Tương Tư Phu Nhân


Uống thêm hớp ấy, ánh mắt y càng mờ dại, bước chân chợt mềm nhũn, thân hình chúi xuống, cũng không biết là vô tình hay cố ý dựa vào ông già gác cổng, ba ngón tay còn rảnh vuốt lên mặt ông già, sờ lên bộ râu bạc trắng của ông già.

Y chợt sửng sốt, rút tay lại, đứng thẳng người lên, đôi mắt ít nhất cũng đã tỉnh táo được ba phần.

“Té ra ngươi là nam nhân à?”

Té ra y vẫn chưa say tới mức mờ mịt.

“Y vốn là một nam nhân mà”, Thẩm Thăng Y bên cạnh nhịn không được phì cười.

Kim Chỉ lúc ấy mới biết bên cạnh có Thẩm Thăng Y tới, ứng tiếng trừng mắt một cái, nói “Ngươi là cái gì?”

“Ta không phải là cái gì cả, chỉ là một người, một nam nhân”.

“Nam nhân gì?”

“Nam nhân từ Tây Viên tới”.

“Dường như ta đã nghe nói tới nơi này rồi”, Kim Chỉ nhíu nhíu mày.

“Ta là Tây Viên Phí Vô Kỵ!”

“Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ!”, Kim Chỉ lúc ấy mới nhớ ra, ánh mắt lại tỉnh táo thêm ba phần.

Ông già còn tỉnh, táo hơn y, lập tức nhảy bật dậy, rướn cổ cao giọng gọi “Tây Viên Phí Vô Kỵ công tử tới!”

Tiếng kêu ấy sắc nhọn như một cước đạp vào cổ gà.

Kim Chỉ hai tai cơ hồ suýt nữa bị thủng, sự khích liệt ấy khiến đôi mắt y cũng tỉnh táo thêm ba phần.

Một đôi mắt có chín phần tỉnh táo, thì bất kể thế nào cũng có thể thấy rõ Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y nhìn nhìn Kim Chỉ từ trên xuống dưới, chợt nói “Dường như ngươi không phải là nhân sĩ Trung nguyên?”

“Ta tới từ Ba Tư, nhân sĩ Trung nguyên đều gọi ta là Kim Chỉ”.

“Ngươi chính là Kim Chỉ à?”

“Kim Chỉ làm sao giả được!”

“Ta thấy mười ngón tay của ngươi dường như không có ngón nào làm bằng vàng”.

“Đúng là không có, nhưng mười ngón tay ta so với vàng còn quý báu hơn, so với vàng còn đáng tiền hơn”.

“Ủa?”

“Cho nên Thường Hộ Hoa Thường trang chủ vừa ý ta”, Kim Chỉ lập tức lại bổ sung một câu, nói “Ta là nói y vừa ý về mười ngón tay của ta chứ không phải vừa ý về con người ta”.

“Ta không quên ngươi là một nam nhân đâu”.

Kim Chỉ cười lớn.

Thẩm Thăng Y cũng cười, cười còn lớn tiếng hơn, còn cuồng ngạo hơn Kim Chỉ.

Tiếng cười của y vừa vang lên, Kim Chỉ tiếng cười lập tức dừng lại, nói “Thường trang chủ vừa ý tất cả năm người, Kim Chỉ ta, Bách Biến Sinh, Thiên Tý Linh Quan, Diệu Thủ Không Không Nhi, còn có Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ ngươi”.

“Ủa?”

“Năm người có bốn người đã tới, ngươi là người tới sau cùng, ta thì đã tới đây từ nửa tháng trước, đến hôm nay ta đã chờ tròn nửa tháng, mười lăm ngày”.

“Chờ ta à?”

“Chính là chờ ngươi”.

“Hiện tại không phải ta đã tới rồi sao”.

“Nếu không tới bọn ta cũng không chờ nữa”.

“Ta nhớ còn ba ngày nữa mới hết kỳ hạn mà”.

“Chẳng lẽ ngươi không thể tới sớm hơn vài ngày được sao?”

“Không thể!”

“Tại sao?”

“Ngươi cho rằng ta chỉ có một chuyện này để làm thôi à?”

“Ủa?”

“Hôm nay ta vội vàng tới đây, đối với ta thì cũng rất khó mà được rồi đây”.

“Ủa?”. Kim Chỉ xem ra như định nổi giận, nhưng lại buông tiếng cười, nói “Ngươi lại rất coi trọng chính mình”.

“Con người ta quả thật không kém”.

“Nhưng bốn người bọn ta lại hoàn toàn không coi ngươi vào đâu”.

Thẩm Thăng Y cười nhạt.

“Nếu không phải Thường trang chủ kiên trì chờ ngươi, thì bọn ta đã xuất phát lâu rồi”, Kim chỉ cũng cười nhạt, nói “Trang chủ lại thấy ngươi rất quan trọng”.

“Ta quả thật có đủ điều kiện tốt đẹp ấy”.

“Thế thì ta không hiểu biết một phen không xong”, Kim Chỉ nói xong, hai chân đột nhiên như trẻ con ăn vạ liên tiếp giẫm xuống đất mấy cái.

