Chương 17
Thiết Diễm ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn đồng tâm kết đồng tiền, lúc ấy, trong tay nắm đồng tiền này , nghe được tiểu nữ nhi cả người dơ bẩn nhưng lại có một cặp phượng mắt dài hút hồn kia nói sau khi tới mười sáu tuổi sẽ kết hôn với hắn, hắn rất là kinh ngạc, một đứa nhỏ không ngờ cũng có thể liếc mắt một cái nhìn thấu ngụy trang của hắn. Đó cũng là hắn lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hắn nghe được lời nói như vậy, có lẽ chính là do sự tò mò lúc đó làm cho hắn vẫn giữ lại đồng tiền này, chứng minh cũng từng có một nữ nhân muốn thú hắn. [Sunny: ca ơi ca à, ca về hiện đại đi a~ Đảm bảo mụi không bạc đãi ca đâu ;;] Mị tỷ: *Như lai thần chưởng* Sunny: *Ủy khuất trốn sau lưng Diễm ca* *Diễm ca * Xoa đầu Sunny*=]] Cái này là phút tự kỹ của ta, mọi người thông cảm =]]
Ai có thể tưởng được, mười năm sau, cô gái này lại xuất hiện trước mặt hắn, lại một lần nữa nói muốn kết hôn với hắn, thậm chí còn nguyện ý ở rể Thiết gia. Đây là vì cái gì? Hắn không biết được chính mình có cái gì tốt a! Mười năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, ba năm cuộc sống của hắn như ở địa ngục, hắn cũng không hề nhắc lại, nếu sớm đã qua, cần gì nhắc lại cho thương tâm.Namtử áo trắng từng giúp đỡ hắn cũng đã biến mất, khi hắn quay lại tiểu viện kia, người đã đi mất chỉ còn lại căn nhà trống, Lam cũng không biết tung tích, thậm chí chưa từng có người nào biết trong viện này từng có ai ở qua.
Rất nhiều nỗi băn khoăn, rất nhiều mê hoặc, làm cho hắn không biết làm sao. Nay mẫu thân tuổi tác đã cao, lục tỷ Thiết Quảng lại một lòng lễ Phật, Thiết Loan mất tích, trong nhà tuy có mẫu thân chống đỡ, nhưng người nhà Thiết gia vào triều chỉ có hắn là nam tử. Mẫu thân nói, đây là do Thánh Thượng anh minh, coi trọng Thiết gia, coi trọng công tích của hắn khi xưa mới khai ân như vậy, Thiết gia nhất định phải trung thành với hoàng đế, lấy thân báo quốc. Nay thế cục xoay chuyển, thế lực Tiết gia thực khổng lồ, nắm giữ triều chính, Thánh Thượng cũng vô pháp khống chế, bởi vậy cho tới hôm nay, chỉ có thể khôi phục tên Trấn Bắc tướng quân của hắn, chứ thật sự hắn không có chức vị gì cả.
Tình huống phức tạp rối rắm như vậy, tại sao nàng phải xuất hiện? Vì hắn sao? Không có khả năng đâu! Nàng rốt cục là người như thế nào đây? [Sunny: Để mụi trả lời cho Mị tỷ, là người thương ca nhất trên đời:x]
Thiết Diễm có chút mệt mỏi nhắm mắt, hành quân đánh giặc hắn không kiêng nể ai, nhưng trong triều đình ngươi lừa ta gạt, hắn lại không am hiểu lòng người, hắn rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể bảo hộ người nhà chu toàn đây?
“Thiếu gia, thiếu gia……” Thiết An ở một bên hô, một bên vội vã vào đến phòng , trong tay một cái hộp gỗ dài.
“An thẩm, ta ở trong này.” Đối với lão bộc nhiều năm trung thành này, Thiết Diễm hết mực tôn kính.
