Thế giới 5 - Chương 3: Đóng lại thế giới (cốt truyện)

Tiếng cửa phía sau bị mở ra, Trang Viễn lại không nghe thấy, cậu cứ nhìn về phía mặt trời mọc.

"Trang Viễn, con đang làm cái gì vậy?"

Âm thanh nặng nề có chút quen thuộc rơi vào tai Trang Viễn, cậu thoáng hồi hồn nhưng vẫn nghĩ ra được người đó là ai. Ánh mặt trời quá chói, thế mà cậu không thể rời mắt được.

"Trang Viễn."

Vẫn là giọng nói ấy, chỉ là nó dịu dàng hơn, hình như cậu từng nghe thấy rất nhiều lần rồi.

"Tiểu Viễn à, xuống đây với ba được không?"

Âm thanh như ngay cạnh Trang Viễn, đột nhiên cậu nhớ ra chủ nhân của giọng nói đó là ai. Cậu muốn xoay người, bước xuống, nhưng cơ thể mệt mỏi khiến cậu không điều khiển nổi. Trang Viễn nghe thấy người nọ gào tên mình, nhưng cậu không đáp lại được, cơ thể cậu đang rơi tự do. Trang Viễn nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Hứa Sinh, hình như cậu bỏ lỡ mất điều gì đó thì phải.

Trang Viễn nhắm mắt chìm vào cơn mê, cậu quá mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.

Hứa Sinh ở trong bệnh viện ba ngày, Trang Viễn vẫn chưa tỉnh lại. Khoảnh khắc Trang Viễn ngã xuống, trái tim hắn muốn nhảy vọt ra ngoài, may mắn, đội cứu hộ đã chuẩn bị đầy đủ, Trang Viễn chỉ bị áp lực mà gãy hai cái xương sườn. Nhưng cậu vẫn chậm chạp không chịu tỉnh dậy.

Đêm đó, khi Hứa Sinh về nhà đã là mười một giờ đêm. Hắn bất ngờ phát hiện con trai nhỏ vẫn đang ngồi ngoài phòng khách, trên người là chiếc đồng phục chưa thay.

"Con không liên lạc được với anh Viễn."

Câu đầu tiên mà Hứa Nhạc nói với hắn là câu ấy, tiếp theo, con hắn còn bảo rằng: "Sáng nay con nói với anh ấy chuyện chiều qua ba về nhà."

"Con ở trên tầng."

Hứa Sinh đã hiểu, đột nhiên sự bất an dâng lên, "Gọi bao lâu rồi?"

Hứa Nhạc bấm điện thoại: "Con không nhớ, nhưng anh ấy không nhận."

Hứa Sinh nóng lòng nhận điện thoại của con trai, cậu gọi cho Trang Viễn từ lúc chín rưỡi tối, hơn ba mươi cuộc, mãi cho đến giờ này, cuộc gọi gần nhất là năm phút trước. Hứa Sinh chợt nghĩ, có phải hành động của mình là sai rồi không. Nhưng hắn không tự hỏi quá lâu, mà gấp rút cùng trở lại công ty, Hứa Nhạc không đi theo, cậu trở về phòng mình.

Hứa Nhạc nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng tròn, đẹp đến như vậy, không biết anh ấy có mạnh khoẻ không.

Mãi cho đến đêm thứ ba, Trang Viễn mới tỉnh lại, cậu cảm thấy mình ngủ rất lâu, lâu tới mức, trong mơ đã tái diễn lại toàn bộ cuộc đời ngắn ngủi của cậu. Trong ấy, đầy ắp hình ảnh Hứa Sinh. Cậu trong giấc mơ không bị cưỡng bức, sáng sủa, dương quang, tự tin theo đuổi Hứa Sinh. Hứa Sinh ban đầu không đồng ý, nhưng bị sự dây dưa của cậu đánh gục. Bọn họ kết hôn, sau đó bên nhau lâu thật lâu.

Những điều trong mơ có, trong hiện thực cậu đều không có.

Nước mặt đến chậm, cuối cùng cũng rơi. Trang Viễn im lặng nhìn lên trần nhà, mùi thuốc khử trùng nhắc cậu rằng, cậu đang nằm ở bệnh viện. Mu bàn tay đang cắm kim truyền, cậu vẫn phải sống tiếp.

"Tiểu Viễn? Con tỉnh rồi sao?"

Âm thanh mệt mỏi của Hứa Sinh vang lên, phải mất một lúc lâu cậu mới phản ứng lại được, nghiêng đầu qua nhìn về phía hắn. Trang Viễn muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện, hình như mình phát ra được âm thanh nào. Trang Viễn khép đôi môi lại, tâm lý mệt mỏi đánh úp, hình như không nói được cũng không sao, cậu cũng không quá muốn nói chuyện. Trang Viễn dựa vào ánh trăng, loáng thoáng nhìn được dáng hình Hứa Sinh.

Hứa Sinh thấy, hình như cậu thực sự tỉnh rồi vội vã bấm chuông gọi bác sĩ.

"Tiểu Viễn, con còn thấy đau không?"

Hứa Sinh ghé lại gần, mở đèn đầu giường lên, vặn ở mức thấp nhất, hắn nhìn thấy gương mặt không chút cảm xúc của cậu, trái tim nảy lên. Hứa Sinh đưa tay, muốn chạm vào cậu, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn mình của cậu khiến hắn sợ hãi. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi như hắn lần đầu cảm thấy sợ hãi đến vậy. Hắn run giọng: "Tiểu Viễn, nói gì đi con."

