Thế giới 5 - Chương 2: Hơi ngược (cốt truyện)

Trang Viễn cũng không ở nhà, cậu ở dưới hầm gửi xe của công ty, nhìn xe Hứa Sinh rời đi, đợi đến khi hầm xe không còn chiếc xe nào nữa. Trang Viễn ôm đầu gối ngẩn người. Con ngươi không có tiêu cự nhìn về chỗ đỗ xe cố định của Hứa Siêu.

Điện thoại cậu liên tục vang lên nhưng Trang Viễn như không nghe thấy, chỉ nhìn về chỗ đó lâu thật lâu. Chân tay cậu mất cảm giác, ngón tay tê rần, khẽ động, đột nhiên cậu thấy mệt mỏi, thở thôi cũng mệt.

Trong đầu Trang Viễn thoáng hiện lên hình ảnh mờ tối trong khách sạn, năm đó cậu mười bảy tuổi, vì nhảy lớp nên mới cùng khoá với Hứa Dung. Vào sinh nhật mười tám của y, Hứa Siêu tổ chức một buổi tiệc mừng lễ thành niên cho con trai mình, cậu cũng là khách mời.

Yến tiệc được tổ chức ở khách sạn trung tâm thành phố, hắn còn chu đáo đặt phòng để cho ai muốn nghỉ ngơi. Trang Viễn bị Hứa Dung chơi xấu rót cho vài ly rượu, mãi đến khi cậu choáng váng, Hứa Dung mới chột dạ nói cho cậu biết, chỗ đó đều là rượu có nồng độ cao, chỉ là thời gian ngấm hơi dài. Trang Viễn mơ hồ say, muốn trách Hứa Dung mà không có sức. Y tất nhiên phải chịu trách nhiệm đưa bạn mình lên phòng nghỉ.

Hứa Dung hồ đồ thế nào lại nhìn nhầm số phòng, đưa cậu vào phòng Hứa Siêu. Cậu cũng không còn ý thức, cứ mặc cho y sắp xếp. Mãi đến đêm, cơn buồn tiểu dâng lên, muốn mở mắt nhưng đầu cậu nặng trịch, kỳ lạ là dường như có hơi thở nóng bóng đang phả trên người cậu. Trang Viễn không phải trẻ con lên ba, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ căng nóng đỉnh vào hạ thân mình, mà cơ thể lại lạnh lẽo phơi bày trong không khí. Trang Viễn thật sự rất sợ, khi đó cậu mới chỉ mười bảy tuổi.

Cậu không biết người nọ là ai, cơn say hành hạ, căn phòng tối om không có ánh sáng, cơ thể cậu bị xé rách. Trang Viễn khàn giọng xin tha, nhưng đối phương lại như dã thú, chiếm lấy cơ thể cậu, cậu không có sức giãy giụa, chỉ có thể mặc đối phương tàn phá. Phía trước cậu trong suốt quá trình đều mềm nhũn, Trang Viễn vừa đau vừa sợ.

Khi dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cậu giật lên từng đợt, Trang Viễn mới phục hồi tinh thần, gào thét, cầu mong đối phương đừng bắn vào bên trong. Nhưng người nọ lại làm thinh, bắn sâu vào trong tử ©υиɠ cậu. Cơ thể đối phương phủ lên người mình, như mất hết sức lực.

Là Hứa Dung tìm được cậu. Lúc đó, cậu chỉ quấn một chiếc khăn mỏng, tập tễnh bước ra khỏi phòng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu chảy dọc đùi trong, ngu cỡ nào cũng hiểu. Mặt Hứa Dung trắng xanh, nhìn vào căn phòng cậu vừa bước ra, y đỡ anh vào một căn phòng khác. Hứa Dung liên tục nói:

"Xin lỗi Trang Viễn, là lỗi của tôi."

Hứa Dung không dám nói cho Trang Viễn, đó là ba mình, nhìn dáng vẻ như búp bê rách nát của bạn thân, Hứa Dung sợ hãi không nói thành lời. Y mặc kệ đêm khuya, chạy đi tìm hiệu thuốc, gấp rút mua thuốc mỡ và thuốc tránh thai cho Trang Viễn. Hứa Dung ở bên cạnh nhìn cậu thức trắng một đêm.

"Là ai?"

Trang Viễn khàn giọng hỏi, cổ họng cậu như bị giấy ráp chà qua, đau rát không chịu được. Khi cậu bước ra khỏi căn phòng đó, bắt gặp vẻ khó tin của Hứa Dung, đoán được, y biết người nọ là ai. Cậu không ngủ được, cơ thể đau đớn, tâm lý bị tàn phá. Hứa Dung chỉ im lặng.

Mất ba năm, cậu mới dần bước ra khỏi bóng tối, rồi lại phát hiện mình yêu Hứa Sinh, ba của bạn mình. Trang Viễn cảm thấy bản thân mình điên rồi, thứ tình cảm chết tiệt ấy giày xéo cậu, không nói đến tuổi tác và mối quan hệ giữa hai người, cơ thể cậu vốn dĩ đã là vết bẩn. Cậu không xứng với một người dịu dàng như Hứa Sinh.

