Còn lâu lắm Bộ Yên Phi, Thẩm Thăng Y mới không trò chuyện nữa.
Kim Sư lập tức hắng giọng ho một tiếng.
Thẩm Thăng Y ứng tiếng quay đầu, nói “Ta đã biết ngươi tới rồi”.
Kim Sư nhăn nhó cười nói “Phu nhân có lời mời Thẩm đại hiệp”.
“Ờ”, Thẩm Thăng Y khẽ đẩy Bộ Yên Phi ra.
Bộ Yên Phi nuối tiếc rời khỏi lòng Thẩm Thăng Y. Ánh đèn phản chiếu, trong mắt nàng dường như có lệ. Thẩm Thăng Y không nói gì.
“Ta chờ ngươi”, Bộ Yên Phi cũng chỉ nói câu ấy.
Thẩm Thăng Y gật đầu, nhấc chân bước đi.
“Thẩm đại hiệp còn có gì cần nói với Bộ cô nương không?”, Kim Sư lại còn hỏi một câu như thế.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng lắc đầu.
Kim Sư rốt lại đã hiểu, không hỏi gì nữa, quay người bước đi.
Ta chờ ngươi!
Một cô gái nhỏ đã nói với anh như thế, thì anh còn cần nói gì nữa.
* * * * *
Tương Tư phu nhân cũng đang chờ.
Chờ Thẩm Thăng Y trong Tương Tư tiểu trúc.
Hai bên còn có hai hàng nệm mềm, mười hai nữ nhạc công, ở giữa còn có một bàn tiệc, mười hai cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp.
Thẩm Thăng Y còn ở ngoài sảnh, tiếng nhạc đã trỗi lên, tiếng hát đã vang lên.
Vạt áo cuốn tuyết, tay áo lật mây.
Mười hai cô gái nhỏ dáng múa nhẹ nhàng, giọng hát uyển chuyển, đối mặt cùng múa, hòa giọng cùng hát...
Trời sinh da trắng thân gầy guộc,
Càng xót trong mưa rụng tả tơi.
Biệt ly tình khổ ý xa xôi,
Lúc nào thôi,
Như nước hướng đông xuôi...
Họ là hát cho hai người Thẩm Thăng Y, Bộ Yên Phi, múa cho hai người Thẩm Thăng Y, Bộ Yên Phi.
Thẩm Thăng Y trong lòng không kìm được một trận thê lương, vừa xoay chuyển ý nghĩ lại cười lớn nói “Nước chảy về đông không trở lại, Thẩm lang có lúc sẽ quay về”.
Mười hai cô gái nhỏ nhìn nhau cười một tiếng, đổi qua điệu khác, lại hát...
Khổ tương tư,
Thẩm lang áo nhẹ nặng vai gầy...
“Vai gầy chưa chắc tương tư khổ, Thẩm lang cũng tức Thẩm Thăng Y”, Thẩm Thăng Y sải chân bước vào, tiếng cười càng vang rền, giọng nói càng vang rền “Cho dù tất cả các cô cởi hết quần áo ra khoác hết lên người ta, ta cũng mang nổi mà”.
Mười hai cô gái nhỏ bất giác đỏ mặt, lùi ra hai bên.
Tiếng hát của Tương Tư phu nhân cũng vấn vít dưới ánh đèn, ngân nga trong đại sảnh...
Ly tình vô hạn, biết lấy gì giải muộn,
Thảm sao chia đường ân ái, nỡ khiến cho người lẻ bạn.
Một tấc ruột mềm, mưa xuống sầu thương cuồn cuộn,
Đi rồi cũng phải đi, gặp lại chưa từng gặp.
Chỉ e dưới nến hẹn hò khó thêm khó,
Trên gối tương tư non ngoài non...
Đó cũng là hát cho hai người Thẩm Thăng Y và Bộ Yên Phi.
Tiếng ca ấy càng thánh thót.
Thẩm Thăng Y trong lòng lại một trận thê lương.
Trận thê lương này càng sâu.
Tương Tư phu nhân ánh mắt nãy giờ ngưng đọng trên mặt Thẩm Thăng Y, chú ý vẻ thay đổi tiên mặt Thẩm Thăng Y.
Tiếng hát vừa ngừng, nàng đã hỏi “Ngươi áy náy sao?”
Thẩm Thăng Y không trả lời.
Tương Tư phu nhân cười một tiếng, lại nói “Vậy thì ngươi nên đi sớm về sớm”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười nói “Hiện tại ta sắp đi rồi”.
“Xe ngựa đã chuẩn bị chờ lên đường”.
“Ta cũng không có gì cần thu thập”.
“Cứ ăn xong bữa cơm này đã”.
“Ờ”.
“Bữa cơm này ý của ta vốn định chuẩn bị để tẩy trần cho ngươi, nhưng hiện tại lại là có ý tiễn biệt”.
“Nhất cử lưỡng đắc, chưa chắc không hay”.
“Ta cũng muốn giữ ngươi lại thêm vài ngày”.
Thẩm Thăng Y nói “Chỉ đáng tiếc ta cả một khắc cũng không muốn chậm trễ nữa”.
