Chương 15

Trang Vi không nghi ngờ đến hắn, ngay cả cơm cũng chưa ăn liền vội vội vàng vàng chạy đến trường học, mười phút sau, cô thở hổn hển đứng ở cổng Tam trung, nhìn cổng trường đóng chặt cùng ngôi trường tối đen như mực, hơi trợn tròn mắt

“Trừ lúc học bài, cậu cũng nên dùng cái đầu nhiều vào. Giờ này làm sao trường học còn có thể thông báo cậu tới họp chứ?” Lúc Trang Vi đang chuẩn bị lấy máy nhắn tin ra xác nhận lại, thì Phạm Đào từ đằng sau cây đại thụ trước cổng trường đi ra, bóng dáng cao cao gầy gầy bị đèn đường kéo thật dài.

“Cũng thế thôi”. Trang Vi không so đo với Phạm Đào, ôm cánh tay hắn đánh giá từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện không có thêm vết thương nào mới tiếp tục nói:

“Tìm mình có chuyện gì? Mình còn chưa kịp ăn cơm đã vội chạy ra đây”

Phạm Đào lười biếng lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, đang chuẩn bị đốt điếu thuốc, lại bị Trang Vi bên cạnh ôm chặt lấy cánh tay, nhíu mày nói:

“Học hút thuốc từ khi nào thế?”

“Vừa mới”

“Không tốt đối với dậy thì, sau này trưởng thành sẽ thành nghiện!”

“Ừ.” Phạm Đào liền thực sự đem nửa bao thuốc lá còn thừa vo thành một nắm, ném vào thùng rác bên cạnh.

Trang Vi đối với hành động của Phạm Đào có chút khó tin, hai người quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Phạm Đào “thông minh” như vậy tiếp nhận kiến nghị của cô.

“Không phải chưa ăn cơm sao? Muốn ăn cái gì?” Phạm Đào trực tiếp bỏ qua bộ dạng thừ người của Trang Vi, rất ga lăng hỏi Trang Vi thích ăn gì.

“ Hở, cái nhà hàng Hàn Quốc lần trước nấu lẩu bò ăn ngon lắm”

Tận đến lúc ngồi trong quán ăn Hàn Quốc ấm áp, hương thơm từ chiếc nồi lẩu lòng bò trên chiếc bàn thấp tỏa ra bốn phía, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, Trang Vi đói bụng không chịu được cám dỗ, vớt lòng bò trong nồi lên, từ từ thưởng thức.

Hai người yên tĩnh dùng cơm, ăn được một nửa, Trang Vi giống như nghĩ ra cái gì, lấy trong túi xách ra một cái hộp nhỏ bọc giấy đen đẩy đến trước mặt Phạm Đào, nói:

“Hai ngày nữa là sinh nhật của cậu, mình để trong túi đã lâu, hôm nay đưa trước cho cậu đi!” Trang Vi dùng tiền lương nghỉ hè giúp dì làm công, mua cho Phạm Đào một con dao ngắn đa công dụng của Thụy Sĩ, vốn định đợi đến sinh nhật mới đưa, lại nghĩ đến hàng năm Phạm Đào chưa từng cùng cô chúc mừng sinh nhật, hôm nay đơn giản là gặp được liền đưa trước cho hắn.

Phạm Đào gắp một ít rau, buông đôi đũa, cầm lấy chiếc hộp được bọc đẹp đẽ, từng lớp từng lớp mở ra, bên trong là một con dao Thụy Sĩ. Nhìn quà tặng đặc biệt như vậy, Phạm Đào nở một nụ cười thoải mái hiếm có, âm thanh tiếng cười có chút biến đổi, nghe hơi khàn khàn.

“Nếu lúc mình đánh nhau dùng con dao này đả thương người, cậu chính là đồng lõa.”

Trang Vi không hề gì nhún vai, từ thời khắc chủ nhiệm lớp sơ trung đem Phạm Đào “phó thác” cho cô, cô đã đứng trên cùng một chiến tuyến với Phạm Đào, từ lâu đã thông đồng làm bậy.

“Mùng 1 tháng 10 làm cái gì?” Tâm tình Phạm Đào rất tốt, một bên thưởng thức chiếc dao nhỏ Trang Vi đưa cho hắn, một bên bắt đầu tán gẫu việc nhà,

“Mùng một cả lớp đi ra ngoại thành du lịch, thời gian khác đều cùng mấy anh em họ ở trong quán net của dì chơi “Chiến tranh giữa các vì sao” với “Cảnh giới màu đỏ.” Trang Vi căn bản không nhận thấy được sự thay đổi của Phạm Đào, thậm chí đối với người luôn luôn trầm mặc ít lời, thích giả bộ tàn ác như Phạm Đào, tự nhiên lại kì quái chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm cũng không có nửa phần hoài nghi.

“Chiến tranh giữa cái vì sao? Cảnh giới màu đỏ?” Phạm Đào nhíu mày, dường như có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy! Đã có thể lên đến bàn 3.” Trang Vi mặt mày hớn hở, đắc ý dào dạt.

“Cơm nước xong đi tiệm net chơi vài ván chứ?”

“Được!”

Kết quả, Trang Vi thua thảm hại. Bất kể là thần, người, côn trùng trong “Chiến tranh giữa các vì sao” hay cùng máy tính liên thủ đối phó với một mình Phạm Đào trong “Cảnh giới màu đỏ”, cô ngay cả một bàn cũng không thắng được.

Phạm Đào nhìn bộ dạng Trang Vi ủ rũ bị hắn đả kích, cực kì tự nhiên giơ tay vuốt vuốt tóc cô, an ủi nói:

“Là con gái, cậu chơi như thế đã là tốt nhất rồi.”

Một ít thói quen bất tri bất giác* chậm rãi hình thành. Kể từ hôm nay, mỗi lần Phạm Đào cùng Trang Vi gặp mặt, hắn đều trong lúc lơ đãng mà làm một ít hành động thân thiết vượt quá phạm vi bạn học với Trang Vi, hoặc là sờ sờ tóc Trang Vi, hoặc là xoa bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô. Mà đối với những thay đổi bất tri bất giác này của Phạm Đào, Trang Vi cũng không hề suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy đối với quan hệ thân thiết như Viên Viên, Đỗ Hiểu Phi và Phạm Đào, mấy hành động sờ sờ đầu, nắm tay hoàn toàn là đương nhiên.