“Đương nhiên không phải”.
“Xe ngựa tới đâu?”
“Tương Tư thâm xứ”.
“Tới gặp người nào?”
“Tương Tư phu nhân!”
“Tương Tư thâm xứ, Tương Tư phu nhân, một nơi động người thật, một cái tên động người thật”.
“Người càng động người hơn”.
Thẩm Thăng Y nói “Chỗ nào là Tương Tư thâm xứ, người nào là Tương Tư phu nhân?”
“Tới nơi sẽ biết, gặp mặt sẽ biết”.
“Ta không đi không được sao, không gặp không được sao?”
“Ngươi có thể không đi, có thể không gặp, nhưng ngươi nhất định sẽ đi, nhất định sẽ gặp”.
“Ủa?”
“Một người mà ngươi căm hận, một người mà ngươi yêu thương!”
“Người mà ta căm hận...”.
“Chẳng lẽ Tây Viên Phí Vô Kỵ không phải là người mà ngươi căm hận sao?”
“Phí Vô Kỵ!”, Thẩm Thăng Y ánh mắt chợt rực lên tia sáng lạnh lẽo.
“Lúc y chạy ra khỏi đền Thiên Nữ, vừa khéo gặp ta, một là ta có mấy câu muốn hỏi y, hai là ta nghĩ có thể Thẩm đại hiệp cũng muốn hỏi y mấy câu, nên cũng không khách khí, giữ y lại rồi”.
“Đúng là ta có mấy câu muốn hỏi y, nhưng chỉ sợ y không chịu nói”.
“Chuyện đó Thẩm đại hiệp cứ yên tâm, chỉ cần người còn trong tay ta, thì chuyện ta muốn hỏi, chuyện Thẩm đại hiệp muốn hỏi, nhất định ta có cách bắt y phải nói ra”.
“Ủa?”
“Chỉ có một loại người mới khiến ta bó tay không có cách nào”.
“Loại người nào?”
“Người chết”, Kim Sư cười một tiếng.
Trong tiếng cười ấy mường tượng ẩn chứa sự tàn nhẫn, sự lạnh lùng tới cực điểm.
“Phí Vô Kỵ không phải là người chết”.
“Cho nên ta xin Thẩm đại hiệp cứ yên tâm”.
“Còn người mà ta yêu thương....”.
“Ta biết trong mấy ngày hôm nay Thẩm đại hiệp đang tìm một người ở phủ Ứng Thiên”.
“Ờ”.
“Ta còn biết Thẩm đại hiệp đang tìm người nào”.
“Ủa?”
“Có phải Bộ Yên Phi không?”
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách gật đầu.
“Một đêm ta đi ngang rừng Bạch Hoa phía bắc thành thì nghe tiếng người rêи ɾỉ, con người ta trước nay vốn rất tò mò, cũng vì thế mà nảy ý tò mò, kết quả là khiến ta tìm ra được một người, một cô gái trúng độc hôn mê...”.
Thẩm Thăng Y ngẩn ra nhìn Kim Sư.
“Cô gái ấy sau khi trúng độc hôn mê vẫn canh cánh không quên tên Thẩm đại hiệp, ta vốn đã có ý cứu người, khi biết cô ta là bạn của Thẩm đại hiệp lại càng không dám chậm trễ”.
“Sau đó...”.
“Sau đó ta mới biết cô ta vốn là Bộ Yên Phi khinh công độc bộ giang hồ, sau đó ta mới biết té ra chất độc cô ta trúng phải là Tiêu Hồn Thực Cốt tán của Bạch Tri Thù”.
“Hiện tại cô ta ra sao rồi?”
“Tiêu Hồn Thực Cốt tán tuy bá đạo nhưng chắc vẫn không làm khó được Tương Tư phu nhân”.
“Ủa?”
“Tương Tư phu nhân về mặt dược vật còn cao minh hơn ta, ta còn có thể giữ được tính mạng cho Bộ Yên Phi thì Tương Tư phu nhân thế nào cũng khôi phục được một thân công lực của cô ta, nên ta đưa cô ta tới Tương Tư thâm xứ”.
“Xem ra ta cũng không tới Tương Tư thâm xứ một phen không xong”.
“Cái ta muốn nghe chính là câu ấy của Thẩm đại hiệp”.
“Lúc nào có thể tới nơi?”
“Ba ngày”.
“Một ngày như ba thu, ba ngày...”.
“Nếu ngựa không dừng vó, thì hai ngày cũng không có gì không được, chỉ sợ Thẩm đại hiệp vất vả”.
“Trước nay ta không sợ vất vả”.
“Thế thì chính hợp ý ta, ta cũng muốn về tới Tương Tư thâm xứ sớm hơn một ngày, gặp người tương tư sớm hơn một ngày”.
“Ủa?”, Thẩm Thăng Y chợt sửng sốt, nói “Ta nói chuyện với ngươi suốt nửa ngày, cứ nghe ngươi trước Thẩm đại hiệp sau Thẩm đại hiệp, mà lại quên thỉnh giáo tên ngươi, quả thật rất áy náy”.
“Người ta gọi ta là Kim Sư, ta vốn cũng tên là Kim Sư”.
