Ngoại ô thành phố Tokyo Nhật Bản bên trong sân nhà vắng vẻ của trại an dưỡng, có hành lang gấp khúc kiểu Nhật, cái sân rộng lớn nước chảy qua cầu nhỏ.
Đây là khu trại an dưỡng khá nổi tiếng, mỗi một bệnh nhân đều có chuyên gia chiếu cố, sống tại môi trường tốt nhất chất lượng sinh hoạt tốt nhất, không phải người thường có thể ở được.
Đúng vậy, Mạc Dã Đê ở nơi này đã hơn một tháng, đương nhiên ăn uống no đủ, hưởng thụ ngày nghỉ nhàn nhã, dùng tiền ông chủ Đường Phách Vũ cho, chơi đến vui vẻ không biết mệt.
(anh Đường Phách Vũ này là nam chính trong bộ cực phẩm thục nữ )
Nghĩ đến ông chủ Đường Phách Vũ của ông, là nhân vật truyền kỳ trong thương giới ở Đài Loan, tổng tài “tập đoàn Thái Vĩ”, mà ông nhiều năm qua làm trâu làm ngựa cho Đường gia, thân là quản gia lại mỗi ngày bị Đường Phách Vũ rống, bị Đường Tâm con gái của Đường Phách Vũ khi dễ
( Đường Tâm cũng có truyện a là Đường Tâm thục nữ)
, dù sao cũng nên nhận lại một ít hồi báo đi! Bởi vậy, thừa dịp lần này được nghỉ dài hạn, ông cố gắng vơ vét vốn liếng quay về, cái trại an dưỡng đắt đỏ đến hù chết người này, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được người hầu hạ.
Đương nhiên, Mạc Dã Đê đến Nhật Bản, còn có mục đích khác.
Kimônô lụa, bởi vì người mặc đi lại nhanh chóng, vải vóc phát ra tiếng ma sát sột soạt. Khuôn mặt tròn béo của người phụ nữ trung niên đi qua cửa hiên, vẫn luôn quay đầu lại ngó chừng phía cuối hành làng, chân chút nữa thì vướng vào vạt áo vấp ngã.
Bà đẩy cánh cửa dán giấy trắng ra, lo lắng hạ giọng hô: “Chuẩn bị nhanh lên, Mạc An Nhàn cô ấy đến đấy.”
Trong phòng mặc áo tắm, Mạc Dã Đê vốn dĩ ghé vào bên chổ nằm vội vàng xoay người lại, tuyệt không lãng phí thời gian trượt vào trong đệm chăn, trong lúc vội vàng vẫn không quên đem kính viễn vọng cất đi. Ông hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu tình trên mặt, điều chỉnh cảm xúc cho thích hợp.
Sau đó, Mạc Dã Đê bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ nửa sống nửa chết.
Cửa giấy lại lần nữa bị đẩy ra, một thân ảnh thon dài đứng ở trước cửa. Mái tóc đen dài của Mạc An Nhàn buộc thành đuôi ngựa, bày ra khuôn mặt thanh tú mà mang theo
anh khí(khí khái hào hùng)
hiển lộ không thể nghi ngờ, dưới lông mi dài nhỏ là một đôi mắt hạnh trong suốt không chút gợn sóng, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh lùng, như là có thể nhìn thấu hết thảy.
Dưới tây trang màu xanh thẫm thân thể có chút gầy yếu, đôi tay cầm mũ lại cẩn thận đến quái dị.
Ông lão trong chăn bông liếc mắt trộm ngắm một cái, tiếng rêи ɾỉ phát ra lúc này là hàng thật giá thật. “Cô lại mặc thành như vậy, muốn làm tôi chết không nhắm mắt có phải hay không?”
Trên khuôn mặt thanh tú của Mạc An Nhàn hiện lên tươi cười, nhưng lại ngắn ngủi hệt như phù dung sớm nở tối tàn, thân hình thon dài đoan trang ngồi xếp bằng, thuận tay đem mũ đưa cho người phụ nữ trung niên mặc kimônô.
“Vừa vặn trong trường học có trắc nghiệm.” Thanh âm khàn khàn như là cổ họng đã từng bị thương.
Người phụ nữ trung niên tò mò ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn lén Mạc An Nhàn đang ngồi ngay ngắn.
“Tôi mặc kệ trường học cô có cái trắc nghiệm quỷ gì, lần sau nếu lại mặc thành bất nam bất nữ như vậy, tôi sẽ không cho bước vào trong phòng này.” Mạc Dã Đê bày ra khuôn mặt thối, giận dỗi xoay người sang chỗ khác, kéo chăn bông lên.
Đôi mày thanh mảnh của Mạc An Nhàn nhanh chóng nhăn chặt lại, có chút bất đắc dĩ.
“Người bệnh tính tình đôi khi có chút trẻ con, vẫn là chiều ông một chút.” Người phụ nữ trung niên thấp giọng nói, sau đó quan tâm cáo từ, để phòng này lại cho hai người. Bà khom lưng rời khỏi phòng, lại không nỡ rời đi ngay lập tức, áo lụa màu trắng dựa vào bên cửa giấy, thuận theo lòng hiếu kỳ đưa lỗ tai nghe trộm.
Mạc An Nhàn thở dài, rốt cục cầm lấy dây da trên đuôi tóc cởi xuống, tóc dài rối tung.“Trong trường học yêu cầu, con luyện tập nhiều lần.” Lúc này đây thanh âm thế nhưng lại thay đổi, nữ âm du dương thanh thúy dễ nghe.