Thẩm Thăng Y còn chưa kịp giật mình, sạt sạt sạt sạt mười sáu cây gậy gỗ táo đã chia nhau từ trên dưới trái phải cổng trang viện bật ra, đan vào nhau thành một cái l*иg quây y vào giữa.

Mười sáu cây gậy gỗ táo vừa đan thành cái l*иg, vừa mới quây Thẩm Thăng Y vào giữa đã đứt thành ba mươi hai đoạn, vυ"t vυ"t vυ"t vυ"t bay tung ra bốn phía.

Lần này tới lượt Kim Chỉ giật nảy mình.

Cơ quan này tuy nói là y rảnh rỗi không có việc gì làm, tiện tay sắp xếp chỉ để đùa giỡn với người khác, nhưng cũng không cản trở được Thẩm Thăng y ngay cả trong chốc lát, quả thật là điều bất ngờ.

Y giật nảy mình nhìn nhìn Thẩm Thăng Y.

Trước sau hai bên Thẩm Thăng Y đã không còn cây gậy gỗ táo nào.

Thẩm Thăng Y vẫn đứng ở chỗ cũ, dáng vẻ vẫn như thế, chẳng qua trong tay đã có thêm một thanh kiếm.

Kiếm nằm trong tay phải y.

Thanh kiếm lóe sáng.

“Té ra người này quả thật cũng có vài chiêu”, Kim Chỉ đưa hồ rượu vào miệng nốc ừng ực ừng ực.

Miệng hồ chạm vào răng, vang thành tiếng lách cách.

Kim Chỉ nốc hết ngụm này tới ngụm khác, hai tay vẫn còn run lên.

Thẩm Thăng Y không nhìn thấy, ánh mắt của y đã sớm rời khỏi Kim Chỉ, rơi lên người một người khác.

Người ấy áo gấm hài trắng, thân cao mặt dài, sắc mặt trắng bệch, thân hình lắc lư bất định, giống như một công tử ca nhi trong người đã bị vét sạch.

Cổng trang viện là một bãi đất dài, hai bên bãi đất là hai bức tường cao, đều giáp với một đường hoa kính.

Người ấy từ đường hoa kính bên trái vòng ra, đi về phía Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y vừa bước xuống thềm đá, người ấy đã tới trước mặt y.

Người ấy trên mặt đầy vẻ tươi cười, lại còn đưa tay ôm chặt hai vai Thẩm Thăng Y.

Đó quả thật rất giống bạn thân xa cách lâu ngày gặp lại.

Nhưng trong ấn tượng của Thẩm Thăng Y thì lại không có sự tồn tại của người ấy. Y thoáng sửng sốt, nhưng cũng chỉ thoáng sửng sốt, chứ không hề động đậy, để mặc cho người ấy ôm chặt vai mình.

Y đột nhiên nhích động.

Xoay người một cái, vung tay một cái!

Vừa vung tay y đã nắm được hai tay người ấy, nắm chặt hai tay người ấy trong bàn tay trái của mình.

Người ấy hai tay vốn không có gì, nhưng trên kẽ ngón tay hiện tại đã có thêm mấy tấm ngân phiếu.

Thẩm Thăng Y cười nhạt nói “Mấy tấm ngân phiếu này dường như là của ta”.

“Vốn là của ngươi”, người kia trên mặt vẫn đầy vẻ tươi cười.

“Mấy tấm ngân phiếu này vốn là trong bọc của ta”.

“Hiện tại thì trên tay ta”.

“Đôi tay ngươi nhanh lắm”.

“Ta lấy đôi tay này dương danh, thiên hạ mà”.

“Diệu Thủ Không Không Nhi?”

“Người trên giang hồ đều gọi ta như thế”.

“Ngoài việc trộm cắp đồ vật, ngươi còn biết gì nữa?”

“Lấy trộm trái tim! Lấy trộm trái tim của bọn con gái nhỏ”.

“Bằng vào ngươi à?”, Thẩm Thăng Y lại cười nhạt một tiếng.

Câu nói vừa dứt, số ngân phiếu đã trở lại vào tay Thẩm Thăng Y. Tiếng cười nhạt chưa dứt, thân hình Diệu Thủ Không Không Nhi đã bay tung lên, bay lên mái ngói trên cổng trang viện.

Diệu Thủ Không Không Nhi khuôn mặt trắng bệch bất giác lại càng trắng bệch, y quả thật không ngờ thân thủ của Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ trước mắt lại linh hoạt không kém gì mình.

Y quả thật nghi ngờ rằng rốt lại bản lãnh của mình là bao nhiêu, tại sao người ta chỉ vung tay một cái đã ném được mình lên mái ngói.

Y vừa sợ vừa giận, cơ hồ suýt nữa đã ngoác miệng chửi lớn.

May mà y còn chưa ngoác miệng chửi lớn.

Y vừa há miệng, Thẩm Thăng Y đã xuất hiện bên cạnh y.

Mặc dù y đã há miệng ra, những lời định chửi cũng đã nuốt trở vào.

Thẩm Thăng Y vỗ vào mông Diệu Thủ Không Không Nhi một cái, ném y lên mái ngói, mình cũng đồng thời tung người vọt lên.

Thân hình y vừa vọt lên, một chùm ám khí lớn đã bắn tới, lướt qua chân y chát chát chát chát đánh xuống mặt đất chỗ y vừa đứng.

Thêm Bình Luận