“Kim Sư một cặp Kim Sư trảo ngang dọc Lưỡng Hà?”
“Té ra Thẩm đại hiệp cũng đã nghe tới ta?”
“Ta còn nghe nói ngươi vốn là anh em kết nghĩa với Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa ở Hữu Tình sơn trang”, Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Có tình có nhớ, vô tình không nghĩ, chẳng lẽ Tương Tư thâm xứ chính là Hữu Tình sơn trang?”
“Sơn trang có tình nhưng người lại vô tình. Hữu Tình sơn trang không phải là Tương Tư thâm xứ, Kim Sư cũng đã sớm không còn là anh em kết nghĩa của Đa Tình kiếm khách rồi”.
“Ủa?”
“Thẩm đại hiệp còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Hiện tại Bộ Yên Phi ra sao? Phí Vô Kỵ liều mạng cho ai? Tương Tư thâm xứ ở đâu? Tương Tư phu nhân là ai?”, Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, lại nói “Những điều ta hỏi đã không phải ít, những điều ta hỏi ngươi đều không thể trả lời, vậy ta cần gì hỏi nhiều?”
“Những điều ngươi muốn hỏi sau hai ngày đều sẽ có lời giải đáp, sao ngươi không chờ thêm hai ngày?”
“Ta chờ”.
“Trước khi tới nơi, ta còn có một yêu cầu nhỏ”.
“Xin cứ nói”.
“Ta đã chuẩn bị cho Thẩm đại hiệp một chiếc khăn đen, ngoài những lúc thật cần thiết, trong hai ngày ấy, ta muốn Thẩm đại hiệp hết sức bịt mắt lại”.
“Tại sao phải như thế?”
“Chẳng qua chỉ là cẩn thận, chỉ là cảnh giác”.
“Cẩn thận hay thật, cảnh giác hay thật”.
“Nếu không cẩn thận, nếu không cảnh giác, thì nhân gian đã không có Tương Tư thâm xứ, nhân gian đã không có Tương Tư phu nhân”.
“Khăn đâu?”
“Đây”, Kim Sư trong tay đã có thêm một chiếc khăn đen.
Thẩm Thăng Y ung dung đón lấy, ung dung buộc lên mắt.
Chiếc khăn đen rất dày, dày tới mức Thẩm Thăng Y chỉ cách Kim Sư trong gang tấc mà cũng không nhìn thấy.
Trước mắt chỉ toàn là bóng tối.
Một màn bóng tối.
* * * * *
“Có mưa”.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Thẩm Thăng Y vẫn nghe thấy.
Tai y trước nay rất thính, huông hồ trong hai ngày hôm nay y đã quen dùng tai.
Mưa rất nặng hạt, rất lớn.
“Đúng là có mưa”, Kim Sư ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài thùng xe.
“Mưa lớn thật”.
“Không lớn, nếu không tin ngươi cứ kéo chiếc khăn đen xuống”.
“Tới rồi à?”
“Chưa tới, nhưng cũng không còn xa”. Kim Sư quay lại Thẩm Thăng Y, nói “Chỉ cần ngươi thích thì kéo chiếc khăn đen xuống cũng không hề gì”.
“Lẽ nào ta lại không thích?”, Thẩm Thăng Y kéo tấm khăn đen xuống, hai mắt kế đó chớp lia lịa một lúc.
Còn tốt, lại là lúc mưa, không có ánh nắng, mắt y rất mau lẹ thích ứng trở lại.
Ngoài cửa sổ quả nhiên mưa đang rơi, trước mắt ngoài nước mưa chỉ thấy có lá vàng.
Chiếc xe ngựa đội mưa phóng vào một con đường nhỏ.
Hai bên con đường nhỏ đều là rừng cây.
Lá rụng đầy đường.
Lá vàng đầy cây.
“Quả nhiên không lớn lắm”.
“Nước mưa rơi xuống cành lá nên nghe thấy khó tránh được có cảm giác là mưa lớn”.
“Ờ”, Thẩm Thăng Y gật đầu.
“Mỗi năm đến mùa thu, con đường này lá vàng rợp mắt, cho dù ta quên ngày tháng, nhưng vừa đi vào con đường này thì ta biết ngay không phải là mùa xuân hay mùa hạ, mà là mùa thu”.
“Ờ”.
“Một khi có mưa, cảm giác mùa thu lại càng dày”, Kim Sư ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ, nói “Có thể người khác không biết mùa thu từ đâu tới, nhưng ta thì biết”.
“Thu từ đâu tới?”
“Thu giữa mưa rơi trên lá đỏ”.
“Người ở nơi nào?”
“Người trên lầu vắng cạnh khe trong”.
---------------
[1] Trong Hán tự chữ Ân và chữ Ái đều có bộ tâm, bỏ bộ tâm đi thì thành chữ Nhân và chữ Thụ. Ân ái vô tâm ở đây là chơi chữ kiểu song quan trên cơ sở tự hình, vừa có thể hiểu là chữ Ân và chữ Ái không có bộ tâm tức Nhân Thụ, vừa có nghĩa là Ân ái mà vô tình - không có lòng, chỉ nghề kỹ nữ.