“Hay à?”, Kim Sư lạnh lùng nhìn Phí Vô Kỵ, nói “Ta thấy ngươi hoàn toàn không cảm thấy chỗ nào là hay đâu”.
“Kim Sư, Kim Sư, chẳng lẽ ngươi coi Phí Vô Kỵ ta là một người tham sống sợ chết sao?”, Phí Vô Kỵ tức giận hít sâu một hơi, gắng gượng muốn ưỡn ngực ra.
Chỉ đáng tiếc ngực y ít nhất cũng đã có hai cái xương sườn bị đánh gãy.
Cử động ấy lại dẫn tới một cơn đau đớn xé toạc tim phổi, y khúc khắc ho một trận, l*иg ngực vừa ưỡn ra được một nửa lập tức rụt lại.
Kim Sư nhìn thấy rất rõ, cười nhạt nói “Ta hoàn toàn không nói ngươi tham sống sợ chết, ta chỉ biết ngươi vẫn còn sống đến hiện tại”.
Nếu Phí Vô Kỵ không phải tham sống sợ chết thì đã không nhịn nhục chịu đựng bấy nhiêu sự hành hạ khinh rẻ của ba anh em Mai Sơn, cũng không còn sống đến hiện tại.
Đó là nói đúng tim đen của Phí Vô Kỵ, trong chớp mắt ý chí của Phí Vô Kỵ hoàn toàn suy sụp.
“Rốt lại các ngươi định làm gì ta?”, y hất mặt lên, vươn cổ ra, nhưng giọng nói lại hạ thấp, ai cũng nhận ra rằng y ngoài mặt cứng cỏi nhưng trong lòng sợ sệt.
“Bọn ta căn bản không có ý làm gì ngươi nữa cả”. Kim Sư lắc lắc đầu, nói “Ngươi đối với bọn ta căn bản không có chỗ nào dùng được, bọn ta cứ giao ngươi cho Thẩm đại hiệp, Thẩm đại hiệp muốn làm gì ngươi thì làm, bọn ta không biết, bọn ta cũng không có ý kiến”.
Phí Vô Kỵ sửng sốt, nhìn qua Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y mặt lạnh như băng.
“Thẩm Thăng Y!”
“Phí Vô Kỵ!”
“Ngươi định làm gì ta?”
“Ta không định làm gì ngươi cả, lẽ ra ngươi phải tự biết mình nên làm gì rồi”.
“Ta biết, nhưng ngươi cũng biết ta vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa sống đủ, ta không muốn chết sớm thế này”.
Thẩm Thăng Y cười nhạt, chợt hỏi “Lúc ngươi gϊếŧ người có nghĩ giúp người ta như thế không?”
Phí Vô Kỵ không nói gì.
Y không nghĩ như thế.
Nếu nghĩ như thế, y đã không dùng kiếm sinh nhai, gϊếŧ người để sống.
Thẩm Thăng Y cũng không nói gì nữa.
Một lúc im lặng chết chóc.
Chỉ có tiếng lách tách của bấc đèn.
Bấc đèn lách tách nổ ra từng đốm từng đốm lửa.
Phí Vô Kỵ chợt hít sâu một hơi, nhịn đau ưỡn ngực ra, nói “Ta biết, ngươi tuyệt đối không bỏ qua cho ta”.
“Ờ”.
“Ta cũng không xin ngươi tha mạng, ta chỉ xin ngươi cho ta một sự thống khoái”.
“Ta cũng không có ý sắp xếp gì ngươi cả, ta chỉ muốn ngươi thành thật trả lời ta một câu”.
“Được, đưa kiếm cho ta”.
Thẩm Thăng Y lật cổ tay một cái, vung tay một cái, thanh kiếm rời khỏi vỏ bay ra, soạt một tiếng cắm xuống mặt đất trước mặt Phí Vô Kỵ.
Phí Vô Kỵ hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đứng thẳng người lên, nói “Đa tạ”.
“Không cần cám ơn ta”.
“Xin cứ hỏi”.
“Người thuê ngươi gϊếŧ ta là ai?”
Phí Vô Kỵ nói “Ta là một chức nghiệp sát thủ, một chức nghiệp sát thủ thuần túy”.
“Ta biết”.
“Mục đích của chức nghiệp sát thủ thuần túy chỉ là kiếm tiền, chỉ là gϊếŧ người, người phải gϊếŧ là ai, người thuê gϊếŧ là ai đều không có gì quan hệ, đều không thành vấn đề”.
“Ta biết”.
“Cho nên trong con mắt ta trước nay chỉ có hai loại người, người sống và người chết”.
“Ta biết”.
“Y hẹn ta lúc đêm khuya, gặp nhau trong đại sảnh ở nhà riêng của Lão Đỗ tại tây thành”.
“Ủa?”
“Trong sảnh không đèn, ngoài song không trăng, ta không nhìn thấy y, cũng không hỏi y là ai”.
“Ủa?”
“Ngươi muốn biết rõ, chỉ có cách tới hỏi Lão Đỗ tại tây thành”.
“Lão Đỗ tại tây thành đã chết trong vụ án Bạch Tri Thù”.