Trang Viễn ngồi trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay là ngày thứ năm cậu tỉnh dậy, Hứa Sinh phải quay về công ty, không thể ở lại mãi để canh chừng cậu. Thực ra cậu vẫn nghe được lời nói của những người xung quanh, chỉ là không muốn phản ứng lại. Thỉnh thoảng Trang Viễn lại nhìn Hứa Sinh, mỗi lần như thế, cậu nhìn thật lâu. Hứa Sinh cũng không tránh né, nếu trên tay không có việc hắn sẽ nhẹ giọng trò chuyện với cậu. Nhiều lúc cậu muốn đáp lại một hai câu, bờ môi mấp máy rồi lại thôi, cậu quên mất mình muốn nói gì. Mà phàm là những thứ quên đi, đều là những thứ không quan trọng.

Hứa Nhạc tới thăm cậu hai lần, thiếu niên lo lắng, cậu cũng biết. Hai người im lặng ngồi chung một căn phòng, chờ thời gian trôi. Hứa Nhạc sẽ ở lại rất lâu, mãi đến khi thời gian đóng cửa ký túc sắp tới cậu ấy mới rời đi. Mà Hứa Sinh nhân thời gian ấy sẽ đi nghỉ ngơi hoặc xử lý công việc.

Hình như cậu lại gây rắc rối cho người khác nữa rồi. Thời gian không có Hứa Sinh ngồi bên cạnh, Trang Viễn có thể ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ cả một ngày. Cậu mất ngủ, dù có nằm ở trên giường hai mươi tư giờ, Trang Viễn cũng khó chìm vào giấc ngủ. Rõ ràng lúc ấy cậu cảm thấy rất mệt, mí mắt nặng trĩu, nhưng khi nhắm mắt vào cậu lại tỉnh táo. Thần kinh và cơ thể đánh nhau, khiến Trang Viễn ngày càng tiều tuỵ hơn. Cứ nằm như thế cho đến rạng sáng cậu mới mơ màng ngủ mất. Nhưng khi người trong phòng rời đi, cậu lập tức tỉnh lại. Mà tỉnh rồi sẽ không ngủ được nữa.

Hứa Sinh đến tận ngày thứ bảy mới phát hiện ra tình trạng của cậu. Hắn chạy hai đầu bệnh viện và công ty, lúc làm việc cũng thấp thỏm không yên, sợ Trang Viễn lại xảy ra chuyện. Làm xong việc rồi, hắn lại trở về nhà nấu canh hoặc cháo lỏng mang tới bệnh viện. Thời gian nấu ăn, Hứa Sinh sẽ tranh thủ tắm rửa và nghỉ ngơi một lúc. Đến bệnh viện rồi, Hứa Sinh dùng bữa cùng Trang Viễn. Cậu ăn rất ít, thìa lớn cậu không ăn được, thìa nhỏ cậu ăn nhưng chẳng được bao nhiêu. Hứa Sinh đút từng thìa cho Trang Viễn, hắn cũng sẽ trò chuyện, khuyên cậu ăn thêm chút nữa. Thường cậu sẽ quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không thì cũng sẽ nhìn chằm chằm vào hắn. Hứa Sinh chỉ có thể ăn toàn bộ phần còn dư.

Ngày thứ bảy sau khi Trang Viễn tỉnh lại, hắn mang tài liệu từ công từ đến bệnh viện để xử lý, thuận tiện trông coi Trang Viễn. Buổi chiều vì quá mệt, hắn ngủ quên mấy tiếng đồng hồ, đâm ra buổi tối hắn không ngủ được. Hứa Sinh chỉ có thể cố gắng nằm im lặng, không phát ra tiếng động quấy rầy Trang Viễn. Nhưng kỳ lạ là, Trang Viễn ngủ thật sự quá ngoan, ngoan tới mức không hề dịch chuyển một tý nào.

Hứa Sinh xoay người, bắt gặp đôi mắt đen láy không có ánh sáng của cậu. Lúc này Hứa Sinh mới biết Trang Viễn mất ngủ.

"Tiểu Viễn, con không ngủ được ư?"

Hắn biết Trang Viễn sẽ không trả lời mình, thậm chí hành động của cậu cũng chậm chạp hơn trước kia. Hắn bước xuống, mở lên đèn ngủ, rồi ngồi xổm trước giường cậu, mặt đối mặt.

"Tiểu Viễn, con không ngủ được à?"

Hứa Sinh lặp lại câu hỏi, lần này cậu mới chớp mắt một cái. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua cậu có dấu hiệu phản ứng lại với thế giới xung quanh.

"Mất ngủ sao con?"

Lần này Trang Viễn không chớp mắt nữa. Phải năm phút sau, cậu mới nâng tay vươn về phía Hứa Sinh, không biết muốn làm gì. Nhưng chỉ được vài giây, cánh tay lại hạ xuống, khuôn mặt cậu không có phản ứng gì, thế mà Hứa Sinh lại nhìn thấy tia thất thố trong đôi mắt cậu. Hắn muộn màng nhận ra, có lẽ, lúc nãy cậu muốn nắm tay mình. Trang Viễn là con dâu hắn, giống như con trai hắn vậy.

Hứa Sinh chần chừ một lúc rồi đặt bàn tay mình lên tay cậu, thử nắm lấy.

"Tiểu Viễn muốn nắm tay ba phải không?"