“Ờ”.
“Hiện tại còn nhớ là muốn nói gì không?”
“Ờ”.
“Ta đang kính cẩn lắng nghe”.
Thẩm Thăng Y nhìn ngọn ngân đăng trên bàn, hạ giọng ngâm khẽ “Dưới nến hẹn hò khó thêm khó, Trên gối tương tư non ngoài non...”.
Tiểu Thúy ứng tiếng quay đầu đi, mặt nàng đã đỏ bừng lên.
Thẩm Thăng Y sờ sờ mũi, nói “Hai câu ấy quả thật rất dễ khiến người khác hiểu lầm, nhưng chúng ta lại không thể không nhắc tới hai câu ấy”.
“Phu nhân thả bồ câu đưa thư, ta đã nhận được rồi”.
“Thế thì đơn giản rồi, cô và ta đỡ phải nói nhiều”.
“Ờ”.
“Cô nương là người gì của phu nhân?”
“Phu nhân có ơn cứu mạng với ta, ta đời này kiếp này đều là tôi tớ của phu nhân”.
“Bội phục”.
“Công tử còn có gì cần hỏi ta không?”
“Không có, còn phía cô có gì cần nói cho ta biết không?”
“Mới rồi Trang chủ cũng ở bên cạnh nhìn, nghe khẩu khí của y, dường như vô cùng vừa ý về công tử”.
“Ủa?”
“Tả hữu của y ngoài ta ra còn có Tổng quản ba viện khác, y sai ta chiếu cố cho công tử, lại sai các Tổng quản khác chuẩn bị rượu thịt, xem tình hình thì đêm nay y định mở tiệc ở đại sảnh khoản đãi”.
“Khoản đãi ta à?”
* * * * *
Không chỉ khoản đãi Thẩm Thăng Y.
Vừa vào tới đại sảnh, Thẩm Thăng Y đã nhìn thấy bốn người.
Kim Chỉ, Bách Biến Sinh, Thiên Tý Linh Quan, Diệu Thủ Không Không Nhi.
Lần này người tới chậm nhất vẫn là Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ Thẩm Thăng Y.
Lần này bốn người bọn Kim Chỉ, Bách Biến Sinh dều không nói gì.
Một câu cũng không.
Giữa đại sảnh trải một tấm thảm lông đỏ như một đám mây lửa.
Trên tấm thảm lông, dưới mười sáu ngọn đèn lưu ly, đặt sáu cái bàn dài, ở giữa là hai cái đối diện, hai bên là bốn cái đối diện.
Giữa sáu cái bàn có một cái bồn Bát bảo, trong bồn có một cái đỉnh hình thú dát vàng.
Một làn khói cực kỳ tinh khiết từ miệng thú lởn vởn tỏa ra thơm ngát toàn bộ đại sảnh.
Đại sảnh ba mặt đón gió, móc đồng tía treo cao, rèm tua ngọc buông thấp.
Dưới móc đồng tía, cạnh rèm tua ngọc, phấn đỏ áo xanh đứng hầu đều là con gái tuổi trẻ xinh đẹp.
Chỉ là con gái.
Thẩm Thăng Y bất giác nghi ngờ trong Hữu Tình sơn trang này ngoài Thường Hộ Hoa và ông già gác cổng, rốt lại còn có người đàn ông nào khác không?
Móc cao rèm ngọc tươi đồng tía, Đỉnh ấm hương trầm ngát thú vàng.
Lại thêm áo xanh phấn đỏ, nơi này đã không kém gì phủ đệ của vương hầu.
Đại sảnh còn có một mặt, là một bức vách lớn.
Giữa bức vách vẽ hình Ngũ vân bổng nhật, giữa nhật luân vẽ hình một người.
Người ấy mày rồng mắt phượng, răng trắng môi son, trên dưới bốn mươi tuổi, thân cao khoảng bảy thước, nói không hết sự tiêu sái, vẽ không hết sự phong lưu.
Người ấy trên mặt có năm phần lãnh ngạo, năm phần ôn nhu, xem ra tựa vô tình, lại tựa có tình.
Nhật luân to khoảng một trượng, hình người ấy cũng cao đủ bảy thước, rờ rỡ như sống.
Thẩm Thăng Y đã nhìn thấy gương mặt người ấy một lần.
Gương mặt ấy là ở Tương Tư tiểu trúc.
Gương mặt ấy cũng là trong bức tranh.
Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa.
Trước bức vách, trước bức tranh, là một trong hai cái bàn ở giữa.
Chỗ cái bàn ấy hoàn toàn không có người.
Thường Hộ Hoa chưa tới, cái bàn ấy đương nhiên còn để trông.
Trước cái bàn ấy, trước tấm vách là một trong hai cái bàn ở giữa, cũng không có người ngồi.
Đêm nay Thường Hộ Hoa khoản đãi đều là khách quý của Hữu Tình sơn trang, người ngồi đối diện với y đương nhiên là khách quý trong các khách quý.
