Tương Tư Phu Nhân


Ám khí độc dược!

Tam anh Thất hùng trong lòng lạnh buốt, thân hình đang chuẩn bị vọt lên đều thu lại, vung kiếm đỡ gạt.

Đỡ gạt cái gì?

Một mũi ám khí cũng không có.

Kim Sư hai tay thu lại, vỗ một cái cười lớn nói “Ta chẳng qua chỉ đùa giỡn với các ngươi một chút, các ngươi cần gì coi là thật?”

Đùa giỡn một chút hay thật.

Trò đùa giỡn ấy mở ra xong, xe ngựa đã đi xa, có vọt cũng không vọt tới.

Tam anh Thất hùng nhất thời vừa sợ vừa giận.

Sợ là trước mặt Thất vương gia không có gì bàn giao, giận là vì bằng vào kinh nghiệm của họ mà lại bị mắc cái lừa này.

Nỗi giận nỗi sợ đan xen, mười người nhất tề gầm thét, mười thanh kiếm đồng thời rời khỏi tay bay tới Kim Sư trong thùng xe, Thẩm Thăng Y trên nóc xe.

Mười thanh kiếm phóng ra trong lúc vừa sợ vừa giận, thanh thế ghê người tới mức nào!

Kim Sư không ngờ lại có chuyện ấy, cũng thoáng giật mình, lật tay một cái, đang định đóng cửa xe lại, dùng cửa xe chặn kiếm, thì một làn ánh kiếm đột nhiên từ trên không lăng không bay xuống.

Kiếm của Thẩm Thăng Y.

Một kiếm chặn đứng mười thanh kiếm.

Mười thanh kiếm của Tam anh Thất hùng vừa rơi vào làn ánh kiếm, keng keng keng lập tức bay tưng ra, soạt soạt soạt lập tức bay trở lại, cắm xuống mặt đất.

Cắm xuống mặt đất trước chân Tam anh Thất hùng.

Tam anh Thất hùng đều biến sắc.

Kim Sư cũng biến sắc.

Thẩm Thăng Y lại như không có chuyện gì, tra kiếm vào vỏ, hững hờ cười một tiếng, nói “Một chiếc xe hương đẹp đẽ thế này mà làm hỏng thì không khỏi có chỗ đáng tiếc, ta đã ngồi trên xe của ngươi, tính ra cũng đã nhận món nhân tình của ngươi, tính ra cũng phải hết một phần tâm lực”.

Xe là xe hương, ngựa là ngựa tốt.

Người đánh xe cũng là một hảo thủ hạng nhất, Thẩm Thăng Y câu ấy vừa nói xong, xe ngựa đã bỏ Tam anh Thất hùng lại rất xa phía sau, chuyển qua một khúc quanh, cả phủ Tuần án cũng không thấy đâu nữa.

Kim Sư buông một tiếng “Làm phiền”, lại nói một tiếng “Đa tạ”.

“Ta cũng không khách khí với ngươi, tại sao ngươi lại khách khí với ta?”

“Không phải ta khách khí với ngươi, chỉ là ngươi khách khí với ta”, Kim Sư lại mở toang cửa xe ra “Ta mời ngươi vào trong xe ngồi, ngươi lại lên trên nóc xe ngồi”.

“Ngồi trên nóc xe cũng có hề gì, ngồi trong xe cũng có hề gì?”

“Nếu đều không hề gì, tại sao ngươi còn ngồi trên nóc xe?”

“Nếu đều không hề gì, thì ta cần gì phải vào trong xe?”

“Chẳng lẽ ngươi không biết trong xe thoải mái hơn trên nóc xe à?”

“Biết chứ”.

“Ta còn chuẩn bị rượu ngon, nhắm ngon, người đẹp cho ngươi trong xe, ngươi có biết không?”

“Chuyện đó thì ta không biết”, Thẩm Thăng Y bật một cái thật mạnh từ nóc xe lật người vào thùng xe.

Rượu ngon, nhắm ngon, người đẹp.

Kim Sư hoàn toàn không bịa đặt.

Rượu và thức nhắm đã nguội lạnh, nhưng màu sắc mùi vị vẫn còn.

Người đẹp lại càng tuyệt sắc, thơm tới mức khiến người ta lạc phách tiêu hồn.

Thẩm Thăng Y sờ sờ mũi, chợt thở dài một tiếng.

Kim Sư nghe thấy rất rõ, trên mặt đầy vẻ áy náy nói “Rượu và thức ăn đã chuẩn bị hơn nửa giờ, sau nửa giờ khó mà không nguội lạnh, khó mà không mất đi màu sắc mùi vị, nhưng chỗ này không nên ở lại lâu, cũng mời Thẩm đại hiệp cứ tạm ngồi lại, may mà vẻ quốc sắc thiên hương của người đẹp vẫn không thay đổi”.

Thẩm Thăng Y lại thở dài một tiếng, nói “Ngươi có biết hơn nửa ngày trời ta chưa có gì vào bụng không?”

“Cho nên ta đã chuẩn bị đầy đủ”.

“Ngươi biết hiện tại ta cần cái gì không?”

“Rượu ngon, nhắm ngon”.

“Chỉ là rượu ngon, chỉ là nhắm ngon”, Thẩm Thăng Y từ từ đẩy người đẹp trong lòng ra.

