Tương Tư Phu Nhân


Thẩm Thăng Y chép miệng, nói “Lúc nào ta có thể gặp cô ta?”

“Bấy nhiêu ngày cũng chờ được, người chỉ trong gang tấc, ngươi cần gì phải sốt ruột như thế, cần gì phải quan tâm tới chuyện chờ thêm một giờ nửa khắc?”

Thẩm Thăng Y hững hờ cười không nói.

“Trước nay ngươi chỉ nghĩ tới cô ta, nhớ tới cô ta?”

“Ta còn nghĩ tới nhớ tới một người khác”.

“Quạ dưới trời đều đen, Trai trên đời đều bạc”, Tương Tư phu nhân cười nhạt một tiếng.

Tiếng cười này lại không mấy thánh thót, không mấy say người.

Thẩm Thăng Y chợt sửng sốt.

“Lòng dạ nam nhân các ngươi quả thật còn trôi dạt hơn cả hoa dương, hoa dương cũng chỉ qua một mùa xuân”.

Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Người khác mà ta nghĩ tới nhớ tới ấy là một nam nhân, Phí Vô Kỵ”.

Lần này tới lượt Tương Tư phu nhân sửng sốt.

“Ta muốn hỏi y vài câu”.

“Chuyện đó cũng đơn giản”, là Kim Sư trả lời.

“Lúc nào mới đơn giản?”

“Sau khi chúng ta nói chuyện với nhau xong”.

“Xe hương ngựa tốt, rượu ngon nhắm ngon, các ngươi đón ta tới đây như thế, đương nhiên có mục đích của các ngươi, động cơ của các ngươi, ta đang muốn hỏi mục đích ấy là gì, động cơ ấy là gì?”

“Mời ngươi ngồi xuống rồi sẽ nói chuyện”, Tương Tư phu nhân dời bước đi về phía cái bàn Thất bảo trước tấm bình phong Vân mẫu dưới chiếc đèn Cửu hoa ở giữa tiểu lâu.

Ngay cả bước đi của nàng cũng phong tư lộng lẫy.

Loại nữ nhân thế này quả thật không có được mấy người.

Thẩm Thăng Y cũng không khách khí.

Kim Sư cũng ngồi xuống một bên.

Tương Tư phu nhân hai bàn tay trắng muốt khẽ vỗ một cái.

Hai a hoàn lập tức từ sạu tấm bình phong Vân mẫu bước ra.

Mâm ngọc trắng, chén ráng tía lập tức đưa lên.

“Muốn uống rượu hay uống trà?”

“Trà cũng không hề gì, rượu cũng không hề gì”.

“Vậy thì uống trà thôi, xử lý chuyện lát nữa còn cần để đầu óc tỉnh táo một chút thì hay”. Câu ấy của Tương Tư phu nhân vừa nói xong, trà đã bưng lên.

Thẩm Thăng Y vừa nhấp được một hớp, tấm bình phong Vân mẫu chia ra hai bên, một bức họa bình cao hơn một trượng lập tức xuất hiện trước mắt.

Thẩm Thăng Y đối diện với tấm bình phong, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt y đã sa sầm.

“Ngươi nhìn cho rõ tấm bình phong này trước đi”, ánh mắt của Tương Tư phu nhân, giọng nói của Tương Tư phu nhân cũng trở nên ngưng trọng.

“Ta đã nhìn rõ rồi”.

“Trên bình phong vẽ cái gì?”

“Người!”

Một người.

Một người rờ rỡ như sống.

Người ấy môi son răng trắng, mắt phượng mày rồng.

Người ấy để ba chòm râu che miệng, hai mối khăn đầu buộc tóc, trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình cao khoảng bảy thước.

Người ấy trên mặt có năm phần lãnh ngạo, năm phần ôn nhu, xem ra tựa vô tình, lại tựa có tình.

Người ấy đứng một mình trước gió dưới trăng, dưới cây, cười nụ hoành kiếm trước ngực, trước khe.

Vạt áo bay múa trong gió, khăn đầu bay múa trong gió, người ấy cũng giống như sắp múa trong gió bay đi.

Kiếm chưa tuốt ra khỏi vỏ, người chưa lăng không, nhưng người và kiếm đã có cái thế gọi tới là ra.

Trên cây có lá, lá tựa hồ đã yên tĩnh giữa kiếm khí.

Dưới khe có cá, cá tựa hồ đã ngưng kết giữa kiếm khí.

Một người tuấn nhã thật!

Một người phong lưu thật!

Một người tiêu sái thật!

Một người đáng sợ thật!

Đó chỉ là một người trong bức tranh.

Nếu trong trời đất quả thật có một người thế này, người ấy nhất định đã làm say mê không ít người, đã gϊếŧ chết không ít người.

Quả nhiên có một người như thế.

Tương Tư phu nhân lập tức khẽ lắc đầu, nói “Ta mất hết năm năm tâm huyết, dốc hết sở học một đời, nhưng chỉ có thể tả được ba phần thần vận, bảy phần dáng vẻ của y”.

