“Y lại không phải là chính nhân quân tử gì, ngươi cũng không cần áy náy, cũng không tổn thất gì tới tiếng tăm nghĩa hiệp của ngươi, nguy hiểm thì có khi cũng nguy hiểm một chút, nhưng tính ra là một cuộc giao dịch có lợi, không ngại gì cứ suy nghĩ suy nghĩ”.
Thẩm Thăng Y chính đang suy nghĩ.
Kim Sư cũng không nói gì để quấy rầy.
Trong tiểu lâu lại trở nên yên tĩnh.
Mưa vẫn đang rơi, gió vẫn đang thổi.
Vừa yên tĩnh trở lại, tiếng mưa tiếng gió lại càng to hơn.
“Lời của Phí Vô Kỵ thì ta hoàn toàn có thể không hỏi, tính mạng của Bộ Yên Phi thì ta không thể không lo lắng”, Thẩm Thăng Y thở dài trong tiếng mưa gió.
“Ngươi đáp ứng à?”
“Ờ”, Thẩm Thăng Y gật đầu.
“Đại trượng phu một lời như chín vạc, Thẩm đại hiệp đương nhiên cũng đã nói là làm, quyết không hối hận”.
“Ngươi cần gì dùng những lời ấy để khích bác, để đè nén ta?”
“Không dám, không dám”.
“Ta vốn cũng có một phần hảo cảm với ngươi, với Tương Tư phu nhân, với nơi này, nếu có chuyện gì phát sinh cho dù không muốn ta nhúng tay vào ta vẫn nhúng tay vào cũng chưa biết chừng, nhưng hiện tại tuy ta nhúng tay vào, song phần hảo cảm ấy lại đã không còn nữa”.
“Làm sao được, làm sao được”.
Thẩm Thăng Y vặn lưng một cái, nói “Chuyện này ta đã lười hỏi kỹ rồi, tốt nhất là ngươi cứ nói rõ cho ta nghe”.
“Đương nhiên, đương nhiên”. Kim Sư ho khẽ một tiếng, hắng giọng rồi nói “Chuyện này phải bắt đầu nói từ con người Thường Hộ Hoa”. Kim Sư chỉ vào tấm họa bình, nói “Con người Thường Hộ Hoa có khi ngươi không hiểu rõ lắm, nhưng ta thì hiểu rất rõ, hiểu rất rõ...”.
“Ta hoàn toàn không quên việc ngươi và Thường Hộ Hoa vốn là anh em kết nghĩa với nhau đâu”, Thẩm Thăng Y cười nhạt.
Kim Sư chỉ làm như không nghe, nói tiếp “Con người này trước nay tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì, y còn từng khoác lác sớm muộn gì cũng phải làm vài chuyện kinh thiên động địa mới không uổng một đời y, mới không xử tệ với y”.
“Y hoàn toàn không khoác lác, trong năm năm nay quả thật đã làm mấy chuyện lớn, chỉ đáng tiếc là không chuyện nào thành công, nếu không phải nửa đường bị người ta tìm cách phá hoại thì là một sớm bị người ta đường tắt tới trước”.
“Người đối đầu với y chính là phu nhân bọn ta”.
“Nói thật lòng, nếu trực tiếp tiếp xúc, cho dù bọn ta dốc hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của y”.
“Mấy chuyện ấy sở dĩ thắng được toàn là nhờ bọn ta tin tức linh thông, toàn là nhờ người của bọn ta nằm vùng trong Hữu Tĩnh sơn trang”.
“Thường Hộ Hoa cũng là một người thông minh, tuy vẫn không tìm ra chỗ bị tiết lộ nhưng đối với bất cứ ai cũng đã có ý nghi ngờ, không khinh suất tin tưởng nữa”.
“Hiện tại người mà y tin tưởng chỉ có một người, chính là y”.
“Có tin báo về là y lại đang có một kế hoạch lớn”.
“Lần này y không dựa vào người khác, vào bất cứ ai”.
“Y ngấm ngầm một mình vạch kế hoạch, y đích thân chọn lựa nhân thủ”.
“Không ai biết kế hoạch của y là gì, người nằm vùng của bọn ta ở Hữu Tình sơn trang chẳng qua cũng chỉ biết y muốn tìm người nào”.
“Y bí mật viết thư, bí mật tập hợp nhân thủ”.
“Nhưng có thư thì không còn là bí mật nữa, nên bọn ta biết y gửi thư cho ai, tập hợp những ai”.
“Kim Chỉ”.
“Bách Biến Sinh”.
“Thiên Tý Linh Quan”.
“Diệu Thủ Không Không Nhi”.
“Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ”.
“Y gởi thư cho năm người ấy, triệu tập năm người ấy”.
“Thợ giỏi người Ba Tư hạng nhất”.
“Đại sư dịch dung hạng nhất”.
“Danh gia ám khí hạng nhất”.
“Tổ tông trộm cắp hạng nhất”.
“Chức nghiệp sát thủ hạng nhất”.
“Năm người ấy tụ họp ở một chỗ đã đủ khiến thiên hạ đại loạn, lại thêm một Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa, ồ...”
“Việc y định làm rốt lại ầm ĩ tới mức nào quả thật không dám tưởng tượng, khó mà tưởng tượng”.
