Tương Tư Cơm Nắm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mang dáng vẻ bên ngoài là một cô nàng dễ thương, ngoan ngoãn, ngây thơ đến hiền hậu nhưng bên trong lại là một cô nàng nghịch ngợm, luôn bày ra những trò tinh nghịch để phá phá …
Xem Thêm

“Đã xong.” Cậu lạnh lùng trả lời.

“A, nhanh như vậy sao?” Bé cười trừ, trong lòng mắng trường đối thủ kia, vì sao lại vô dụng như vậy, mới có hai ba cái liền bị giải quyết, không thể kéo dài thêm ít thời gian cho bé.

Nụ cười ngọt ngào kia, không thể mềm hóa hàn ý trong mắt cậu.

“Kỉ Thư Mi.”

“Dạ?” Bé chớp chớp mắt, lần đầu tiên nghe thấy có người dùng khẩu khí đáng sợ như vậy gọi tên mình, ba chữ vô cùng đơn giản từ miệng cậu đi ra, quả thực lạnh như lưỡi trượt chà xát (lưỡi trượt ở đế giày trượt băng, chà qua mặt băng vừa bén vừa lạnh), quát bé đến ngay cả xương cốt cũng đều rét run.

“Em còn thiếu anh một lời giải thích.” Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh trai, giải thích cái gì? Em không hiểu!” Thư Mi lặp lại trò cũ, lại bắt đầu vô tội. “Ô ô, anh làm ơn cho em xuống dưới trước đã ──” Bé trừng mắt nhìn, hai mắt lập tức ướt lệ, đáng thương hề hề bắt đầu khóc nức nở, ánh mắt như nai con Bambi, hiệu lực thương yêu nháy mắt phát huy đến 120%.

Chỉ tiếc! Tuyệt chiêu thiên hạ vô địch này, lần đầu tiên không có tác dụng.

Nếu là quá khứ, những người trong đội bóng thấy bé lã chã chực khóc, sẽ luống cuống tay chân, cam tâm làm trâu làm ngựa, mặc cho bé sai khiến, nhưng nay thấy bé khóc nước mắt lưng tròng, lại vô tình khoanh ctay đứng nhìn, tất cả đều bỏ một bên, nhìn bé bị treo một chỗ, một mình đối mặt Trương Triệt Nhất đang hừng hực lửa giận..

“Cô không hiểu? Cô, không, biết?!” Mỗi lần cậu nói một chữ, cổ tay run lên mạnh mẽ, Thư Mi treo ở giữa không trung cũng run theo không ngừng.

“Thật, thật thật thật, thật sự không hiểu mà ──” Bé vẫn còn mạnh miệng.

Sâu trong con mắt đen, bật ra một tia nguy hiểm. Bạc môi cậu cong một cái, xả ra một câu cùng với vẻ mặt dữ tợn hơn.

“Mang tên kia vào.”

Hướng Cương đầu tiên liếc Thư Mi một cái, lại đi tới cửa, lấy tay quờ một cái, mang cái tên Vương Đại Vĩ đang bị phạt quỳ bên ngoài tiến vào.

Cậu ta té sấp trước mặt mọi người, hé ra khuôn mặt đã sợ đến trắng bệch.

“Bà chủ, cái kia ── thật có lỗi, chuyện đã bị lộ.” Cậu ta nhìn bé một lòng xin lỗi, cuộn mình thành một đống trên mặt đất.

Lúc trước trên sân thể dục, thành viên đội bóng vây quanh cậu ta, cậu ta lập tức liền ngoan ngoãn giao ra máy ảnh trước trận phản chiến. Vì bảo toàn tính mạng, cậu kể lại toàn bộ sự việc, cô nhóc chín tuổi kia, nào là đưa ra điều kiện, mà cậu ta một phen giãy dụa như thế nào, nhưng bị mê hoặc nên lầm đường lạc lối.

Bé mãnh liệt lắc đầu, mái tóc dài vung loạn, suy nghĩ khẩn cấp muốn thoát thân. “Anh trai, anh hãy nghe em nói, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em, là Vương Đại Vĩ anh ta ──”

Trương Triệt Nhất mở miệng.

“Nó nói, tất cả đều là chủ ý của cô.” Cậu lấy ra một quyển ghi chép, ném xuống đất. Trang sách mở ra, bên trong toàn là chữ viết của bé, chi tiết phân công công việc cùng với lợi nhuận mỗi lần kiếm được.

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bé chối cãi không xong!

“Cái tên không có nghĩa khí, anh dám bán đứng tôi? Tôi muốn trừ tiền của anh!” Thư Mi thở hốc vì kinh ngạc, nhe răng trợn mắt kêu to, kích động vung tay vung chân với Vương Đại Vĩ, nếu không phải còn bị giữ ở giữa không trung, bé khẳng định xông đến cắn người, trừng phạt cậu ta vong ân bội nghĩa, bộ dạng nhu thuận bình thường, sớm liền biến mất không thấy bóng dáng.

Đội bóng nhìn thấy bộ dạng lúc này của bé, đều lắc đầu thở dài.

“Khó trách ba tớ nói, không thể tin tưởng phụ nữ.”

“Ai, hiện tại ngay cả một cô bé cũng không có thể tin.” Ô ô, cô nhóc này vậy mà dám lừa gạt tình cảm của họ!

Lăng Vân vẻ mặt lại mỉm cười, ung dung dựa vào bên tường, như đã sớm đoán trước được, cô nhóc đáng yêu này kì thật chứa dã tâm.

Về phần Hướng Cương, tiến lên xem kĩ "thương phẩm quanh người” rơi đầy đất.