“Đây là thiếu phu nhân tương lai đưa cho thiếu gia,” Thiết An nâng lên hộp gỗ trong tay , Thiết Diễm đưa tay tới đón, nàng nói tiếp, “Thiếu phu nhân tương lai còn nói, nếu là thiếu gia vừa lòng phần lễ vật này, thỉnh ngài ra phủ, còn có một vật nàng ta muốn tặng cho thiếu gia.”
Thiết Diễm tiếp nhận hòm gỗ, có chút nặng a, Diễm mở miệng nói,“Không phải trước khi thành thân không thể gặp mặt sao?”
“Lão nô cũng đã nói như vậy, nhưng thiếu phu nhân nói, hết thảy chỉ cần thiếu gia thích là được.” Thiết An nói, thiếu gia luôn luôn theo khuôn phép cũ, tất nhiên là sẽ không làm việc vượt rào này , thực không hiểu thiếu phu nhân tương lai xinh đẹp kia vì sao lại cười tự tin như vậy .
Thiết Diễm nghi hoặc mở ra hòm gỗ, sắc mặt đại biến, tay cầm hòm gỗ có chút run run, “Ngân thương tia chớp?.” Đây là tia chớp ngân thương đã theo hắn nhiều năm , hắn tuyệt không nhận sai được. Nhưng bảy năm trước trong trận chiến ấy, rõ ràng ở trước mắt mình bị chém làm ba đoạn, vì sao bây giờ lại hoàn hảo như vậy được? Người nào có thể tu bổ lại hoàn mỹ như thế , căn bản là nhìn không thấy được chỗ gãy. Đầu thương tựa hồ cũng được mài càng thêm sắc bén. Nắm trong tay bằng hữu nhiều năm này, tâm tình của hắn không khỏi kích động không thôi.
“Nàng còn ở ngoài phủ không?” Thiết Diễm vội vàng hỏi, cũng muốn hỏi nàng từ chỗ nào có được tia chớp ngân thương.
“Còn ạ.” Thiết An kinh ngạc nói, dĩ nhiên kia chính là tia chớp ngân thương của thiếu gia, thiếu phu nhân tương lai thật biết tặng đồ nha, nếu là vàng bạc châu báu, tơ lụa gấm vóc, thiếu gia sợ là liếc mắt một cái cũng không để ở trong mắt.
Thiết Diễm vừa nghe trả lời, thân hình chợt lóe, nắm theo ngân thương, hướng ngoài cửa chạy đi.
Mới đứng vững ở trước cửa phủ, liền thấy nàng một thân áo lam , mĩm cười đứng ở trước phủ, mà bên cạnh nàng là…… Một con chiến mã có bộ lông tuyết trắng mạnh mẽ , đây là …… Đạp Tuyết Vô Ngân? Nhưng là……
“Đây là đời sau của đạp tuyết vô ngân, nhưng ta vẫn kêu nàng là Đạp Tuyết Vô Ngân.” Mị thanh âm trong trẻo giải thích nghi hoặc của hắn.
Thiết Diễm bước nhanh đi đến bên người Mị, nhẹ tay khẽ vuốt lưng Đạp Tuyết Vô Ngân, tuy rằng không phải bằng hữu đã từng rong ruổi chiến trường nhiếu năm xưa kia, nhưng vẫn là có cảm giác thân thiết , Đạp Tuyết Vô Ngân tựa hồ cũng có cảm giác thân thiết với hắn, mặc hắn vỗ về chơi đùa, thậm chí còn dựa vào tay hắn nhẹ nhàng cọ xát làm nũng. [Sunny: Mụi cũng muốn làm nũng…:”> Mị tỷ *xách roi* Này thì làm nũng…. Này thì làm nũng… Sunny* Vừa chạy lại ôm ké Diễm ca vừa khóc* Diễm ca *Xoa đầu Sunny*]
Mị nhìn thấy Thiết Diễm tươi cười, chính mình cũng không kìm được nở nụ cười, có thể thấy được niềm vui của hắn, cũng không uổng công nàng tìm mọi cách có được chúng nó, nàng nói tiếp,“Xem ra nàng vẫn là thích chàng rồi, không uổng công ta khổ cực nuôi lớn nàng, từ lúc ta nuôi nàng tới giờ, đây là lần đầu tiên thấy nàng đùa giỡn với người khác như vậy.”
