Tương Tư Phu Nhân


Bảy loại ám khí.

Bảy loại ám khí ấy lại chỉ phát ra từ tay một người.

Người đang từ đường hoa kính bên phải vòng ra.

Người khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thấp nhỏ đầy tinh lực, râu quai nón, trên người ít nhất cũng mang bảy cái túi da beo.

Người ấy vừa xuất hiện trên đường hoa kính bên phải, trên đường hoa kính bên trái cũng xuất hiện một người.

Đó là một cô gái tóc dài tới vai, áo trắng quét đất, thiên kiều bá mỵ như hoa như ngọc.

Cô gái ấy đôi mắt sáng như sao lim dim còn như sợi chỉ, phong tình đủ lối liếc liếc Thẩm Thăng Y.

Bị một cô gái như thế liếc một cái như thế, nếu là một nam nhân khác thì không khó gì tâm thần điên đảo, đầu óc ngây ngất chúi đầu xuống đất.

Thẩm Thăng Y hoàn toàn không chúi đầu xuống đất.

Y cũng không điên đảo, cũng không ngây ngất.

Y chỉ có một cảm giác, cảm giác buồn nôn.

Cô gái kia lại cười, nói “Ám khí của Thiên Tý Linh Quan tuy nhanh vẫn không hơn được thân hình của Phí sát thủ, đôi tay của Diệu Thủ Không Không Nhi tuy diệu vẫn không hơn được tay trái của Phí sát thủ, mười ngón tay của Kim Chỉ tuy khéo vẫn không hơn được một thanh kiếm của Phí sát thủ, ta tuy không phải là người tới đây trước nhất nhưng ít nhất cũng đã chờ hai mươi ngày rồi, quả thật có điểm không phục, nhưng nhìn thấy bấy nhiêu bản lãnh của Phí sát thủ, hiện tại lại có điểm khâm phục rồi”.

Giọng nói này càng kiều mỵ tới mức có thể làm người ta say mê sống chết nghe lời.

Diệu Thủ Không Không Nhi trượt chân một cái, chỉ suýt nữa là từ trên mái ngói rơi luôn xuống đất.

Còn Thẩm Thăng Y?

Thẩm Thăng Y thủy chung không hề động tâm, chỉ lắng nghe không tỏ vẻ gì.

Chờ cô gái nói xong, y mới lạnh lùng buông một câu.

Một câu nói rất kỳ lạ “Rốt lại cô là nam nhân hay nữ nhân đấy?”

Cô gái kia lại không hề để ý, sóng mắt đong đưa, môi son máy động, lại trả lời bằng một nụ cười.

Một nụ cười cực kỳ kiều mỵ.

Bằng vào lương tâm mà nói, quả thật không có nữ nhân nào cười được tới mức làm người ta mê mẩn như nàng.

“Nam nhân!”, nàng lại trả lời như thế.

Hai tiếng nam nhân vừa buông ra, cô gái đã không còn thấy đâu nữa.

Cái không còn thấy đâu nữa thật ra chỉ là gương mặt của cô gái.

Người vẫn còn đứng ở chỗ cũ, nhưng đã biến thành một người trung niên khuôn mặt gầy gò, để ba chòm râu dài.

“Ngươi thấy ta có giống một nam nhân không?”, cả giọng nói cũng thay đổi, biến thành giọng nói của nam nhân.

Thẩm Thăng Y ngẩn ra không trả lời.

“Không giống sao?”, người kia lại cười một tiếng, một tay hất mái tóc xõa tới vai lên, mau lẹ búi thành một cái búi tóc trên đầu, một tay vuốt lên mặt, gương mặt lại thay đổi, biến thành mày tựa sơn đen, mặt như lọ chảo, đầu tròn mắt lớn, râu hùm hàm én.

“Thế này thì giống không?”, y lại hỏi, cả giọng nói cũng thay đổi thành sang sảng như tiếng beo, rền rền như tiếng cọp.

Nếu có ai nói gương mặt ấy vẫn chỉ giống nữ nhân chứ không giống nam nhân, thì đầu óc người ấy nhất định có vấn đề.

Đầu óc của Thẩm Thăng Y thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Y quả thật có điểm khâm phục, sau cùng gật đầu, rồi lập tức hỏi “Ngươi là Bách Biến Sinh?”

“Cho dù ngươi có gọi ta là Thiên Biến Dinh ta cũng nhận mà không thẹn”, người kia giọng nói lại thay đổi, trở thành thánh thót dịu dàng, lật tay một cái, dùng một chiếc khăn màu xanh đen buộc lên búi tóc, lại lật tay một cái xé da mặt ra.

Một thiếu niên mày kiếm mắt sao, nghi biểu phi phàm lập tức xuất hiện trước mắt Thẩm Thăng Y.

Thiếu niên đang cười, nói “Chỉ cần ngươi ở chung với ta hai ngày, thì qua ngày thứ ba là ta có thể biến thành dáng vẻ của ngươi, thần tình cử chỉ cũng có thể bắt chước được chín phần”.

Thẩm Thăng Y cười nhạt nói “Nhưng có một điểm ta dám khẳng định là ngươi không bắt chước được, cả một phần cũng không bắt chước được”.

“Điểm nào?”