Hai năm sau, Hứa Dung muốn đi xem mắt, nhưng mãi không tìm được đối tượng, Trang Viễn đưa ra một đề nghị điên rồ, hai người kết hôn với nhau. Hứa Dung biết cậu thích Hứa Sinh, nhưng có thể lúc đó trông cậu thật hèn mọn và chật vật, Hứa Dung đồng ý. Hai người nhanh chóng tổ chức hôn lễ, dưới cái nhìn của người khác, họ là cặp trúc mã cùng nhau lớn lên, thuận lý thành chương trở thành phu phu. Chỉ có hai người họ mới biết, cuộc kết hôn này là kết quả của sai lầm chồng chất sai lầm.

Hứa Dung vì tâm lý áy náy, bao năm qua vẫn luôn đối xử với anh rất tốt, cũng vì sự áy náy này mà mới đồng ý với đề nghị của cậu. Cậu biết sự áy náy này vẫn luôn trong lòng Hứa Dung, vì vậy mới dám đề nghị với y. Nhưng cuối cũng cậu vẫn nói, khi y gặp được người mình yêu, thì hãy ly hôn, đừng biến nửa kia của mình thành người thứ ba. Chắc là do chút lương tâm còn xót lại của cậu thức tỉnh. Chỉ là Hứa Dung chưa kịp tìm được người mình yêu đã rời xa thế giới này.

Cơ thể dơ bẩn, đến tâm tư cậu cũng không trong sạch.

Mà tâm tư bẩn thỉu ấy của cậu đã phơi bày trước mặt Hứa Siêu. Chắc khi nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dâʍ đãиɠ của cậu, người ấy đã rất ghê tởm nhỉ? Có phải khi đó, cậu vừa dùng đồ chơi vừa coi đó là hắn mà gọi tên hay không? Hẳn Hứa Sinh buồn nôn muốn chết, đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Nhưng Hứa Sinh quá dịu dàng, săn sóc, dù ghê tởm đến vậy vẫn lựa chọn bỏ qua. Người cậu yêu quá tốt đẹp, tốt đẹp tới mức, Trang Viễn lại chìm vào trong bóng tối lần nữa.

Cậu bò dậy, đôi chân tê rần khiến Trang Viễn vấp ngã rách cả da. Cậu không cảm nhận được đau đớn, chậm chạp bước ra khỏi hầm để xe. Đôi chân Trang Viễn vô thức bước đến khách sạn mà mình từng bị chà đạp. Công ty cách nơi đó hai mươi cây số, không biết cậu đã đi bao lâu, chỉ biết rằng đến lúc ánh nắng mờ nhạt xuất hiện, khách sạn đó mới hiện ra trước mắt cậu.

Trang Viễn bình tĩnh thuê một phòng ở tầng cao nhất, nơi có thể thông lên tầng thượng. Cậu nhìn xuống đường sá vào sáng sớm, thật ít xe qua lại, có lẽ mọi người còn chưa tỉnh. Chắc Hứa Sinh cũng thế. Trang Viễn ngồi lên trên lan can nhìn cảnh bình minh giữa những dãy nhà cao tầng.

Bắt đầu ở nơi nào, thì kết thúc ở nơi đó đi!

Toà khách sạn cao hai mươi hai tầng, chỉ cần nhảy xuống lập tức thịt nát xương tan. Đây không phải quyết định sau khi Hứa Sinh âm thầm xa cách mình, nó đã kéo dài rất nhiều năm, cho đến sáng nay, Hứa Nhạc nói với cậu rằng, Hứa Sinh biết cả rồi cậu mới có thêm can đảm. Chợt Trang Viễn nghĩ, nếu mình chết rồi, liệu Hứa Nhạc có vì thế mà áy náy không?

Hứa Dung vì áy náy mà vây quanh cậu thật nhiều năm. Nhưng nếu cậu chết rồi, Hứa Nhạc sẽ day dứt, cậu bé chẳng còn đối tượng nào để bồi thường cả. Hứa Nhạc mới chỉ mười sáu thôi, còn nhỏ hơn anh một tuổi khi anh xảy ra chuyện. Cái chết đối với anh là sự giải thoát, nhưng Hứa Nhạc nhỏ như vậy, chả nhẽ lại phải mang theo ám ảnh này cả đời?

Cậu là sự khởi nguồn của tất cả, nhưng cậu lại không thể kết thúc. L*иg ngực nặng nề ép Trang Viễn không thở nổi. Cậu muốn chết, nhưng lại không dám chết.

Không biết Hứa Dung ở nơi xa đã hạnh phúc chưa? Tốt nhất ở nơi đó, Hứa Dung đừng nên kết bạn với một người như cậu.