“Kia, Đạp Tuyết Vô Ngân, nàng……” Thiết Diễm hỏi có chút do dự, tươi cười bên môi biến mất, dù sao nhiều năm dưỡng nàng như vậy , Mị có phải hay không……
“Nếu chàng không ngại chăm sóc nàng, ta khi ở rể sẽ mang theo nàng nhập phủ, như thế nào hả?”
Thiết Diễm nhãn tình sáng lên, mặt giãn ra cười nói:“Hảo.”
Mị lại chưa bao giờ thấy hắn cười đến vui vẻ như thế, sầu lo trong lòng biến mất hết, hắn tươi cười như vậy làm cho hai má của nàng có chút thiêu nóng nha!
Hơi hơi rũ mắt xuống, Mị mở miệng dời đi suy nghĩ của chính mình ,“Chàng có muốn đi ngoài thành một chút không, Vô Ngân cũng thật lâu không đi ra ngoài rồi.”
“Hảo,” Thiết Diễm cao hứng đáp, xoay người leo lên lưng Đạp Tuyết Vô Ngân, lúc này mới nhớ tới có phải nên cùng nàng cưỡi chung ngựa hay không, dù sao ra ngoài thấy nàng cũng đã là vượt rào rồi.
Mị cũng không có nhiều lời, thanh âm tựa như tiếng sáo vang lên, một con ngựa đen bóng chạy đến.
Vô Ngân thấy con hắc mã kia liền tỏ ý giận dữ, Thiết Diễm theo bản năng cúi người vỗ vỗ mặt của nàng, trấn an nàng.
Mị có chút xấu hổ nở nụ cười,“Nàng tính tình bất hòa, ta liền đem Vô Ảnh đuổi sang một bên.” [Sunny: Vô Ngân là ngựa của Diễm ca nên Mị tỷ lấy tên hắc mã của mình là Vô Ảnh đấy=]] Công nhận về điểm này ta không bằng Mị tỷ rồi *lắc đầu chịu thua*]
“Hắn gọi là Vô Ảnh sao?” Thiết Diễm hỏi, con hắc mã này cũng là một con ngựa tốt khó tìm.
“Hắn gọi là, Huyết Vô Ảnh.” Mị xoay người lên ngựa, đáp,“Đi thôi.” [Sunny: OMG! Tên của hắc mã hay quá thể :XXXXXXXXX Mị tỷ đặt tên proooo:X]
Vừa ra khỏi cửa thành, Thiết Diễm đề cương giục ngựa, một đường lao đi, gió quất vào trên mặt, gào thét bên tai, bao lâu rồi không có cảm giác gió quất vào mặt khi giục ngựa như vậy? Loại cảm giác này tựa hồ hắn đã muốn quên mất rồi.
Nắm thật chặt ngân thương trong tay, mắt thấy phía trước địa thế bằng phẳng, vi Diễm kéo dây cương, xoay người lập tức nhảy xuống, một cây ngân thương, vung lên giống như một con giao long rời bến, vẽ lên vạn đóa ngân hoa xinh đẹp.
