Tương Tư Phu Nhân


Chương 03: Hẹn hò khó thêm khó Tương tư non ngoài non
Người trên lầu vắng cạnh khe trong.

Lầu thướt tha trong khói, lầu se sắt trong mưa.

Thẩm Thăng Y tới nơi rồi, nhưng đến chiều mới phải tới ngôi tiểu lâu.

Vừa tới đó Kim Sư đã mất hút, chỉ để lại hai người trong thư phòng hầu hạ Thẩm Thăng Y.

Trước mặt hai người này quả thật hay hơn trước mặt Kim Sư nhiều.

Hai người ấy đều là con gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Thẩm Thăng Y lại không hề đếm xỉa tới, y hoàn toàn không phải vì hai cô gái ấy mà tới đây.

Chờ một lúc không thấy Kim Sư, y dứt khoát ngả lưng xuống ngủ.

Ngủ một giấc đến sau giờ Ngọ.

Vừa tỉnh dậy thì thức điểm tâm đã đưa tới, sau đó tắm gội, sau đó thay áo.

Sau đó Kim Sư mới xuất hiện.

Sau đó Kim Sư mới đưa y ra khỏi thư phòng, xuyên qua một đường hoa kính, tiến vào lầu nhỏ cạnh khe trong.

Đã là hoàng hôn.

Mưa vẫn rơi không ngớt.

Đến hoàng hôn mưa lại càng nặng hạt.

Mưa rơi lên mặt nước, làm xao động khói nước đầy trời, hợp thành một bản nhạc kỳ lạ.

Nước mưa trên mái hiên nhỏ xuống, lại làm thành một tấm rèm trong suốt.

Người phía trong rèm, nhưng ánh mắt thì nhìn ra phía ngoài rèm.

Còn tiếng hát?

Cũng không biết tiếng hát từ đâu bay tới.

Cứ nói tương tư khổ,

Tương tư lòng thảng thốt.

Mấy phen nghĩ kỹ rồi,

Lại nói tương tư tốt.

Tiếng hát mang theo niềm u oán có nói cũng không nói ra được, mang theo nỗi buồn thương có xua cũng không xua đi được.

Còn có một mối nhu tình, vô hạn tương tư.

Kim Sư lúc bước vào thì còn là Kim Sư, nhưng đến lúc ấy mường tượng đã biến thành một người nào khác.

Vừa nghe thấy tiếng hát ấy, Kim Sư ánh mắt đã ngây dại, dáng vẻ đã ngây dại.

Thẩm Thăng Y trong tiếng hát mường tượng như cũng quên mất cả chính mình.

Cùng lúc bước chân của Kim Sư dừng lại, bước chân của y cũng dừng lại, ngây dại nhìn vào người trước gió ngân nga hát khẽ, bên hiên đứng lẻ buồn rầu.

Bốn câu ca từ cũng như thế, một khúc tương tư cũng như thế, một mối nhu tình vẫn như thế, vô hạn tương tư vẫn như thế.

Niềm u oán còn dày hơn, nỗi buồn thương còn nặng hơn.

Thẩm Thăng Y không kìm được thở dài một tiếng.

Tiếng hát, tiếng thở dài bay vào trong mưa, người kia thong thả quay người lại, quay đầu lại.

Nhẹ nhàng, tha thướt.

Lưng mềm như liễu, tay uốn như câu.

Măng ngọc thuôn thuôn tay áo biếc, Sen vàng hé hé gấu quần xanh.

Nhất tĩnh nhất động, không cái gì không đẹp, không chỗ nào không đẹp.

Thẩm Thăng Y nhất thời cũng không biết nên nhìn vào đâu.

Y rốt lại cũng là một người, một con người bằng xương bằng thịt, có cảm giác có tình cảm.

Một nam nhân!

Cái lộ ra chỉ là một đôi tay, một đôi mắt, người ấy toàn thân mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh, gương mặt xinh đẹp đều dùng the mỏng màu xanh nhạt che kín, chỉ thấy được một khuôn mặt mờ mờ.

Một khuôn mặt rất đẹp rất đẹp.

Một khuôn mặt như thế đã đủ khiến người ta lạc phách bay hồn, tâm thần điên đảo.

Nếu không có bộ quần áo ấy, lớp the mỏng ấy...

Thì làm sao được?

Thẩm Thăng Y vẫn biết từ vưu vật trời sinh, nhưng đến hiện tại y mới biết vưu vật trời sinh là thế nào.

Mắt y không chớp cả một cái, quả thật giống hệt một gã ăn cướp.

Ăn cướp có nhiều loại.

Anh nên biết đây là nói tới loại nào.

Nhưng so với Kim Sư, Thẩm Thăng Y cũng có thể được tính là bậc quân tử rồi.

Anh đã nhìn thấy sư tử thật chưa?

Hai mắt của Kim Sư chính, đang mở to như mắt sư tử.

Y khom người xuống, y quay mặt qua.

