắc đầu, chuyên tâm xem phim.

Xem xong hai phần “Đại thoại Tây Du”, đã gần 12 giờ, Trang Vi lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, không ngờ Phương Nhã Lê lại ghé vào ngủ trên giường, tiếng ngáy khe khẽ chứng tỏ hiện tại cô ấy đang ngủ rất say.

Trang Vi trừng mắt, nhìn vẻ mặt Phương Nhã Lê ngủ không hề phòng bị, cảm thấy cô ấy hoàn toàn không giống người đã đi làm nhiều năm, không có chút cảnh giác nào. Vừa nghĩ, vừa tắt máy tính cất vào trong túi của Phương Nhã Lê, nhét xuống chỗ đỉnh đầu cô ấy nằm, đóng cửa lô ghế cẩn thận, sau đó mới lên giường ngủ.

Dù sao cũng là lần đầu tiên Trang Vi ngủ trên tàu hỏa, khiến cho cô ít nhiều có chút không quen, lăn qua lăn lại cũng không thấy buồn ngủ, liền ngồi nghĩ đến bộ phim “Độc thoại Tây Du” vừa xem, nói thật, có chỗ cô xem không hiểu, có rất nhiều chuyện có chút mơ hồ, giải thích về tình yêu trong phim hoàn toàn khác với hiểu biết từ trước đến giờ của Trang Vi về tình yêu, nhưng cũng không thể giải thích được là có chỗ nào không phù hợp…

Trang Vi mơ mơ màng màng nghĩ, sau đó ở trong tiếng ầm ầm của xe lửa dần dần thϊếp đi.

Trang Vi mơ một giấc mộng, trong mơ Phạm Đào đứng trên vách núi đen cách cô không xa, gió biển thổi quần áo của hắn bay phần phật, thật lâu thật lâu sau, hắn hơi nghiên người hướng về Trang Vi nở nụ cười, mở miệng nói một câu gì đó, lại bị gió biển thổi mất, không truyền được đến tai Trang Vi.

***

Hơn mười giờ, Trang Vi mới mơ màng ngái ngủ đứng dậy ngáp, thấy Phương Nhã Lê ngồi ở bên giường cắn quả dưa chuột, cười cười nhìn cô.

“Sớm a! Tối qua ngủ không được à?” Phương Nhã Lê cười tủm tỉm chào hỏi Trang Vi.

“Vâng, có chút không quen.” Trang Vi đáp lại, đứng lên sửa sang lại quần áo với giường chiếu, mang theo mấy món đồ đi vào phòng rửa mặt.

Trong phòng rửa mặt một người cũng không có, Trang Vi lấy tay thay lược chải chải đầu, sau đó bôi kem đánh răng bắt đầu đánh, lúc chải được một nửa, một người con trai đi đến, thoáng chốc sững sờ nhìn Trang Vi đang đánh răng.

Lần đầu tiên cô bị người khác phái ngoại trừ thân hữu thấy mình đang đánh răng, Trang Vi có chút không quen, huống chi, nam nhân xa lạ này còn không có một chút tự giác nào, mãnh liệt nhìn chằm chằm Trang Vi, điều này khiến Trang Vi cảm thấy không vui, cau mày nhanh chóng đánh xong răng, mặt cũng không rửa thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng rửa mặt.

Lúc tàu tới thành C, đã là một giờ chiều, Trang Vi cả người mỏi nhừ xuống xe, nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Phương Nhã Lê muốn đưa cô đi một đoạn, vác hành lý tìm đến địa điểm tiếp đón tân sinh được đại học G thiết lập ở nhà ga.

Chỗ tiếp đón rất nổi bật, toàn bộ một màu xanh quân trang, Trang Vi đứng ở rất xa đã nhìn thấy, lấy thư thông báo từ trong ba lô ra. Vừa đến nhần đã nhìn thấy toàn bộ là nam sinh, hoặc ngồi hoặc đứng sôi nổi thảo luận cái gì đó, cảnh tượng rất náo nhiệt.

“Cho hỏi…” Trang Vi có chút do dự cắt ngang bọn họ nói chuyện phiếm, còn chưa nói đến mục đích, đã bị nam sinh ngồi đối diện cô cắt ngang.

“Oh my god!”

Tất cả mọi người ngừng trò chuyện, mọi ánh mắt đều quét về phía Trang Vi.