“Y hoàn toàn không quen Phí Vô Kỵ, y cũng hoàn toàn không quen Thẩm đại hiệp”.
“Ngươi là muốn ta giả mạo Phí Vô Kỵ tới Hữu Tình sơn trang phải không?”, đến lúc ấy Thẩm Thăng Y mới lên tiếng.
“Phải”.
“Ngươi là muốn ta tham dự kế hoạch lần này của Thường Hộ Hoa phải không?”
“Phải”.
“Ngươi là muốn ta tìm cơ hội ngấm ngầm thông báo tin tức, để các ngươi đường tắt tới trước, cho dù không thể cũng phải phá hoại bên trong, để Thường Hộ Hoa mộng đẹp thành không phải không?”
“Phải”.
“Còn cần ta làm gì nữa?”
“Bọn ta không dám đòi hỏi Thẩm đại hiệp làm chuyện gì khác nữa”.
“Ta tới phủ Ứng Thiên chẳng qua chỉ năm sáu ngày, ngươi quen ta chẳng qua cũng chỉ trong ba bốn ngày, Tương Tư phu nhân trước nay ở trong Tương Tư thâm xứ, đương nhiên không biết rõ ta, người biết rõ ta chỉ có ngươi, tất cả những chuyện này chắc chắn đều là chủ ý của ngươi?”
“Phu nhân cho ta làm chủ, chủ ý của ta cũng là chủ ý của phu nhân”.
“Kim Sư giỏi thật, chủ ý hay thật”.
“Thẩm đại hiệp quá khen”.
“Lúc nào ta phải lên đường?”
“Thời gian còn nhiều, Thẩm đại hiệp cứ ở lại vài ba ngày, tìm hiểu rõ tính cách của Phí Vô Kỵ, hỏi han rõ tác phong của Phí Vô Kỵ rồi lên đường cũng không muộn”.
“Tính cách của Phí Vô Kỵ ra sao?”, Thẩm Thăng Y ngẩng đầu lên trời cười lớn, cười như điên cuồng.
Y coi như bên cạnh không người, phóng tứ không hề úy kỵ, tiếng cười quả thật giống hệt như Phí Vô Kỵ.
Tiếng cười kiêu ngạo làm sao, tiếng cười khinh người làm sao.
Kim Sư ngẩn ra tại đương trường.
Kim Sư cũng đã nghe qua tiếng cười của Phí Vô Kỵ.
Tiếng cười đột nhiên đứt ngang, Thẩm Thăng Y lại hỏi “Tác phong của Phí Vô Kỵ ra sao?”
Kim Sư như ngủ mê sực tỉnh, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Oa” một tiếng, Thẩm Thăng Y thân hình đột nhiên rời ghế bay ra, như một mũi tên bắn tới cửa sổ phía tây.
Người đang trên không kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, kiếm đã trong tay, tay phải.
Ánh kiếm chớp lên, một bức rèm châu ở cửa sổ phía tây soạt một tiếng đứt đôi.
Thẩm Thăng Y người và kiếm xuyên qua cửa sổ bay ra, bay ra ngoài cửa sổ, bay ra ngoài lầu.
Một kiếm rất mau lẹ, rất bất ngờ.
Nếu tấm rèm châu là đầu người, thì cái đầu người đã theo ánh kiếm mà lìa khỏi cổ.
Kim Sư không kìm được biến sắc.
Tương Tư phu nhân trên mặt tuy che khăn the nên không sao nhìn thấy sự thay đổi trong dáng vẻ, nhưng hai mắt đã kinh ngạc mở to.
“Một kiếm nhanh thật”, nàng thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài chưa tắt, lại “Oa” một tiếng, Thẩm Thăng Y cả người lẫn kiếm lại từ bên kia bay ngược trở vào.
Kim Sư bất giác lật tay nắm chặt cặp Kim Sư trảo giắt trên lưng.
Thẩm Thăng Y chỉ là bay vào chỗ cũ, chỉ là ngồi trở vào chiếc ghế của mình.
“Ta như thế có giống Phí Vô Kỵ không?”, y cười nhạt.
“Ờ”, Kim Sư lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, toàn thân như rã rời ngồi dựa vào lưng ghế.
Thẩm Thăng Y lúc ấy mới thu kiếm.
Kim Sư lúc ấy mới thở phào một hơi, y giống như sực nghĩ ra chuyện gì đó, nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, đột nhiên hỏi “Không phải ngươi dùng kiếm tay trái sao?”
“Tay phải của ta cũng có thể dùng kiếm, tay phải của ta hoàn toàn không kém tay phải của Phí Vô Kỵ đâu”.
Kim Sư lại cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Y thừa nhận lời của Thẩm Thăng Y là sự thật.
Y đã nhận ra tay phải của Thẩm Thăng Y không chỉ không kém tay phải của Phí Vô Kỵ, mà còn hơn Phí Vô Kỵ.
Y đã thấy Phí Vô Kỵ xuất thủ.
Tay phải của Phí Vô Kỵ quả thật không bằng tay phải của Thẩm Thăng Y.
Nhưng Thẩm Thăng Y lại dùng tay trái dương danh.
Tay phải đã như thế thì cánh tay trái mà y dùng để dương danh...?
