Chương 20

“Mình đến trả tiền.” Phạm Đào giải thích, thậm chí vì cường điệu tính chân thật của lời nói, còn giơ tay quơ quơ ví tiền tượng trưng.

Trang Vi bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng mở cửa, để Phạm Đào đi vào, căn bản là không nghĩ đến vấn đề cô nam quả nữ, dẫn sói vào nhà.

“Cậu dậy từ sớm à?” Trang Vi dẫn Phạm Đào tới phòng ăn, còn mình thì chui vào phòng bếp được vây quanh bằng cửa kính trong suốt tiếp tục làm đồ ăn.

“Vừa mới dậy.” Phạm Đào ngồi trên ghế trong phòng ăn, lẳng lặng nhìn bóng dáng Trang Vi bận rộn trong phòng bếp.

“Không cần trả tiền vội thế, còn chưa có ăn cơm đúng không? Mình nấu nhiều đồ ăn lắm, có muốn ăn không?

“Được.”

Phạm Đào liền cứ như vậy vẫn không nhúc nhích nhìn Trang Vi, tận đến lúc đồ ăn nấu chín đặt trên bàn, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi.

Trang Vi lần đầu tiên được nhìn thấy tình trạng giống như si ngốc này của Phạm Đào, cười khì một tiếng, nói đùa:

“Làm sao? Sợ mình bỏ thuốc chuột vào à?”

Phá lệ, Phạm Đạo lại không hề cãi lại, cầm lấy đôi đũa, một miếng lại một miếng ăn đồ ăn trên bàn, vẻ mặt thành kính trước nay chưa từng có, giống như là đang ăn sơn hào hải vị.

Trang Vi nhận thấy sự khác thường của Phạm Đào, cũng không nói thêm gì nữa, cố tình kể chuyện cười cho hắn nghe, đang nói đến tác dụng của cuống anh đào, Phạm Đào rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, nhìn vẻ mặt Trang Vi, giống như đang nhìn đồ ngốc.

“Cậu đi mua quả anh đào rồi dùng cuống làm thí nghiệm? Thắt ra vài cái nút?

“Khụ khụ khụ…” Trang Vi bị sặc, hạt gạo mắc ở trong cổ họng, sắc mặt đỏ lên, không biết là vì Phạm Đào nói toạt ra chân tướng mà cảm thấy mất mặt, hay là thật sự bị sặc đến đỏ nghẹn.

Nếu có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cậu thì thật tốt…

Chẹp, bấn anh Phạm Đào rồi!

Sau khi ăn xong, không ngờ Phạm Đào lại có thể chủ động phụ trách việc rửa bát, Trang Vi đứng bên cạnh bổ hoa quả, hai người chen chúc nhau đứng trong phòng bếp nhỏ hẹp. Đợi đến lúc Trang Vi đem hoa quả cắt xong để lên khay, nghiêng đầu nhìn qua, mới phát hiện ra Phạm Đào ngay cả nửa cái bát đĩa cũng chưa rửa xong, đứng ở trước bồn rửa, mặc kệ nước máy chảy ào ào, cũng không có động tác gì, giống như đang ngây người cầm một cái bát.

“Ặc, đại gia à, lãng phí là đáng xấu hổ đấy.” Trang Vi chọc chọc lưng Phạm Đào, nhắc nhở.

Phạm Đào trả lời qua quýt, tăng tốc động tác tay, rửa sạch xong xuôi mấy cái bát đũa, hai người mới dời trận địa, đi đến phòng Trang Vi.

Phạm Đào ngồi trước bàn máy tính, vừa ăn hoa quả, vừa lơ đãng diệt viruts cho máy. Trang Vi ôm đĩa hoa quả ngồi trên chiếc giường nhỏ bên cạnh bàn máy tính, khe khẽ ngâm nga một làn điệu dân ca, tay thì lục lọi đống sách vở tích trữ của ba Trang.

Mọi chuyện đều rất hài hòa tốt đẹp nhưng là….

“Á” một tiếng, Trang Vi rất không may tự nhiên lại cắn phải đầu lưỡi của mình, ôm cằm vẻ mặt đau đớn, không nhịn được mà chảy nước mắt ròng ròng.

Phạm Đào bị hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên ngồi xuống trước mặt Trang Vi. Sau khi phát hiện ra nỗi khổ của cô, liền lắc đầu thở dài:

“Cậu thật sự là ngu ngốc đến cảnh giới nhất định rồi, há mồm cho mình xem nào.”

“ Ô ô…” Trang Vi rất đau, nước mắt cũng bởi vì đầu lưỡi đột nhiên bị kí©h thí©ɧ mà không theo sai khiến cứ chảy xuống, nghe thấy yêu cầu của Phạm Đào liền ngoan ngoãn nghe lời há mồm vươn đầu lưỡi cho hắn kiểm tra.

Trang Vi thật sự rất xinh đẹp, nhận định này vào lần đầu tiên Phạm Đào nhìn thấy cô đã có kết luận, nhưng mà loại xinh đẹp ấy so với vẻ đẹp lê hoa đái vũ* đáng thương của cô thời điểm này hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Huống chi, nữ sinh xinh đẹp này không cần chút xíu nhất cử nhất động nào đã có khả năng đánh thức bản năng phạm tội, mà bây giờ đầu lưỡi hồng nhạt xinh xắn lại vươn ra như vậy, thật sự là làm cho người khác phái có chút chống đỡ không được, xúc động muốn nhào tới cắn một ngụm.

* lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

Sau đó, Phạm Đào liền đem loại xúc động này biến thành hành động, sự tình chính là phát sinh như vậy, trên lông mi thật dài của Trang Vi còn lộ ra giọt lệ trong suốt ướŧ áŧ, vẻ mặt si ngốc nhìn mặt Phạm Đào gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy trên đầu lưỡi một trận tê dại. Trong phút chốc, một loại cảm giác khó thể diễn tả thay thế cho cảm giác đau, giữa lúc Trang Vi đang cật lực trợn đến mức sắp lác mắt, Phạm Đào đột nhiên dừng lại động tác hôn môi, ôm Trang Vi nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Không đau nữa phải không? Nước bọt của mình có công dụng chữa trị đấy.” Phạm Đào cười lưu manh, hoàn toàn là bộ dạng lãng tử phong lưu, kì thực lòng bàn tay hắn giờ phút này đều là mồ hôi căng thẳng.