Người đẹp vẻ mặt ủy khuất nhìn nhìn Kim Sư.

Kim Sư cũng không biết làm sao.

Thẩm Thăng Y lập tức thật thà không khách khí nhấc chén lên, cầm đũa lên, không nhìn tới người đẹp cả một cái.

Đó cũng là một sự sỉ nhục.

Người đẹp bất giác hai hàng nước mắt rơi xuống.

Kim Sư kể ra cũng là một người thương hương tiếc ngọc, nhìn người đẹp an ủi, nói giúp một câu “Người đẹp không đẹp sao?”

“Đẹp!”

“Thích không?”

“Thích”.

“Nếu đã đẹp, nếu đã thích, tại sao không cho cô ta nằm trong lòng?”

“Đối với ta ngươi tựa hồ đã biết không ít phải không?”, Thẩm Thăng Y hỏi lại.

“Không ít”.

“Hiện tại tâm tình ta thế nào chẳng lẽ ngươi vẫn không biết à?”

Kim Sư giống như muốn tự đá cho mình một cước.

“Người đẹp tới từ nơi nào?”

“Tới từ phủ Ứng Thiên”.

“Ở đây há không phải là phủ Ứng Thiên sao?”

Kim Sư hiểu ý, cười một tiếng nghiêng người ôm người đẹp vào lòng, tay trái vung ra một cái xô cửa xe ra, tay phải đẩy thẳng ra, người đẹp lập tức bay qua cửa xe, rơi ra ngoài xe.

Xe ngựa đang phóng trên phố dài, người đẹp rơi xuống lề đường.

Lực đạo của Kim Sư sử dụng rất vừa khớp.

Người đẹp mông vừa chạm đất, lồm cồm bò dậy, đột nhiên ngoác miệng chửi lớn.

Đúng là ngoác miệng chửi lớn.

Có rất nhiều loại lời lẽ chửi người, có một loại chỉ có nam nhân mới dùng, nàng chính là dùng loại lời lẽ ấy.

Tuy xe ngựa đã mau lẹ phóng xa, nhưng tính ra vẫn còn nghe được vài câu.

Một người đẹp như thế mà lại chửi người như thế, nếu không phải chính tai nghe thấy, quả thật khó mà tin được.

Kim Sư ngẩn ra tại chỗ.

Thẩm Thăng Y lại làm như không nghe thấy gì, chỉ lo ăn uống.

“May mà chiếc xe ngựa này còn nhanh”, Kim Sư rất khó khăn mới lấy lại được dáng vẻ bình thường.

“Ờ”, Thẩm Thăng Y lúng búng trả lời một tiếng.

“Đó giống như không phải là lời lẽ con gái nhỏ dùng để chửi người”.

“Cô ta vốn không phải là con gái nhỏ”.

“Có biết ta tìm được cô ta ở đâu không?”

“Ở đâu?”

“Nhân Thụ các”.

“Cái gì các?”

“Nhân Thụ”.

“Nhân trong nhân quả, thụ trong tiêu thụ à?”

“Đúng thế”.

“Ân ái vô tâm [1], chuyện đó cũng không trách được”.

“Cô ta là một trong những người đẹp ở Nhân Thụ các”.

“Ngươi là nói bề ngoài phải không?”

“Người ở những nơi ấy thì điều quan trọng nhất chỉ là bề ngoài”.

“Cho nên cô ta chỉ biết trang điểm bề ngoài của mình, chỉ cần trang điểm bề ngoài của mình, cho nên Nhân Thụ các hoàn toàn không đặt lầm tên, ngươi cũng không tìm lầm người”.

“Nhưng cô ta chửi người như thế lại làm ta bất ngờ”, Kim Sư nói.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng.

“Ta cũng nhìn lầm con người Thẩm đại hiệp”.

Thẩm Thăng Y lần này cả cười cũng lười biếng, hai bàn tay, một cái miệng của y vẫn rất bận rộn.

Kim Sư cũng không nói nhiều, im lặng ngồi bên cạnh cười cười.

Ngựa nhanh xe nhanh.

Thẩm Thăng Y chén rượu thứ ba vừa rót ra, xe ngựa đã ra khỏi cửa bắc phủ thành Ứng Thiên.

Ra khỏi bắc thành không xa, hai bên đường đều là rừng cây.

Gió thổi qua ngọn cây, lá rụng đầy trời, phủ kín mặt đất.

Những nơi xe ngựa phóng qua, thổi tung lá rụng phủ kín mặt đất, lá rụng bay đầy trời.

Lá rụng bay múa trong gió thu, bay vào trong xe.

Thẩm Thăng Y chợt buông đôi đũa trong tay phải xuống, chụp một chiếc lá vàng bay vào.

“Thu đã sâu rồi”, Thẩm Thăng Y khẽ thở dài một tiếng, chợt buông tay ra.

Chiếc lá bay ra khỏi tay phải y, lại bay vào giữa gió.

“Rượu thịt có vừa ý không?”, Kim Sư lúc ấy mới lên tiếng hỏi.

“Vừa ý”.

“Vậy thì ta yên tâm rồi”.

“Ngựa tốt xe hương, rượu ngon nhắm ngon, ngươi chuẩn bị cho ta bấy nhiêu sự hưởng thụ, mà chỉ để nghe ta nói một tiếng vừa ý thôi à?”

Thêm Bình Luận