Sử xong một bộ thương pháp, Thiết Diễm tuy khí không suyễn, nhưng mặt lại bởi vì tâm tình kích động mà hơi hơi đỏ hồng, hắn quay đầu nhìn nữ tử cưỡi Huyết Vô Ảnh , ánh mặt trời sau lưng nàng làm cho hắn thấy không rõ biểu tình của nàng, nhưng Thiết Diễm vẫn có thể cảm nhận được một loại quyến sủng ánh mắt từ nữ tử trước mặt. Là hắn nhầm lẫn sao? Nữ nhân này thua hắn nhiều tuổi như vậy, làm sao có thể có được ánh mắt như vậy . [Sunny: Người ta nhỏ mà người ta rành đời đó anh:”> Anh không nghe câu nữ nhân lúc nào cũng già hơn nam nhân 2 tuổi hử =]] Phải cộng thêm tuổi ở hiện đại của tỷ nữa, hehe, không có nhỏ đâu a :-” ]
Thiết Diễm lắc lắc đầu, thành tâm cười nói,“Cám ơn lễ vật của ngươi ! Ta thực thích!” [Sunny: Ta chỉ đổi cách xưng hô của Mị tỷ thôi, còn Thiết Diễm ca ca thì do lúc này chưa nhận ra mình thương Mị tỷ nên không đổi thành “Nàng” được;;] Thực rat a muốn đổi lắm ý…]
Ngày đó, Thiết Diễm chơi đùa đến khi mặt trời khuất bóng mới lưu luyến giục ngựa hồi phủ.
Ngày đó, Thiết Diễm cam tình nguyện lĩnh phạt của mẫu thân, quỳ gối trong từ đường.
Ngày đó, trong suy nghĩ của Thiết Diễm đều là hình bóng của nữ tử giục ngựa gắt gao đi theo sau mình, nụ cười ôn nhu thường trực trên môi.
*** ***
Đêm trước khi thành thân, Loan Phượng điện.
Sau án thư, Triệu Lang nhìn Mị ngồi trên ghế thở dài, nàng bật cười nói,“Ngày mai sẽ thành thân, muội như thế nào lại buồn bã ỉu xìu như vậy? Hối hận à?”
“Ai hối hận!” Phượng mắt hẹp dài trừng mắt nhìn Triệu Lang, nói,“Ta đây là đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai phải làm tân nương xinh đẹp.”
Triệu Lang không nói gì, phải là tân lang xinh đẹp chứ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy? Tưỡng tượng lúc nàng cùng Trấn Bắc tướng quân đứng cạnh nhau, thật là có chút cảm giác điên đảo trời đất rồi!
“Đúng rồi, nghe nói hôn lễ của muội có chút không giống người thường nha!”
“Thế thì sao?” Mị miễn cưỡng đáp, nếu không phải Mị nghĩ đến thành thân rồi ban đêm sẽ không thể tùy ý tới nơi này tìm nàng nói chuyện, nên đêm nay mới cố ý lại đây chơi với nàng, nàng nhất định đã ở nhà ngủ dưỡng sức, bất quá cái ghế này thật đúng là rất thoải mái, ủy khuất một chút cũng không sao.
“Không được tốt lắm đâu. Ngày mai ta có thể làm người chủ trì cho hôn lễ không giống người thường như vậy, thật đúng là chờ mong a!”
“Di? Đây là chuyện gì thế? Ta như thế nào không biết?” Mị ngạc nhiên từ trên ghế ngồi thẳng, nhìn Triệu Lang đang cười xấu xa. [Sunny: cái cười xấu xa còn có từ khác là cười nham hiểm đó =]
“Chính là hôm nay, Trung Hiếu vương đã dâng tấu, hy vọng ta có thể đến chủ trì hôn lễ.” Triệu Lang định sẽ không nói cho nàng, là chính nàng tuyên Trung hiếu vương đến, hỏi công việc chuẩn bị hôn lễ như thế nào, nghe nói do Mị một tay xử lý, vì thế nhắc khéo Trung Hiếu vương thỉnh chỉ mời nàng đến chủ trì hôn lễ. [Sunny: Triệu Lang tỷ thiệt ham vui ==” ]
“Vậy tỷ ngày mai nên cẩn thận một chút, đừng để thân phận của ta bị bại lộ, đây chính là ngày trọng yếu của đời ta đấy.”