“Thật đúng là bị cậu đoán trúng, cô nhóc này thậm trí có dũng khí sau lưng giở trò quỷ.” Cậu ta chậc chậc tấm tắc. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). “Lại nói, con bé còn nhỏ tuổi, đã có suy nghĩ buôn bán như vậy, nếu có thể bồi dưỡng tốt, khẳng định về sau thành tựu vượt trội.”

“Em thấy con bé phạm pháp như thế, có thể bị bắt vào tù.” Hướng Nhu không chút nào lưu tình dội nước lã, đối với cách nói của anh trai không cho là đúng.

Nghe thấy Hướng Cương tán thưởng, Vương Đại Vĩ như gặp tri âm, cầm lòng đứng lên.

“Đúng vậy đúng vậy, đàn anh, anh tới xem danh sách con bé liệt ra, tường tận cặn kẽ, quả thực phấn khích cực kỳ. Em chính là bởi vì như vậy, mới ──” Cậu ta cao hứng phấn chấn muốn nói nói, nhưng lại bị ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Trương Triệt Nhất lườm đến, lập tức lùi về sau, ngoan ngoãn nằm úp sấp.

Tầm mắt lạnh như băng, theo gương mặt xấu hổ chuyển qua nhìn tang vật đầy đất.

Nhóm nữ sinh sợ bị liên lụy, vào lúc đó chạy trối chết, không ai dám đem mấy cái “thương phẩm quanh người” này đi. Giờ quần áo, sách giáo khoa,…đồ vật lẫn lộn nhưng rải rác khắp nơi chủ yếu là ảnh chụp.

Trong đó ló ra, tấm ảnh cậu gắng gượng ngồi trên ghế sô pha đồng ý cho bé chụp ảnh trong cái ngày hai người mới quen.

Tốt, vậy ra, từ ngày đầu tiên đến nhà họ Trương, con bé đã tính kế, có thể từ cậu kiếm bao nhiêu vụ béo bở! Cái biểu tình thẹn thùng hưng phấn, ánh mắt nhiệt tình mênh mông, không phải bởi vì hâm mộ cậu, mà là đang thèm nhỏ dãi “giá trị đi kèm” ở cậu.

Nhóc con to gan lớn mật này, dám đem cậu trở thành cây rụng tiền!

“Đem ảnh vừa chụp thu lại, toàn bộ mang ra bãi rác đốt.” Trương Triệt Nhất khẩu khí cường ngạnh, không để lại nửa con đường sống.

“Không được không được! Trả ảnh chụp lại cho em, á, không thể vứt đi ──”

Thư Mi sợ hãi kêu, xúc động rất muốn đi cứu giúp, nhưng bị cậu hung tợn trừng, lập tức nhớ cái mạng nhỏ quan trọng hơn, chỉ có thể tro tàn mặt, yếu đuối hạ hai tay, rưng rưng nhìn đống ảnh chụp bị đem bỏ vào túi rác.

“Cô thế nhưng lại lấy tôi ra để buôn bán?” Trương Triệt Nhất trầm xuống hỏi, thân hình cao lớn, bởi vì cực kì tức giận mà chấn động.

“Á, anh, anh trai, em ──” Luồng khí lạnh đánh úp lại, bé toàn thân đông lạnh phát run. “Em, em, em em em ──”

Thông minh bẩm sinh, khiến Thư Mi sớm đã học được cách quan sát sắc mặt. Bé dựa vào bản năng, lại phối hợp với hành động tuyệt hảo, chẳng những tránh được vô số lần bị vận rủi đánh đau, còn có thể gặp dữ hóa lành, nắm chắc cơ hội, vớt được không ít cơ hội béo bở hoặc có lợi.

Chỉ là, thời điểm làm Trương Triệt Nhất giận, bé mới biết rõ rằng, bản thân quá mức khinh địch, chọc giận người không nên làm tức giận. Ánh mắt cậu, vẻ mặt cậu đều mãnh liệt cảnh cáo bé, nếu dám can đảm tiếp tục nói dối, kết cục của bé tuyệt đối thê thảm.

Cảm giác áp bức to lớn từ người cậu phóng ra, khiến bé nếm đủ tư vị sợ hãi.

Bé có thể mặt không đổi sắc, có thể một mình đối mặt với một tên nghiện thuốc phát tác, nhưng lại không đủ dũng khí đối mặt với vẻ mặt phẫn nộ của Trương Triệt Nhất.

“Nói rõ ràng cho tôi!” Cậu không thể nhịn được nữa hét lên, thanh lượng to lớn, như sư tử gầm, tất cả mọi người sợ tới mức cổ co rụt lại.

Đứng mũi chịu sào, Thư Mi sợ tới mức khóc lên.

“Người ta ── ô ô ô, người ta chính là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt ──” Bé không giả vờ khóc nữa, lúc này nước mắt rơi xuống, từng giọt đều là hàng thật giá thật.

“Ba mẹ có cho cô tiền tiêu vặt.”

Ô ô, tuy là thế, nhưng mà, tiền càng nhiều càng tốt, trên thế giới này có ai ngại được nhiều tiền sao?

“Đội trưởng, đống quần áo này nên xử lý như thế nào?” Hướng Cương giương giọng hỏi, ánh mắt nhìn Trương Triệt Nhất, vài phần đồng tình.

Cậu vốn nghĩ, chỉ riêng em gái cậu đã đủ làm người ta đau đầu rồi, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, Hướng Nhu chẳng qua là nói chuyện mang kim, thỉnh thoảng nói móc anh trai, Thư Mi nhưng là quỷ kế đa đoan, vì kiếm tiền không từ thủ đoạn, thậm chí còn tính chụp ảnh nude để bán.

Thêm Bình Luận