“Người nằm vùng của bọn ta ở Hữu Tình sơn trang đã nghĩ hết cách, rốt lại đọc trộm được nội dung năm lá thư của y .
“Trong thư hoàn toàn không nói kế hoạch của y là gì, chỉ mời năm người bọn Bách Biến Sinh trước ngày chín tháng chín tới Hữu Tình sơn trang”.
“Thư thì như nhau, nhưng khoản thù lao y hứa lại hoàn toàn khác nhau, khoản thù lao nào cũng đánh trúng vào nhược điểm của từng người”.
“Giá trị món thù lao nào cũng to lớn tới mức ghê người”.
“Việc y định làm, cũng càng khiến người ta thèm thuồng”.
“Thế nên bọn ta chỉ đành tìm cách thứ hai”.
“Bọn ta có ý đồ triệt hạ bất cứ người nào trong năm người y hẹn, dùng thù lao gấp đôi, dùng lợi ích lớn hơn để thuyết phục họ, mua chuộc họ bề ngoài thì làm việc cho Thường Hộ Hoa nhưng ngấm ngầm ra sức cho bọn ta, lúc cần thiết thì chọn thời cơ phá hoại từ bên trong, dùng hết khả năng để ngầm thông báo tin tức”.
“Đó chưa chắc đã không phải là một cách thật hay”.
“Nào ngờ bọn ta bốn lần thất bại, lần sau cùng cũng thất bại”.
“Nhà Kim Chỉ quả thật như Bát trận đồ, bọn ta nhìn thấy y rõ ràng, nhưng vừa chớp mắt thì không thấy người đâu, xem ra y quả thật không can đảm lắm, không muốn nhiều chuyện, đến khi bọn ta tìm được cửa vào bí mật, đuổi tới chỗ cửa ra bí mật thì người đã thoát ra ngoài, đã không biết ở đâu”.
“Lúc Bách Biến Sinh rời đi, bọn ta căn bản không biết, bản lãnh dịch dung của y không còn gì phải nghi ngờ là đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa”.
“Thiên Tý Linh Quan cả đời chắc chưa làm chuyện gì to tát nên tha thiết làm một chuyện lớn, vừa nhận được thư đã phóng ngựa rời khỏi nhà, chuyện đáng cười là người của bọn ta còn chưa tới”.
“Diệu Thủ Không Không Nhi rốt lại xuất thân từ bọn trộm gà cắp chó, tay tuy linh nhưng gan không khỏi quá nhỏ, thế tới của bọn ta cũng không khỏi quá hung dữ, qua một phen hoảng sợ, khi bọn ta từ trước mặt tiến vào, y đã từ hậu viện vượt tường chạy trốn”.
“Chỉ có Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ nghênh ngang đi qua chợ”.
“Người ấy rất dễ tìm”.
“Chỉ đáng tiếc lúc bọn ta tìm được y, y đã chỉ còn một nửa cái mạng”.
“Thương thế của y trước ngày chín tháng chín nhất định khó mà thuyên giảm, cho dù y đáp ứng bọn ta thì cho dù có thể tới Hữu Tình sơn trang trước ngày chín tháng chín, Thường Hộ Hoa cũng chưa chắc đã dùng y”.
“Người mà Thường Hộ Hoa cần là một chức nghiệp sát thủ hạng nhất”.
“Bằng vào kinh nghiệm của y, thương thế của Phí Vô Kỵ khó mà qua được mắt y, chuyện quan trọng thế này y đương nhiên tuyệt đối không thể để phát sinh bất cứ rắc rối nào, đương nhiên tuyệt đối không cho một người võ công chỉ còn năm phần vốn có gánh vác bất cứ công việc nào”.
“Lúc không có cách nào, có thể y vẫn dùng Phí Vô Kỵ, nhưng đó chỉ là có thể”.
‘‘Bọn ta không thể làm chuyện chỉ có thể, không nắm chắc”.
“Nhưng đó là cơ hội mà bọn ta có được”.
“May mà đúng lúc này bọn ta gặp ngươi, Thẩm Thăng Y Thẩm đại hiệp”.
“Tuổi tác của Thẩm đại hiệp, thân hình của Thẩm đại hiệp vừa khéo suýt soát với Phí Vô Kỵ”.
“Võ công của Thẩm đại hiệp, đảm thức của Thẩm đại hiệp lại còn cao hơn Phí Vô Kỵ”.
“Năm người Kim Chỉ, Bách Biến Sinh, Thiên Tý Linh Quan, Diệu Thủ Không Không Nhi, Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ mỗi người một nơi, không có khả năng quen nhau”.
“Thường Hộ Hoa chọn dùng năm người bọn họ cũng chỉ là nghe tiếng, cũng không quen năm người bọn họ, cũng không quen Phí Vô Kỵ”.
“Người đưa thư cho họ nhiều lần vất vả, nhiều lần truy tìm mới tìm được tới Phí Vô Kỵ, mới đưa được thư cho Phí Vô Kỵ”.
“Người đưa thư cho y đương nhiên biết Phí Vô Kỵ”.
“Người ấy lại vừa khéo chính là người nằm vùng của bọn ta trong Hữu Tình sơn trang”.
“Cho nên Thẩm đại hiệp tới Hữu Tình sơn trang, thì Thẩm đại hiệp chính là Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ, người đưa thư sẽ thừa nhận, Thường Hộ Hoa sẽ tin tưởng”.