Triệu Lang nhìn lại nữ tử ngồi vắt chân trên ghế, lắc đầu, chỉ có nàng mới dám như vậy cảnh cáo mình, cũng chỉ có Mị xem mình là bằng hữu, không phải xem mình là hoàng đế, dù sao đứng ở chỗ cao như vậy, không khỏi phải cô đơn, nhưng người cô đơn như nàng lại có một bằng hữu tri kỷ như vậy, chỉ sợ Mị cũng là bằng hữu duy nhất trên đời này của Triệu Lang ta rồi.
“Đúng rồi, nếu về sau muội không thể lại vào vào ban đêm, không bằng ta liền ban ngày tuyên triệu muội tới đánh đàn đi!” Triệu Lang nghĩ biện pháp.
“Không cần.” Không ngờ biết nàng lại nói như vậy.
“Muội không phải nói muốn thu phục địch nhân, cho nên ta quyết định, về sau đệ nhất nhạc sĩ cung đình phải vào triều đánh đàn vào những ngày có yến tiệc, từ nay về sau đều phải như vậy. Ta cảm thấy lý do này tốt lắm.” Triệu Lang xuất ra đã lí do tốt nhất.
“Tỷ……” Mị hí mắt nhìn nhìn nàng, thở dài, lập tức lại nhắm mắt lại, nói,“Được rồi, bất quá tỷ không có việc gì đừng tìm ta, ta còn muốn tạo cảm tình với người trong phủ đấy!”
Triệu Lang lại lần nữa lắc đầu, hoàng đế muốn nghe nhạc còn phải xem sắc mặt nhạc sĩ , trong thiên hạ cũng chỉ có nàng mới đồng ý cái chuyện này thôi! Hơn nữa nàng còn phải đều đặn phát bổng lộc cho tiểu nha đầu kia nữa chứ!. Cầm tiền còn không chịu làm việc, phỏng chừng cũng chỉ có nha đầu kia là vậy thôi. [Sunny: ta in đậm vì thấy đoạn này hài hết sức=]]
*** ***
Đêm trước khi thành thân, Thiết phủ.
Thiết Diễm đưa tay vuốt ve hỉ phục màu đỏ trước mắt , khi các vị tỷ tỷ thành thân , hắn từng thấy tỷ phu mặc la y quần [Sunny: bó tay không biết cái quần này==]. Nhưng bộ hỷ phục trước mắt này lại dị thường khác biệt, khố trang màu đỏ, thân áo bào cũng màu đỏ , bên sườn xẻ tà thẳng đến thắt lưng. Phụ thân nói, tuy rằng kỳ quái một chút, nhưng cũng rất thích hợp hắn. Hắn kỳ thật cũng vô pháp tưởng tượng bộ dáng lúc mình mặc la quần. [Sunny: ý này là vì Diễm ca cao to cường tráng, không hợp với mấy trang phục của nam nhân trong thế giới nữ tôn a~]
Nghĩ nghĩ, thế nhưng lại nghĩ đến nàng, nàng rõ ràng chỉ có mười sáu tuổi, nhưng hôn lễ này cũng là do một nàng tay xử lý, yêu cầu của nàng tuy rằng kỳ quái lại không hợp lễ giáo, nhưng lại làm cho mẫu thân cùng phụ thân không thể phản đối, nghe mẫu thân nói, ngay cả Thánh Thượng còn muốn đến giúp vui, nhắc khéo muốn mẫu thân thỉnh nàng đến làm chủ hôn.
Kỳ thật, Hoàng Thượng muốn đến, chỉ cần ban chỉ là được, cần gì nhất định phải là thần tử mời. [Sunny: ca à, không phải thần tử mời, Triệu Lang tỷ tự nhiên tới chủ trì hôn lễ sẽ bị Mị tỷ hành hạ không thương tiếc đó=]]
Ngày mai rốt cuộc là nàng cưới hắn, hay là hắn cưới nàng đây? [Sunny: câu này hài số một =]] Thắc mắc hay đấy ca ca=]]