Chương 16

*bất tri bất giác: Thuận theo lẽ tự nhiên, không có sự can thiệp của lí trí

***

Trận tuyết lớn đầu tiên hôm đó, Trang Vi nhận được một phong thư có nội dung cực kì kí©h thí©ɧ, một bức thư tình trắng trợn, trắng trợn đến nỗi cô một bên xem một bên xoa nắn cánh tay đang nổi da gà, hoàn toàn lật đổ mấy bức thư tình ngây ngô trong sáng ngày trước. Đọc được một phần ba, Trang Vi thực sự không thể nhìn tiếp được, trực tiếp dứt khoát lật mặt sau xem phần cuối thư.

Chưa kí tên, là một bức thư tình nặc danh.

Trang Vi tiếp tục thói quen từ trước, tiện tay ném bức thư tình vào trong túi, vốn tưởng rằng bức thư tình này trôi qua thời gian sẽ trở thành một hồi ức bị chìm sâu dưới đáy hòm về những năm tháng tuổi trẻ của cô. Thế nhưng, khoảnh khắc cô nhận được bức thư tình dẫn đến trận “huyết án” kia lại làm thay đổi nhật kí cuộc đời của cô.

Buổi tự học tối thứ hai, Trang Vi từ trong văn phòng hội học sinh đi về phía lớp học. Vừa bước vào dãy nhà học, hai bóng người từ trong góp nhảy ra, không nói hai lời, đối diện với Trang Vi mắng chửi một trận gay gắt: “Trang Vi, đồ không biết xấu hổ, dám dụ dỗ bạn trai của tôi”. Cùng lúc đó, một bàn tay giơ lên hướng đến mặt Trang Vi một cái tát.

Mọi chuyện xảy ra đột ngột, lúc Trang Vi ý thức được nguy hiểm muốn né tránh, đối phương đang hùng hổ đột nhiên lại bị trượt chân, “oạch” một tiếng liền ngồi chồm hỗm dưới chân Trang Vi, nhìn thế nào cũng giống như đang dập đầu xuống đất hành đại lễ với Trang Vi.

Phút chốc yên tĩnh, đối phương hiển nhiên bị tình huống ngã bất thình lình làm cho choáng váng, tiếng kêu đau cũng không có, chỉ sững sờ ngẩng đầu nhìn Trang Vi, giống như không hiểu làm sao lại có thể phát sinh ra chuyện này.

Đến tận lúc này, Trang Vi mới hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt của hai vị khách không mời mà đến trước mắt. Người đang ngồi quỳ rạp trên mặt đất, miệng kêu nàng không biết xấu hổ kia là một nữ sinh rất xinh đẹp, toàn thân áo lông màu trắng đang bao chặt chẽ lấy đường cong của cô. Đứng sau cô bên phải vài bước, là một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn rất đáng yêu, ánh mắt đang trừng lớn, giống như đối với tình hình hiện tại cũng có chút không hiểu.

Đây là một sai lầm, thời gian sai lầm kéo dài một phút.

Đột nhiên, nữ sinh đang ngồi quỳ trên mặt đất kia nhanh chóng đứng lên, giơ tay, muốn tiếp tục động tác lúc nãy còn chưa xong, trong miệng lại là một tràng chửi rủa khó nghe.

“Trần Kiều, cậu đang làm cái gì hả?” Không đợi Trang Vi nghiên người tránh đi tay đối phương, một nam sinh đã đột nhiên xuất hiện, cắt đứt động tác cùng lời lẽ thô tục trong miệng Trần Kiều.

“Vương Triển Hạo, cậu là cái đồ Vương bát đản, vì cái loại con gái này**, cậu muốn chia tay với mình… Cậu buông mình ra, buông mình ra.” Hai người ôm nhau, Trần Kiều liều mạng giãy dụa, tay đấm chân đá, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Trang Vi gần trong gang tấc, hận không thể lột da, rút gân cô. Mà Vương Triển Hạo vừa mới xuất hiện thì cật lực ngăn cản hành động của Trần Kiều, lấy ưu thế chiều cao, đem Trần Kiều toàn bộ nhốt vào trong ngực, không cho Trần Kiều tới gần Trang Vi nửa bước.

Trang Vi thật sự không biết phải có biểu cảm gì để biểu đạt tâm trạng của cô lúc này, khóe miệng khẽ co rút, vừa định nói câu gì đó, thì một tràng tiếng chuông di động “Đinh linh linh” từ trong góc tối của dãy nhà truyền ra, cắt ngang động tác của mọi người.

Bốn người theo bản năng liếc mắt nhìn về phía góc truyền ra tiếng chuông di động.

“A lô? À, tối nay nói sau.” Phạm Đào một bên tiếp điện thoại di động, một bên từ trong góc đi ra. Lúc thân thể hắn xuất hiện toàn bộ trước mắt bốn người, thì hắn cũng vừa vặn cắt đứt điện thoại, nhìn về phía Trang Vi, “Đói bụng rồi, tan học đi cùng mình ăn chút gì đó đi.”

“A, vẫn là lẩu lòng bò chứ?” Trang Vi gật gầt đầu, quẹo thẳng hướng Phạm Đào đang dựa.

“Sao cậu có thể suốt ngày ăn cái kia, không thấy chán hả?” Phạm Đào hai tay đút túi, chờ Trang Vi tới gần, hai người đồng loại tiến đến chỗ cầu thang của dãy nhà học.

“Không hề, mình một tháng mới ăn ba bốn lần, làm sao có thể chán được?”

“Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đưa cậu đi ăn.”

“Cũng được, cậu bao đi, mình không có tiền.”

“Trong ví tiền của cậu ít nhất có 300 đồng.”

“Hả? Cậu làm sao mà biết được?”

……

Vài ngày sau, Vương Triển Hạo, Trần Kiều, cùng với cái nữ sinh đáng yêu không biết tên kia đồng thời chuyển trường, nguyên nhân chuyển trường không rõ.

Đương nhiên, đối với những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, Trang Vi căn bản sẽ không tiêu tốn quá nhiều tinh lực, mãi đến thật lâu về sau, Trang Vi mới nhớ đến chữ viết trong cái bức thư tình kí©h thí©ɧ kia cùng với nét chữ của Vương Triển Hạo có vẻ rất giống nhau.

***

Mùa đông năm nay, đặc biệt giá rét, Trang Vi cảm thấy, ngay cả mấy bông tuyết so với mọi năm cũng lớn hơn vài mm. Ngoại trừ bắt buộc phải quay về trường với mấy ngày đầu năm mới bất đắc dĩ phải đến thăm hỏi họ hàng bạn bè ra, Trang Vi hầu như không có mong muốn ra khỏi nhà, cho nên lúc cô nhận được tin nhắn của Phạm Đào muốn cô xuống dưới lầu ngay lập tức, liền đấu tranh suốt 10 phút, mới bao bọc giống y như cái bánh trưng chậm rì rì ra khỏi cửa.