Chương 28

Mạnh mẽ mà nội liễm*, đây là ấn tượng sâu sắc nhất của Trang Vi đối với ba vị giám khảo.

*nội liễm: ẩn mình, thu mình, đại khái là chắc là có chừng mực, biết che dấu ^^

Đêm trước khi đi, ba Trang ở ngoài phòng khách giúp Trang Vi kiểm tra lại hành lý mang theo, má Trang kéo Trang Vi vào trong phòng, lấy ra một tấm chi phiếu nhét vào trong tay cô.

“Vốn định mua cho con một cái điện thoại di động để tiện liên lạc với cả nhà, nhưng mà ba con nói trường Quân đội không có phép dùng di dộng, hơn nữa mỗi tuần chỉ trong thời gian cố định mới được phép gọi điện thoại.” Nói tới đây, má Trang tạm dừng một chút, vành mắt đã bắt đầu hơi đỏ đỏ. “Tuy rằng con từ nhỏ đã không khiến ba mẹ phải lo lắng, nhưng lần này đi học ở chỗ xa như vậy, mẹ thật sự là…”

“Được rồi, con cái dù sao cũng phải lớn lên, tách khỏi cha mẹ ra ngoài rèn luyện cũng tốt.” Lúc cảm xúc của má Trang gần như sắp không khống chế được, giọng nói của ba Trang từ ngoài phòng khách truyền vào

“Em chính là không nỡ!” Má Trang biến thân, giống như trẻ nhỏ bị người ta đoạt mất món đồ chơi yêu thích, đứng bật dậy thật mạnh, chạy ra phòng khách tranh luận với ba Trang tầm quan trọng của con gái.

“…” Trang Vi vừa mới bị má Trang kích động làm cho nước mắt chảy xuống cả gò má, khóe miệng lại bởi vì hành động trẻ con của má Trang mà giật giật.

Kết quả, tối hôm đó, một nhà ba người ai cũng không ngủ ngon. Ngày hôm sau, Trang Vi phờ phạc đứng ở sân ga, cầm tấm vé đứng nghe má Trang liệt kê 128 điều phải chú ý khi sống một mình, vốn là ly biệt lưu luyến không rời, lại bị má Trang gây rối đến biến dạng.

“Nếu có tên tiểu tử không mắt nào quấn quít lấy con, con hãy dùng mấy chiêu thức ba dạy để đánh hắn. Yêu đương cũng được, nhưng mà phải nhớ giữ mình trong sạch.”

“Vâng…”

“Mỗi tuần ít nhất phải gọi về nhà một lần, tuy rằng trong trường cái gì cũng có, cơ bản không cần dùng đến tiền, nhưng mà hàng tháng mẹ vẫn gửi vào trong thẻ của con hai ngàn… Hai ngàn có phải quá ít không? Hoặc là hai ngàn rưỡi đi? Hay là ba ngàn?” Sau đó, má Trang bắt đầu bấm ngón tay tính xem tiền sinh hoạt một tháng bao nhiêu thì hợp lý.

“…” Trang Vi với ba Trang liếc nhau, ba Trang bất đắc dĩ lắc đầu với Trang Vi, hai người tiếp tục cúi đầu nghe má Trang lải nhải cằn nhằn dặn dò từng chút việc vụn vặt.

Mãi cho đến khi nhân viên xe lửa lần thứ n giục Trang Vi lên tàu, nước mắt má Trang đột nhiên đổ ào ào như vỡ đê, vừa túm lấy Trang Vi vừa nói:

“Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt…”

Mãi đến lúc Trang Vi bước lên tàu hỏa, nhìn bên cửa sổ thấy má Trang muốn chạy theo xe lại bị ba Trang kéo vào trong ngực, nước mắt cứ như vậy không chịu khống chế mà chảy xuống.

Trang Vi cái gì cũng không nói, chỉ là hướng về phía cha mẹ sớm đã không nhìn rõ bóng dáng, ra sức vẫy tay. “Hẹn gặp lại, cha mẹ.”

Hẹn gặp lại, quê hương của tôi.

***

Ba Trang mua cho Trang Vi vé giường nằm, chặng đường gần ba mươi mấy giờ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vứt bỏ buồn sầu ly biệt, cô chậm rãi tĩnh tâm lại, dùng một cái chén pha trà, ngồi trên ghế cạnh hành lang, cầm lấy một quyển sách gϊếŧ thời gian.

Trang Vi xuất phát sớm ba ngày, bởi vì bây giờ còn chưa phải cao điểm khai giảng, cho nên người trên tàu thật ra cũng không nhiều, trong toa tổng cộng có bốn giường ngủ, chỉ có hai gường có người, một là cô, người kia là một cô gái thoạt nhìn rất giỏi giang, khuôn mặt đoan chính, tuổi tác không quá ba mươi, vừa lên tàu liền cởi giày tựa vào chăn xem tiểu thuyết, Trang Vi lơ đãng nhìn qua vài lần, phát hiện quyển sách cô cầm trên tay là bản gốc tiếng Anh của “Loạn thế giai nhân”.

Đến giữa trưa, Trang Vi dùng bánh mì jăm-bông lấp đầy bụng, sau khi ăn no liền bưng chén trà thay đổi chỗ, ngồi xếp bằng tựa vào giường tiếp tục đọc sách.

“Nhìn em tuổi cũng không lớn lắm, đi học sao?” Cô gái giỏi giang đối diện rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, quay quay cái cổ có chút cứng ngắc, nhìn xung quanh một vòng, rồi chủ động bắt chuyện với Trang Vi.

“Vâng.”

“Đại học F?”

“Đại học G.” Trang Vi lắc lắc đầu, sửa lại.

“Đại học G? Đại học G ở thành C?”

“Vâng.”

Cô gái giỏi giang kia mở to mắt, đột nhiên giơ ngón tay cái đến trước mặt Trang Vi, “Rất giỏi.” Nói xong, nhẹ nhàng nở một nụ cười, tự giới thiệu: “Phương Nhã Lê, Nhã trong trang nhã, Lê trong lê minh (ánh bình minh).”

“Trang Vi, Vi trong hoa tường vi.”

“Chị thường nghe nói trường Quân đội không có mỹ nữ, xem ra… Đều là nghe nhầm đồn bậy.” Phương Nhã Lê nói xong, còn quan sát Trang Vi trên dưới một lượt.

Đối mặt với lời khen tặng, Trang Vi lễ phép nhe răng cười, biểu hiện của Phương Nhã Lê lại cực kì nhiệt tình, chủ động bắt chuyện với cô.

Hai người nói qua nói lại rất lâu, Phương Nhã Lê nhiệt tình không giảm, còn Trang Vi lại cảm thấy, cô hình như vẫn là thích bộ dạng yên tĩnh đọc sách của người kia hơn.