Thẩm Thăng Y không đáp, đột nhiên “Oa” một tiếng quái dị, như mũi tên rời khỏi dây cung từ mái ngói bắn tới Bách Biến Sinh.

Người bắn tới, kiếm bắn tới.

Bách Biến Sinh giật mình nghiêng người, vừa nghiêng người thì Thẩm Thăng Y đã ào một tiếng bay lướt qua đầu y.

Tốc độ ghê người thật.

Bách Biến Sinh vội vàng quay đầu, quay đầu thì thấy Thẩm Thăng Y đã đứng trên đường hoa kính cách phía sau lưng y một trượng.

Chỉ liếc một cái y lại thay đổi, nhưng lần này là thay đổi sắc mặt.

Thẩm Thăng Y đứng ở đó, chưởng phải đè lên môi, thanh kiếm trong tay áp vào Mi tâm chĩa thẳng lên trời.

Đầu mũi kiếm rõ ràng lại xuyên qua nửa chiếc khăn buộc đầu màu xanh đen mới rồi Bách Biến Sinh đã dùng để buộc tóc.

Trong chớp mắt ấy y đã lăng không một kiếm chém đứt chiếc khăn buộc tóc trên đầu Bách Biến Sinh, rồi xuyên vào mũi kiếm.

Dưới chiếc khăn là đầu, một kiếm ấy mà thấp hơn, cái đầu của Bách Biến Sinh há không phải đã bay ra?

Bách Biến Sinh bất giác đưa tay sờ lên đầu.

Thẩm Thăng Y lập tức rung cổ tay một cái, mảnh khăn buộc tóc trên mũi kiếm bay ra, lại nát bét thành mười mấy hai mươi mảnh trong ánh kiếm.

Mảnh khăn bay còn chưa chạm đất, ánh kiếm đã tắt, kiếm đã trở vào trong vỏ. Thẩm Thăng Y vỗ kiếm cười lớn, cười điên cuồng.

Trong tiếng cười khuôn mặt của Bách Biến Sinh lại biến đổi, biến thành trắng bệch.

Trong tiếng cười Thiên Tý Linh Quan lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, Diệu Thủ Không Không Nhi thì lật người một cái từ mái ngói rơi xuống.

Kim Chỉ con gà nướng muối ớt trong tay trái, hồ rượu trong tay phải đã sớm rời khỏi tay, rơi phịch xuống đất, vỡ nát dưới đất.

Bốn người, bốn cặp mắt đều bàng hoàng thất thần trong tiếng cười.

Chỉ có một đôi mắt là ngoại lệ.

Đôi mắt ấy thủy chung trong veo như nước, sáng ngời như nước.

Đôi mắt ấy nãy giờ ở phía sau một tòa giả sơn trong khóm cây hoa.

Đôi mắt ấy nãy giờ không hề rời khỏi Thẩm Thăng Y.

Trong chỗ sâu kín của đôi mắt ấy, trong chỗ sâu kín của lòng người ấy quả thật cũng có một phần hoảng sợ, một phần kinh ngạc.

Chẳng qua chỉ là chỗ sâu kín trong lòng không nhìn thấy được, chỗ sâu kín trong đôi mắt cũng không rõ ràng mấy.

Ngoài người ấy còn có một người khác, là nữ nhân.

Nữ nhân ấy hoàn toàn không ở phía sau tòa giả sơn, mà ở phía sau Thẩm Thăng Y.

Nàng đang đi về phía Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y lập tức phát giác, lập tức thu tiếng cười, lập tức quay đầu lại.

Nữ nhân kia lập tức dừng bước, khép nép cười một tiếng.

“Rốt lại cô là nam nhân hay nữ nhân thế?”, Thẩm Thăng Y trừng mắt, lại hỏi một câu như thế.

“Nữ nhân”, nữ nhân kia cười càng ngọt ngào, nói “Ta là Tổng quản Tây viện ở đây, vâng lệnh Trang chủ tới đón tiếp công tử”.

“Ủa?”

“Tây viện ở bên này, đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho công tử rồi”.

“Được, ta phải gọi cô là thế nào?”

“Ta tên Tiểu Thúy”.

“Tiểu Thúy!”, Thẩm Thăng Y trong đầu lập tức nhớ tới lời của Tương Tư phu nhân, lập tức nhớ tới hai câu hát “Cô...”.

“Trong Tây viện có đèn nến”, Tiểu Thúy ngắt lời Thẩm Thăng Y, nói “Chỉ có điều hiện tại còn sớm, chưa cần dùng tới, nên ta không cầm theo”.

“Ủa?”

“Để ta dẫn đường cho công tử”, Tiểu Thúy bước lên trước, đi vào đường hoa kính.

Đường hoa kính sâu tối.
Chương 04: Tuổi xanh gởi một kiếm Tóc trắng cạn tương tư
Tây viện càng sâu tối.

Nhưng nơi đón tiếp Thẩm Thăng Y lại u nhã.

Lò vàng hương ấm.

Hai a hoàn trẻ tuổi xinh đẹp bưng trà lên xong rồi lui ra.

Tiểu Thúy khêu sáng ngọn ngân đăng trên bàn xong mới nói “Mới rồi dường như công tử có lời gì muốn nói?”

Thêm Bình Luận