Tương Tư Phu Nhân


Cũng đúng lúc ấy, Phí Vô Kỵ đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị “Xem ta cho cô ta kiếm nữa đây”, tay phải vung ra, thanh kiếm gãy đột nhiên rời khỏi tay bắn vào mặt Tiêu Linh.

Trên mặt Tiêu Linh vẫn còn nét tươi cười, khóe môi vẫn còn nét tươi cười, tuy đã cứng đờ nhưng vẫn hoàn hảo, vẫn đẹp đẽ.

Đẹp tới mức thê lương, đẹp tới mức khiến người ta đau lòng.

Nếu một kiếm ấy của Phí Vô Kỵ phóng trúng thì sao?

Lòng dạ độc ác thật, nhát kiếm độc ác thật!

Nếu y không lên tiếng, Thẩm Thăng Y quả thật không biết trong hồ lô của y có thuốc gì.

Lúc kiếm của y rời tay bay ra, Thẩm Thăng Y mới biết ý nghĩa trong lời nói của y.

Thẩm Thăng Y lập tức biến sắc, ánh mắt lóe lên, thanh kiếm trong tay cơ hồ cũng đồng thời bay ra.

Mục tiêu của nhát kiếm ấy đương nhiên là thanh kiếm gãy của Phí Vô Kỵ.

Bất kể thế nào y cũng không thể để Tiêu Linh bị bất cứ sự tổn thương nào nữa.

Đó là điều Phí Vô Kỵ đã tính trước.

Y tình nguyện cho Thẩm Thăng Y cơ hội cứu vãn, nên y lên tiếng.

Đó cũng như là cơ hội của y, cơ hội trốn chạy.

Kiếm vừa rời tay, thân hình y đã lật ra ngoài.

Thẩm Thăng Y há lại không biết dụng tâm của Phí Vô Kỵ?

Y cười nhạt, đột nhiên nghiêng người một cái, tay phải quờ một cái xuống đất vung ra.

Một làn ánh sáng trắng như tia chớp bay ra, bắn thẳng vào hậu tâm Phí Vô Kỵ.

Thủ pháp ám khí của Thẩm Thảng Y cũng rất cao minh.

Y vốn là cao thủ hạng nhất trong các cao thủ hạng nhất.

Thân hình của Phí Vô Kỵ vừa lật ra ngoài cửa, làn ánh sáng trắng đã đánh trúng vai phải y, đó chính là đoạn kiếm gãy trong thanh kiếm của y.

Đây lại là điều y không tính tới.

Tai mắt của y tính ra cũng nhạy bén, trên không ưỡn lưng nghiêng vai một cái xoay người qua một bên, tránh qua chỗ yếu hại trên hậu tâm.

Nhìn thấy thân hình y vừa rơi xuống đã lại bật lên, chênh chếch vọt qua phía trái.

Phía trái đền Thiên Nữ đều là cỏ dại cao ngang vai người.

Phí Vô Kỵ trong đám cỏ dại chớp lên một cái rồi biến mất.

Thẩm Thăng Y không đuổi theo, lùi lại cạnh Tiêu Linh.

Kiếm của y cắm xuống đất cạnh mặt Tiêu Linh không đầy nửa tấc, thanh kiếm của Phí Vô Kỵ cũng ở bên cạnh.

Thanh kiếm của y tính, ra cũng không đánh trượt, tính ra cũng kịp thời đánh trúng thanh kiếm gãy của Phí Vô Kỵ.

Y lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cúi xuống nắm vào chuôi kiếm.

Không phải thanh kiếm của y, mà là thanh kiếm gãy của Phí Vô Kỵ.

Trên chuôi kiếm dường như có khắc mấy chữ, nên Thẩm Thăng Y mới nhặt lên.

Quả nhiên có khắc chữ, năm chữ.

Tây Viên Phí Vô Kỵ!

“Là ngươi, té ra là ngươi!”, Thẩm Thăng Y cười nhạt.

* * * * *

“Là ngươi!”

Phí Vô Kỵ biến hẳn sắc mặt.

Vai phải y tuy bị thương, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới bước chân của y, hai chân y không hề bị gì.

Vừa lỏn vào bãi cỏ y đã khom người xuống, như rắn bò hạc núp mau lẹ di chuyển qua mấy vị trí, sau khi khẳng định Thẩm Thăng Y không đuổi theo, thân hình càng mau lẹ.

Đến đầu bãi cỏ dại, y lại càng không do dự, như một mũi tên bắn tới.

Y chỉ lo phía sau, không biết phía trước có người đang chờ y.

Người ấy nãy giờ ngồi trên một cây đại thụ ngoài bãi cỏ, khung cảnh quanh đền Thiên Nữ, hành động của Phí Vô Kỵ ở ngoài đền nãy giờ đều rơi vào mắt y.

Phí Vô Kỵ vừa tới mép bãi cỏ, người ấy đã từ trên cây nhảy xuống.

Phí Vô Kỵ vừa từ mép bãi cỏ bắn ra, người ấy đã sấn ra, đột nhiên đưa chân ngáng.

Phí Vô Kỵ lập tức lộn nhào một cái, ngã lăn xuống đất.

Cái ngã ấy khá nặng.

Phí Vô Kỵ toàn thân quả thật như vỡ tan.