Ba phần thần vận, bảy phần dáng vẻ mà đã ghê người như thế, động người như thế, nếu là mười phần thần vận, mười phần dáng vẻ thì còn động người tới mức nào, ghê người tới mức nào?

“Rốt lại đây là người nào?”, Thẩm Thăng Y nhịn không được hỏi một câu.

“Ngươi có biết Hữu Tình sơn trang không?”

“Biết”.

“Ngươi có biết có một Đa Tình kiếm khách không?”

“Thường Hộ Hoa?”

“Rốt lại ngươi cũng biết y”.

“Chẳng qua chỉ là nghe nói, chẳng lẽ người trong bức tranh này lại chính là Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa ở Hữu Tình sơn trang?”

“Chính là Thường Hộ Hoa”.

“Ta phải gặp người này một phen”.

“Tại sao?”

“Phu nhân nhìn thấy gì trong bức tranh này?”

“Thường Hộ Hoa”.

“Chỉ là Thường Hộ Hoa?”

“Chỉ là Thường Hộ Hoa!”

Thẩm Thăng Y nói “Ta lại còn thấy một làn bá khí, một làn sát khí”.

“Y vốn hùng bá một phương, y vốn nghiện gϊếŧ người như điên”.

“Y có tình không?”

“Y vô tình”.

“Giang hồ đồn đại Thường Hộ Hoa thường che chở cho hoa”.

“Chỉ đáng tiếc đều là che chở cho hoa đồng cỏ dại”.

“Cỏ dại cũng là cỏ, hoa đồng cũng là hoa chứ”.

“Có tình cũng là tình, vô tình cũng là tình à?”

“Tại sao có tình lại giống vô tình?”

“Tại sao có tình lại không giống vô tình? Y tuy có tiếng là có tình, nhưng thật ra vô tình, cái mà y gọi là có tình há không phải chính là vô tình sao?”. Tương Tư phu nhân giọng nói dần dần trở nên khích động “Y che chở hoa đồng, y che chở cỏ dại, nhưng trong mắt y lại hoàn toàn không có cỏ dại, không có hoa đồng, cỏ gì cũng không có, hoa gì cũng không có, cái y có chỉ là kiếm, kiếm!”

“Y thích kiếm sao?”

“Kiếm tựa hồ là sinh mạng của y”.

“Kiếm không có sinh mạng, kiếm vốn vô tình, một người có tình gởi gắm sinh mạng vào một thanh kiếm vô tình không có sinh mạng, thì làm sao có thể có tình, làm sao có thể không vô tình?”

“Ngươi biết thì rất hay, ngươi hiểu thì rất hay”.

“Chẳng trách sát khí toàn thân của y lại nặng nề như thế”, Thẩm Thăng Y hững hờ cười nói “Một người sống trên kiếm, một lòng với kiếm, thành tựu trên kiếm của y nhất định khá cao, tìm một cơ hội, tìm y luyện tập một phen, đối với ta mà nói cũng chưa chắc đã không có ích”.

“Ta cho ngươi cơ hội ấy”.

“Cô muốn ta tới tìm y à?”

“Ta còn muốn ngươi tới đối phó với y”.

“Cô có thù oán với y à?”

“Thù sâu tựa biển”.

“Cũng có hận à?”

“Hận cao hơn trời”.

“Thù chỗ nào, hận chỗ nào?”

Tương Tư phu nhân im lặng cúi đầu xuống.

“Chuyện đó không quan hệ gì với ngươi, ngươi không cần biết tới, không cần đếm xỉa”. Kim Sư lại nói chen vào “Cái ngươi cần biết tới, cần đếm xỉa chỉ là một chuyện”.

“Là chuyện gì?”

“Thường Hộ Hoa là kẻ thù của phu nhân bọn ta, ngươi được thay thế phu nhân bọn ta giải quyết kẻ thù này”.

Thẩm Thăng Y nói “Ta với y chưa từng gặp mặt, ta với y hoàn toàn không có thù oán”.

“Chưa gặp mặt thì rất nên gặp mặt, chưa kết thù oán cũng có thể kết thù oán”.

“Như thế tính là lời gì?”

“Lời của Kim Sư, lời của phu nhân”.

“Ta không có lý do đáp ứng”.

“Ngươi nhất định phải đáp ứng”.

Thẩm Thăng Y cười nhạt, nói “Tại sao?”

“Tính mạng của Bộ Yên Phi, vài câu nói của Phí Vô Kỵ”.

“Như thế là định uy hϊếp phải không?”

“Ta quả thật không muốn dùng những chữ khó nghe như uy hϊếp, nhưng nếu ngươi nhất định muốn bắt ta dùng thì ta cũng không biết làm sao”.

Thẩm Thăng Y trầm mặc hẳn.

“Ngươi đã có ý luyện tập với y một phen thì hiện tại chính là cơ hội, nhất cử lưỡng đắc, tại sao lại không vui vẻ mà làm?”

Thẩm Thăng Y không nói gì.

Thêm Bình Luận