Mạc An Nhàn chỉ là giả nam trang, trên thực tế chính là một có gái xuân xanh ngoài hai mươi.
Mạc Dã Đê lần nữa quay đầu lại, vẻ mặt bi phẫn. “Tôi không đồng ý cô chọn cái trường học hí kịch kia, còn chọn cái tổ kịch gì mà, một cô gái xinh đẹp lại phải giả trang thành đàn ông, này còn thể thống gì? Tôi không cần con gái duy nhất giả thành con trai, tôi muốn con gái mình xinh đẹp sáng chói, ngoan ngoãn nghe lời, sau đó chọn một người đàn ông gả cho, sinh cho tôi vài đứa cháu ngoại!”
Trên khuôn mặt thanh tú của An Nhàn, vốn dĩ là lạnh lùng giờ có chút mềm hoá, giờ phút này cô đã trở về bộ dáng đúng với tuổi thật của mình, trang phục như vậy làm cho cô có cương có nhu, chính là kiểu mỹ nhân trung tính hiện tại đang thịnh hành ở Nhật Bản.
“Ba biết con muốn bước lên sân khấu của ‘Bảo trủng’.” Cô nói rõ ràng, đầu ngón tay nhỏ nhắn lướt nhẹ qua mặt sàn.
“Tôi không đồng ý, muốn tôi cho cô giả đàn ông, diễn cái loại
ca tử hí
này
(một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến)
, không bằng trước bảo tôi tự mình đi nhảy lầu!” Ông lão kêu to, trừng mắt nhìn con gái.
“Là kịch sân khấu.” Cô lười giải thích lại.
Cha kỳ thật cũng thích xem ca tử hí, cũng yêu thích hí kịch. Trong lòng cô hiểu rõ, cha phản đối chính là vì cô chỉ lo tập trung tinh thần vào công việc biểu diễn, quên bản thân là một người con gái hẳn là phải theo đuổi tình yêu gì gì đó.
“An Nhàn, con như vậy là không được, một đứa con gái có như thế nào cũng không giống con trai, con như thế này sẽ chỉ làm người hiểu lầm con là gay hoặc là đồng tính luyến ái.” Ông lão khẩn trương liếc mắt nhìn con gái một cái, lo lắng lại hỏi một câu: “Con không phải chứ?”
Mạc An Nhàn không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể lắc đầu.
“Đi sắp xếp tạm nghỉ học, ba không nên để con tiếp tục như vậy.” Ông lão thừa thắng xông lên, từ trong chăn bông vươn tay ra, phát hiện kính viễn vọng thiếu chút nữa lộ ra khỏi chăn bông, ông vội vàng đem chăn bông dời về phía trước, trùm lấy kính viễn vọng. Lúc làm quản gia ở Đài Loan, đã có thói quen nghe lén và rình coi, thói quen này đến Nhật Bản vẫn là không đổi được; Nếu không phải vì chung thân đại sự của con gái bảo bối, ông mới không nở bỏ xuống lạc thú rình coi ở Đường gia.
“Làm không được.” Mạc An Nhàn không chút suy xét.
Mạc Dã Đê nhìn con gái một lúc lâu, từ trên mặt con gái thấy hình bóng của vợ, toàn thân lạnh cả người nhớ tới bà vợ chết đi nhiều năm trước có bao nhiêu cố chấp…… Ông mếu máo, rốt cục quyết định đưa ra vũ khí cuối cùng.
Ông lão trở mình, che mặt ở trong chăn bông lên tiếng khóc lớn. “Ông trời ơi, tôi đã tạo cái nghiệt gì a! Chỉ sinh được một đứa con gái bảo bối, nó lại thích nữ cải nam trang, mặc tây trang đi khắp nơi……” Ông gào khan, thanh âm chói tai khó nghe, cá chép trong sân nghe thấy sợ tới mức nhanh chóng lặn sâu xuống ao.
“Ba, đừng như vậy.” Mạc An Nhàn thở dài, đưa tay lắc lắc thân hình run rẩy trong chăn bông.
Mạc Dã Đê không chút nào thả lỏng tiếp tục tác chiến. “Bà xã a! Bà tới nhìn xem, con của chúng ta thế nhưng biến thành như vậy, tôi thực xin lỗi bà, thế nhưng dạy đứa nhỏ thành này bộ dáng, cái này tôi như thế nào còn mặt mũi đi gặp bà?”
“Ba.” Mạc An Nhàn xoay người trợn mắt nhìn trần nhà, cắn môi dưới không biết làm sao.
Cha mẹ cô là tình yêu xuyên bên giới, cha ở Đài Loan là quản gia của tổng tài “ tập đoàn Thái Vĩ”, mà mẹ Điền Trung Dương Tử lại là một cô gái nông thôn chất phác ở Nhật Bản, lúc du lịch đến Đài Loan trên đường gặp Mạc Dã Đê, hai người quen biết rồi mến nhau, rốt cục kết thành vợ chồng, sau khi kết hôn thì định cư ở Đài bắc của Đài Loan. Rồi sau đó Điền Trung Dương Tử vì vấn đề giáo dục con, lúc sinh An Nhàn liền quyết định di cư sang Nhật Bản, để đứa nhỏ nhận sự giáo dục của Nhật Bản.
Hay