Y nhịn đau ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu lên thì y nhìn thấy Kim Sư.

Kim Sư một cặp Kim Sư trảo ngang dọc Lưỡng Hà.

Kim Sư cười một tiếng.

Phí Vô Kỵ biến hẳn sắc mặt.

“Là ta”, Kim Sư cười rất vui vẻ.

“Té ra là ngươi”, Phí Vô Kỵ tay phải siết chặt lại.

Nếu kiếm của y trong tay, y đã một kiếm đâm ra.

Chỉ đáng tiếc kiếm của y đã gãy thành hai đoạn, chỉ có đoạn mũi kiếm còn cắm trên vai phải y.

Tay phải y siết lại, chợt thấy đau thấu xương.

Lúc ấy y mới nhớ ra.

Kim Sư nhìn thấy rất rõ, lắc đầu thở dài nói “Ngươi quả thật quá khẩn trương”.

Phí Vô Kỵ không nói gì.

“Nếu ngươi cần kiếm, ta có thể đưa cho ngươi”.

Phí Vô Kỵ cười gượng.

Cho dù có kiếm, tay phải của y hiện tại cũng không thể sử dụng được.

Kim Sư đương nhiên thấy rõ, nên mới đĩnh đạc như thế.

Phí Vô Kỵ chỉ còn cách cười gượng, nói “Ngươi định làm gì ta?”

“Vẫn là câu kia thôi, mời ngươi theo ta tới gặp Tương Tư phu nhân một lần”.

“Ta có thể không đi không?”

“Không thể”.

“Vậy ngươi cần gì nói nhiều?”

“Thì về lễ mạo cũng phải nói một tiếng chứ”.

“Thế cũng hay, dù sao ta cũng muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi cho khỏe”.

“Ngươi quả thật cần một nơi nghỉ ngơi cho khỏe đấy”.

“Vẫn là xe hương, vẫn là ngựa tốt?”

“Không có xe hương, không có ngựa tốt đâu”.

“Cũng không có rượu ngon, cũng không có nhắm ngon, cũng không có người đẹp?”

“Cũng không có”.

“Xe hương ngựa tốt đi đâu rồi, rượu ngon nhắm ngon người đẹp ở đâu rồi?”

“Đi nơi phải đi, ở nơi phải ở”.

“Hôm qua thì đều vì ta mà tới, vì ta mà chuẩn bị”.

“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay”.

Hôm qua quả thật không giống hôm nay, Phí Vô Kỵ thở dài trong lòng.

“Ngươi cần gì thở dài?”, Kim Sư giống như nhìn thấu lòng dạ Phí Vô Kỵ, nói “Lẽ ra ngươi phải cảm thấy vui vẻ mới đúng”.

“Ủa?”

“Xe hương, ngựa tốt, rượu ngon, nhắm ngon, người đẹp tuy đã đổi cho người khác, nhưng ta vẫn tìm giúp ngươi ba người bảo tiêu”.

Tiếng “tiêu” vừa vang lên, Kim Sư đã nhấc chân, một cước đá Phí Vô Kỵ bay tung ra.

Một cước ấy đá đúng vào chỗ lõm trên vai Phí Vô Kỵ.

Trên chỗ đau lại thêm nỗi đau, Phí Vô Kỵ cơ hồ ngất đi.

Thân hình của y bay ra hai trượng, lại được ba người đón lấy.

Ba người này đồng thời ra tay, động tác nhất trí, ngay cả thân hình, tướng mạo cũng giống nhau.

Ba anh em Mai Sơn.

Vết thương trên Mi tâm ba anh em Mai Sơn đã thành sẹo.

Vừa nhìn thấy ba anh em, ba vết sẹo, Phí Vô Kỵ bất giác trong lòng lạnh buốt.

“Trên đường bảo vệ y, chiếu cố y cho cẩn thận đấy”, Kim Sư lập tức phân phó một tiếng.

“Đại gia yên tâm, bọn ta nhất định sẽ chiếu cố y, bảo vệ y cẩn thận”, ba anh em Mai Sơn nhất tề ứng tiếng, nhất tề cười nhạt, cười nhạt nhìn Phí Vô Kỵ.

Phí Vô Kỵ chợt phát giác ra lúc cười nhạt ba anh em Mai Sơn cũng cười giống nhau.

Y quả thật cảm thấy buồn cười, chỉ đáng tiếc là y đã không cười nổi.

“Chúng ta cứ rịt vết thương cho y trước đã rồi sẽ nói chuyện”, ba anh em Mai Sơn nhìn nhau một cái, một người trong bọn chợt vung tay nắm mũi kiếm gãy trên vai phải Phí Vô Kỵ giật mạnh ra.

Một tia máu tươi lập tức từ đầu vai phun ra.

Lại một trận đau thấu xương.

Phí Vô Kỵ khuôn mặt trắng bệch, nghiến chặt răng, không nói câu nào.

Y liếc mắt nhìn qua Kim Sư.

Kim Sư chắp tay sau lưng đứng ở đó, trên mặt đầy vẻ tươi cười, không những không cản trở mà còn giống như đang thưởng thức.

Một người nếu quả có giá trị lợi dụng thì tựa hồ Kim Sư không có lý do gì mà có thái độ như thế.

Thêm Bình Luận