Ai là khách quý trong các khách quý ấy?
Năm người khách quý đã có bốn người vào ngồi, chia nhau ngồi ở hai dãy bàn hai bên.
Kim Chỉ, Bách Biến Sinh, Thiên Tý Linh Quan, Diệu Thủ Không Không Nhi.
Chỉ còn thiếu Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ.
Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ Thẩm Thăng Y ấy hiện cũng đã tới.
Y cũng không khách khí nghênh ngang bước tới cái bàn đối diện với bức vách ngồi xuống.
Cũng chỉ có cái bàn ấy là còn trống.
Y như thế đã trở thành khách quý trong các khách quý.
Bốn người khách quý kia lại không ai nói gì, lại gật đầu chào Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y cũng chỉ khẽ gật đầu, cả nửa câu cũng không nói ra.
Lúc y bước vào đại sảnh, đại sảnh tuy yên tĩnh nhưng ít nhất cũng có tiếng vạt áo của y bay phơ phất, nhưng y vừa ngồi xuống thì cả tiếng động ấy cũng không có nữa.
Trong đại sảnh một màn im lặng chết chóc.
Anh tưởng tượng ra được sự yên tĩnh nghiêm trang trong phủ đệ vương hầu không?
Nơi này hiện tại chính mang không khí ấy.
Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên buông tiếng cười lớn, cười điên cuồng.
Tiếng cười chấn động cả mái ngói.
Trần nhà phía trên đại sảnh cơ hồ sụp xuống trong tiếng cười.
Đám áo xanh phấn đỏ chung quanh bất giác đều sửng sốt.
Bốn người Kim Chỉ, Bách Biến Sinh, Thiên Tý Linh Quan, Diệu Thủ Không Không Nhi đều giật nảy mình nhìn nhìn Thẩm Thăng Y.
Cũng đúng lúc ấy trên bức vách vang ra một giọng nói kỳ lạ “Phí công tử cười gì thế?”
Giọng nói này quả thật giống như vang lên từ miệng bức tranh Thường Hộ Hoa trong nhật luân trên vách.
Bốn người bọn Kim Chỉ, Bách Biến Sinh lại giật nảy mình, nhất tề dời ánh mắt qua đó.
Thẩm Thăng Y lại như không có chuyện gì, tiếng cười chợt thu lại, ánh mắt rơi lên bức vách, nói “Nơi đây là Hữu Tình sơn trang à?”
“Ngươi không lầm chỗ đâu, nơi đây đúng là Hữu Tình sơn trang, ngươi cũng đúng là đang trong Hữu Tình sơn trang”, giọng kia từ bức vách trả lời.
“Vậy tại sao những người ở đây đều là kẻ vô tình?”
“Câu ấy ta không hiểu”.
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy đám áo xanh phấn đỏ chung quanh đây, người nào cũng trên mặt không lộ vẻ gì, dáng vẻ như tượng gỗ tượng đất sao?”
“Như thế là Phí công tử trách lầm họ rồi”.
“Thật à?”
“Họ hoàn toàn không phải vô tình, chỉ là không quen”.
“Ủa?”
“Ít nhất đã năm năm nay ở đây không có người khách nào tới thăm, ít nhất đã năm năm nay họ không hề tiếp khách”.
“Cho nên vì thế mà không quen phải không? Cho nên vì thế mà không biết làm sao là tốt phải không? Cho nên vì thế mà cứ như tượng đất tượng gỗ phải không?”
“Đúng thế”.
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta chẳng sao cả”.
“Ngươi quen à?”
“Ta quen chứ”.
“Ngươi có tình hay vô tình?”
“Có tình”.
“Năm xưa có tình à?”
“Hiện tại cũng có tình”.
“Nếu có tình tại sao hiện tại ngươi còn trong bức vách, còn không bước ra gặp mặt bọn ta?”
“Ta ra ngay đây”.
Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa lập tức từ trong nhật luân trên bức vách bước ra.
Không phải là người trong bức tranh.
Là Thường Hộ Hoa.
Nhật luân trên bức vách lại là một bức vách có thể di động.
Nhật luân vừa di động, Thường Hộ Hoa đã sải chân bước ra, bước vào đại sảnh.
Bức vách lại lập tức đóng lại.
Nhật luân vẫn trên bức vách, hình người vẫn trong nhật luân.
Người đã bước ra, người đã ngồi xuống.
Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa.
Bốn người Kim Chỉ, Bách Biến Sinh, Thiên Tý Linh Quan, Diệu Thủ Không Không Nhi bất giác nhổm người định đứng lên.
“Cứ ngồi, cứ ngồi!”, Thường Hộ Hoa cười một tiếng xua tay.
Bốn người đang nhổm lên lại ứng tiếng ngồi xuống.
Chỉ có bốn người bọn họ.
Thẩm Thăng Y thì không hề động đậy.
Y lim dim mắt, nhìn nhìn Thường Hộ Hoa từ trên xuống dưới một lượt.