Kim Sư cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
“Phí Vô Kỵ là dùng kiếm tay phải”, Thẩm Thăng Y bổ sung một câu.
Kim Sư chỉ còn cách gật đầu.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy ta còn phải tìm hiểu chuyện gì nữa, hỏi han chuyện gì nữa?”
“Cho dù không còn chuyện gì ngươi phải tìm hiểu cho rõ, hỏi han cho rõ, thì ta nghĩ ngươi vẫn cứ nên gặp y một lần”.
“Ờ”.
“Không phải ngươi có vài câu muốn hỏi y sao?”
“Ờ”.
“Xem đấy”, Kim Sư nở một nụ cười, nói “Còn có rất nhiều chuyện chờ ngươi làm, mà ngươi lại hỏi lúc nào lên đường”.
“Người ở đâu?”
“Một trên trời xanh, một dưới suối vàng”.
“Trời xa hơn hay đất xa hơn?”
“Đương nhiên là trời xa hơn”.
“Vậy ta cứ xuống suối vàng trước một chuyến”.
“Thế cũng được, ta sẽ dẫn ngươi tới địa lao thăm Phí Vô Kỵ, rồi sẽ tới Lăng Tiêu các gặp Bộ Yên Phi”.
“Ngươi giam Phí Vô Kỵ trong địa lao à?”
“Nơi này quả thật rất có hạn, ta quả thật tìm không ra nơi nào tốt hơn để an trí y”.
“Ngươi làm gì y rồi?”
“Ta không làm gì y cả, người hộ tống y về là ba anh em Mai Sơn, không phải ta, chẳng lẽ ta không luôn ở bên cạnh ngươi sao?”
“Ờ”, Thẩm Thăng Y trầm ngâm một lúc, nói “Nghe nói năm xưa ba anh em Mai Sơn đều là thuộc hạ quyết tử của ngươi”.
“Hiện tại cũng thế”.
“Phí Vô Kỵ bị thương trong tay ta”.
“Ta biết”.
“Ngoài vết thương ở vai phải, những chỗ khác hiện tại chắc đều đã lành rồi”.
“Chưa đâu”.
“Ủa?”
“Không những chưa lành, mà thậm chí còn nặng hơn”, Kim Sư lại cười, cười rất kỳ lạ.
“Tại sao thế?”
“Lần đầu ta và ba anh em Mai Sơn cùng tới gặp y, y hoàn toàn không đáp ứng lời mời, chỉ đâm ba anh em Mai Sơn mỗi người một kiếm”.
“Ủa?”
“Ta lại không biết ăn nói lắm, nếu Thẩm đại hiệp muốn biết rõ tình hình tốt nhất cứ theo ta tới đó một chuyến”.
“Ta đang có ý ấy”.
Kim Sư đứng lên bước đi.
Thẩm Thăng Y cũng đứng lên bước đi, Tương Tư phu nhân cũng bước đi.
Nàng dời chân bước trở lại chỗ lan can, trở lại dưới mái hiên.
Hoàng hôn đã qua, mưa thu chưa ngớt.
Tiếng hát thê lương uyển chuyển của Tương Tư phu nhân lại bay vào trong mưa, bay vào trong gió.
Cứ nói tương tư khổ,
Tương tư lòng thảng thốt.
Mấy phen nghĩ kỹ rồi,
Lại nói tương tư tốt...
Một mối nhu tình, vô hạn tương tư.
Ồ, Tương Tư phu nhân!
* * * * *
Địa lao tối tăm mà ẩm thấp, bước chân đặt xuống lép nhép thành tiếng, quả thật giống như bước đi trên bùn.
Phí Vô Kỵ quả thật cũng giống như một con giun trong đống bùn.
Y hai hố mắt lõm sâu, khuôn mặt tiều tụy, quần áo trên người rách nát, vết thương trên người không những không được băng bó mà còn bắt đầu lở loét.
Ba anh em Mai Sơn quả nhiên rất nhớ chỗ hay của y, quả nhiên đặc biệt chiếu cố y.
Thương thế vốn có của y tuy hoàn toàn không nhẹ nhưng vẫn không đến nỗi chỉ còn nửa cái mạng, song hiện tại quả thật y chỉ còn nửa cái mạng.
Trên không vốn không có đèn, hiện tại có đèn.
Đèn là Kim Sư cầm tới, đèn trong tay Kim Sư.
Ánh đèn soi lên Phí Vô Kỵ.
Thẩm Thăng Y cơ hồ không dám tin người mềm nhũn như con giun trong đống bùn trước mắt là Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ ý khí hiên ngang, phong lưu điệu đãng ngày trước.
Phí Vô Kỵ dưới ánh đèn gắng gượng ngẩng đầu lên.
Ánh đèn cũng soi rõ Kim Sư, soi rõ Thẩm Thăng Y.
Vừa nhìn thấy Thẩm Thăng Y, ánh mắt tan tác của Phí Vô Kỵ lập tức ngưng kết, tròng mắt mở to lập tức co rút lại. Sắc mặt của y càng trắng thêm, trắng bệch.
“Hay, hay!”, y cười thảm, liên tiếp nói hai tiếng hay, lồm cồm ngồi lên.