“Tâm tình của ngươi ta cũng hiểu rõ, nên ta mới không giữ ngươi lại nữa”.
Thẩm Thăng Y thong thả ngồi xuống.
Hai cô gái lập tức đưa lên khăn thơm, rót rượu.
Tương Tư phu nhân vẫn còn có lời, nói “Xe ngựa sẽ đưa ngươi tới phủ thành Đại Danh, sau đó sẽ dừng lại ở đó, chờ ngươi giải quyết sự tình xong, sẽ đón ngươi trở lại đây là kết thúc”.
“Ờ”.
“Sau khi tới Hữu Tình sơn trang, sẽ có người liên lạc với ngươi”.
“Người ấy ta có quen không?”
“Không quen”.
“Vậy ta làm sao phân biệt được đối phương rốt lại là thù hay là bạn?”
“Cho nên ngươi phải nhớ kỹ hai câu hát này”.
“Hai câu gì?”
“Dưới nến hẹn hò khó thêm khó, Trên gối tương tư non ngoài non...”.
Thẩm Thăng Y sửng sốt, chợt hỏi “Người ấy là nam nhân hay nữ nhân?”
“Là nữ nhân, tên Tiểu Thúy, bốn Đại tổng quản trong Hữu Tình sơn trang đều là nữ nhân”.
“Tiểu Thúy là một trong bốn Đại tổng quản của Hữu Tình sơn trang à?”
“Đúng thế”.
“Thế cũng hay, nếu là nam nhân, thì hai câu ám hiệu ấy tốt nhất phải thay đổi đi, chứ hai nam nhân mà nói chuyện với nhau như thế quả thật rất dễ gây ra hiểu lầm, ta không muốn gây ra bất cứ sự hiểu lầm nào, nhất là loại hiểu lầm như thế”.
Kim Sư bên cạnh bất giác cười ngất nói “Không ngờ Thẩm đại hiệp cũng là một người rất hay”.
“Ủa?”
Tương Tư phu nhân lại đinh ninh dặn dò “Thẩm đại hiệp đừng quên hai câu ám hiệu ấy đấy”.
“Ta làm sao quên được?”, Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng, hạ giọng ngâm khẽ “Dưới nến hẹn hò khó thêm khó, Trên gối tương tư non ngoài non...”.
* * * * *
Ngoài núi có núi.
Ý thu một núi lại nồng hơn một núi.
Non thu phớt sắc xanh như nhuộm,
Nước thu dâng sóng lạnh liền trời.
Sông thu gió ngập lá vàng rơi,
Thu bẻ hết sen dưới nước,
Thu kêu tiếng nhạn bên trời,
Tử tô dưới bệ thu tươi.
Càng lên phía bắc, thu càng se sắt.
Thẩm Thăng Y khoác sự se sắt vô biên, vượt qua hết chặng núi sông này tới chặng núi sông khác.
Sau mười hai ngày, vào lúc chiều buông, dưới bóng tịch dương, trong tiếng nhạn buồn, một chiếc thuyền nhẹ vượt qua đầm sen, sau cùng đã tới bậc đá trước cổng Hữu Tình sơn trang.
Vừa lên hết bậc đá, y đã nhìn thấy một người.
Người ấy tay phải cầm một hồ rượu, tay trái cầm một con gà nướng muối ớt đang dựa vào cánh cửa nói chuyện với một ông già dáng vẻ như người gác cổng.
Người ấy nói chuyện rất kỳ lạ, tuy nói giọng kinh đô, nhưng thanh điệu lại vô cùng khác lạ, cũng không phân biệt được là giọng nói vùng nào.
Người ấy y phục toàn thân cũng không rõ là y phục vùng nào.
Thẩm Thăng Y đi khắp nam bắc Đại Giang chưa nghe thấy giọng nói như thế, chưa nhìn thấy y phục như thế.
Người ấy căn bản không phải là nhân sĩ Trung Nguyên.
Người ấy tới từ Ba Tư.
Kim Chỉ!
Kim Chỉ bộ râu xồm che kín miệng dính đầy dầu mỡ, trên vạt áo cũng có một vết rượu, đôi mắt mờ mờ dại dại, thân hình lắc la lắc lư giống như đã say tới mức cả nhìn cũng không nhìn thấy, cả đứng cũng không đứng vững.
Giọng nói của y vốn rất hùng tráng, hiện tại đã hạ xuống rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng.
Động tác của y càng dịu dàng.
Y tay phải chỉ dùng hai ngón cầm hồ rượu, ba ngón kia thì đang trên người ông già gác cổng.
Ông già gác cổng vẻ mặt rất kỳ quái, giống như muốn cười, lại giống như muốn khóc.
Phàm những người quen Kim Chỉ đều biết, chỉ có đối với con gái nhỏ Kim Chỉ mới dùng giọng nói ấy, mới dùng động tác ấy.
Chẳng lẽ y đã say tới mức mịt mờ, cả ông già trước mắt là nam nhân hay nữ nhân cũng không phân biệt được?
Y cắn một miếng thịt gà, lại nhấc hồ rượu lên.
Hồ rượu cơ hồ rót vào mũi y.
Khó khăn lắm y mới uống được một hớp.