Y vươn cổ lên, hai con mắt cũng như hai bàn tay, giống như muốn giật lớp the mỏng trên mặt người kia xuống, muốn xé toang vạt áo trước ngực người kia ra.

Y giống như đã quên mất chính mình, nhưng đột nhiên lại mường tượng như nhớ ra.

Da thịt trên mặt y giật giật một lúc, y đau đớn đưa mắt nhìn qua chỗ khác, cúi đầu xuống.

Người kia lại không để ý tới Kim Sư, ánh mắt dừng lại trên mặt, trên người Thẩm Thăng Y.

“Ngày nào ta cũng hát bài hát ấy hàng ngàn hàng vạn lần.

Chim én bay đi lại trở về.

Hoa đào đã rụng lại đâm chồi.

Ta hát hết năm này qua năm khác.

Năm năm nay ta thủy chung vẫn chưa mệt chưa chán.

Hôm nay mới nghe có ba lần ngươi đã thở dài.

Là ta hát không hay, khiến ngươi ý loạn tâm phiền,

Hay là có người hát còn hay còn ngọt hơn ta, khiến ngươi lưu luyến?”

Giọng nói của nàng cũng thánh thót như thế, lời nói của nàng quả thật cũng như lời một bài hát.

“Không phải cô hát không hay”, Thẩm Thăng Y lại thở dài một tiếng, nói “Chỉ là một khúc tương tư của cô lại khiến ta vô hạn tương tư”.

“Tương tư ở đâu?”

“Tương tư người xa”.

“Người xa tận chân trời, chẳng trách gì người ta nói Chân trời góc biển có khi cùng, Chỉ có tương tư không chỗ cuối”.

“Tương tư quả thật còn xa hơn chân trời”.

“Không xa”.

“Không xa sao?”

“Với ngươi thì không xa, chân trời không xa, tương tư không xa”.

“Chân trời không xa, tương tư không xa?”

“Chân trời chỉ trong gang tấc, chân trời làm sao xa, tương tư chỉ trong gang tấc, tương tư làm sao xa?”

Thẩm Thăng Y dường như vẫn không hiểu rõ.

“Người chỉ trong gang tấc, người không xa, chân trời làm sao xa, tương tư làm sao xa?”

Thẩm Thăng Y rốt lại đã hiểu rõ, chợt hỏi “Đó là chỗ Tương Tư thâm xứ?”

“Tương tư không thể nhắn, chỉ ở giữa lòng thôi, nếu ngươi đang tương tư thì Tương Tư thâm xứ cũng chỉ ở chỗ sâu kín trong lòng ngươi, tại sao ngươi còn muốn hỏi Tương Tư thâm xứ, còn muốn tìm Tương Tư thâm xứ?”

“Cái ta muốn hỏi, cái ta muốn tìm hoàn toàn không phải là Tương Tư thâm xứ trong lòng ta, mà là Tương Tư thâm xứ của Tương Tư phu nhân”.

“Người ta đều gọi ta là Tương Tư phu nhân”.

“Cô cũng chính là người mà ta muốn gặp”.

“Người mà ta muốn gặp cũng chính là ngươi, ngươi cũng hoàn toàn không tìm lầm chỗ”. Tương Tư phu nhân buồn rầu thở dài một tiếng, nói “Ta không ngày nào không tương tư, Tương Tư thâm xứ ở chỗ sâu kín trong lòng ta, ta người ở nơi đây, lòng ở nơi đây, nơi đây há không phải là Tương Tư thâm xứ của ta sao?”

“Trong gang tấc chỉ có cô, nhưng người mà ta tương tư lại không phải là cô”.

“Tương Tư phu nhân đương nhiên không phải là người mà ngươi tương tư”, Kim Sư đột nhiên chen vào, trong giọng nói lại mang chút ý ghen ghét.

Thẩm Thăng Y hoàn toàn không để ý.

Tương Tư phu nhân cũng mặc kệ Kim Sư, đến khi Kim Sư đã im lặng, nàng mới nói tiếp “Trong gang tấc chưa chắc đã là trong gang tấc”.

“Ủa?”

“Bộ Yên Phi tuy hoàn toàn không phải đang trước mắt ngươi, nhưng cũng cách ngươi không xa, Bộ Yên Phi há không phải là người mà ngươi tương tư sao?”

“Ờ”, Thẩm Thăng Y lập tức hỏi ngay “Cô ta khỏe không?”

“Khỏe! Nhưng câu ấy lẽ ra ngươi phải hỏi cô ta, tại sao không chờ đến lúc gặp cô ta hãy hỏi?”

“Ta có thể gặp cô ta sao?”

“Tại sao không thể?”

“Người đang ở đâu?”

“Người đang ở đây”.

Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn quanh.

Trong tiểu lâu chỉ có Kim Sư, chỉ có Tương Tư phu nhân.

“Ở đây chưa chắc là ở đây”, Tương Tư phu nhân cười khẽ.

Tiếng cười của nàng cũng thánh thót như thế, cũng say người như thế.

Thêm Bình Luận