“Chuyện đó ta cũng đã nghe, nhà riêng của Lão Đỗ tại tây thành đã bị quan phủ niêm phong, nhưng khi ta đẩy cửa tiến vào, hoàn toàn không gặp người nào khác”.
Thẩm Thăng Y hai mắt đột nhiên mở to, tựa hồ đã từ lời lẽ của Phí Vô Kỵ tìm ra được cái gì đó.
“Đó là tất cả những gì ta biết”.
Thẩm Thăng Y rơi vào cõi trầm tư.
“Ta chỉ biết y là một người sống”, Phí Vô Kỵ hai tay từ từ rút thanh kiếm cắm dưới đất trước mặt lên.
“Không phải là người chết”, y lập tức lật tay, dùng sức đâm thanh kiếm vào ngực mình.
Kiếm sắc xuyên tim, gương mặt tiều tụy của y đột nhiên nhăn nhúm, hai tay chợt giật kiếm ra, ném qua Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y đón kiếm vào tay.
Máu từ ngực Phí Vô Kỵ phun ra.
Trong mắt y trước nay chỉ có hai loại người, người sống và người chết.
Hiện tại y chỉ là một loại người, người chết.
Y ngã xuống trong máu.
Thẩm Thăng Y khẽ chép miệng, xoay người bước ra khỏi địa lao, đi vào trong khói, đi vào trong mù.
Màu đêm càng dày.
Không biết mưa đã ngừng lúc nào.
Gió chưa tắt.
Gió thổi khói lạnh tới, cũng thổi mù lạnh tới.
* * * * *
Khói nặng, mù dày.
Trong tiểu lâu bóng người mờ mờ, thêm khói thêm mù, lại biến thành một lầu u oán.
Người u oán đang vẽ trên tấm lụa trắng.
Trên tấm lụa trắng vẽ một người.
Thẩm Thăng Y.
Vừa nhìn thấy là có thể nhận ra ngay người được vẽ trên tấm lụa trắng chính là Thẩm Thăng Y.
Khói nặng, mù dày.
Bộ Yên Phi tình càng nặng, ý càng dày.
Không có tình nặng như thế, không có ý dày như thế, Bộ Yên Phi làm sao có được một ấn tượng sâu sắc như thế, làm sao vẽ ra một bức tranh giống người thật như thế?
Nàng đưa nhẹ vài nét, chợt buông bút xuống.
Nàng khẽ ngâm “Gặp gỡ không lời còn có hận, Mấy phen xa cách lại lo buồn”.
Nàng thở dài một tiếng.
“Còn hai ngày nữa là có thể vẽ xong bức tranh này, ta suốt ngày nhớ tới ngươi nghĩ tới ngươi, còn ngươi có giờ nào khắc nào nghĩ tới ta không?”
Lại một tiếng thở dài.
Không phải là nàng lại thở dài.
Tiếng thở dài ấy vang lên từ sau lưng nàng.
Bộ Yên Phi giật mình quay lại.
Vừa quay lại là nàng nhìn thấy một người.
Ánh mắt của người ấy đang rơi lên tấm lụa.
Người ấy chính là người trong bức tranh.
Thẩm Thăng Y.
“Thẩm đại ca!”
Bộ Yên Phi cũng gọi Thẩm Thăng Y là Thẩm đại ca. Thẩm Thăng Y trong lòng đau nhói một trận.
Mặt của Bộ Yên Phi lại đỏ bừng lên vì thẹn thùng. Chính nàng cũng cảm thấy.
Nàng đứng lên, chỉ muốn vùi mặt vào lòng Thẩm Thăng Y.
Vừa đứng lên nàng đã chúi xuống, rõ ràng nàng chưa hoàn toàn bình phục.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngã xuống đất.
Khuôn mặt đỏ bừng của nàng vẫn chưa rúc vào ngực Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y đưa tay đỡ nàng, ôm nàng vào lòng.
Không có lời trò chuyện.
Trò chuyện há không phải là thừa thãi sao?
Kim Sư cũng là một người hiểu tình biết thú, nhón chân rón rén lùi ra.
Y lùi xuống thang lầu, lùi ra khỏi tiểu lâu, lùi tới ngoài viện.
Mù lạnh, khói mờ.
Trên mặt y cũng tràn ngập vẻ xa vắng, toàn ngập vẻ thê lương.
“Gặp gỡ không lời còn có hận, Mấy phen xa cách lại lo buồn”, y thở dài một tiếng, nói “Kim Sư ơi Kim Sư, người ta như thế mới là tương tư, như thế mới là tương tư”.
Câu nói tan biến trong khói, tan biến trong mù.
Kim Sư cũng tan biến trong khói, tan biến trong mù.
* * * * *
Khói mờ, mù lạnh.
Lúc Kim Sư lại xuất hiện trong khói, xuất hiện trong mù, khói vẫn nặng, mù vẫn dày.
Trên tiểu lâu, Bộ Yên Phi vẫn nằm trong lòng Thẩm Thăng Y.
Giữa hai người đã có cuộc trò chuyện.
Rì rầm trò chuyện.
Kim Sư cả một câu cũng không nghe thấy rõ.