Chương 36: Gặp mặt

Bởi vì Cố Hoàn đã thuyết phục được trưởng lão Hạ Quân Thành nội ứng ngoại hợp.

Thái Tử đã bắt cả người lẫn tang vật ba thế lực của viện Nguyên Lão muốn hủy diệt chứng cứ.

Sau khi trải qua tra tấn tàn khốc, hai thế lực trong đó đã thừa nhận bọn họ không liên quan gì đến việc Thái Tử mất tích sự, chỉ còn lại thủ phạm thật sự vẫn đang giảo biện.

Đoàn xe của Cố Hoàn đáp xuống ở toà án tinh tế, nhìn Cố Hoàn từ trên xe đi xuống, hộ vệ áp giải trưởng lão Kim Hạo Minh cung kính mà lùi ra mấy bước, nhường ra một không gian riêng tư.

Đây là yêu cầu của Kim trưởng lão, trước khi mở phiên toà, cần phải nhìn thấy vị thượng tướng này.

Toà án tinh tế ngoại trừ phòng xử án thì chính là ngục giam sa mạc, gió cát phi thường lớn, khi xuống xe đi đến trước mặt Kim Hạo Minh, Cố Hoàn đeo bao tay trắng hơi đè vành mũ xuống.

“Kim trưởng lão.”

“Cố Hoàn tướng quân.”

Đây là lần đầu tiên Cố Hoàn cùng Kim Hạo Minh chính thức gặp mặt, nhưng mà lại có cảm giác cùng kẻ thù cũ gặp nhau, bởi vì Kim Hạo Minh cùng Kim Trì quá giống nhau.

“Ta vốn dĩ cho rằng…… cậu chỉ là sủng vật được Chử Phong Uyên nuôi bên người mà thôi.”

“Không nghĩ tới, cậu vẫn có chút bản lĩnh”

Vậy mà có thể xúi giục Hạ Quân Thành.

Ông ta vốn tưởng rằng chỉ cần kéo tất cả trưởng lão xuống nước, Hạ Quân Thành sẽ tuyệt đối không dám phản bội bọn họ, bởi vì một khi phản bội, toàn bộ viện Nguyên Lão sẽ bị ảnh hưởng, không nghĩ tới, Hạ Quân Thành thế nhưng vẫn lựa chọn phản bội, Alpha trước mắt này rốt cuộc cho Hạ Quân Thành uống bùa mê thuốc lú gì.

“Hạ Quân Thành thế mà so với ta nghĩ còn có chút can đảm.” Kim Hạo Minh cười lạnh một tiếng.

Cố Hoàn đứng ở trước mặt Kim Hạo Minh, khi nghe thấy ba chữ sủng vật nhỏ này hơi nhíu mày lại.

“Ông biết tôi……”

“Ta biết cậu đã từng giúp Chử Phong Uyên làm việc.”

“Hành động hôm đó của ta, Chử Phong Uyên nói với ta, sẽ có người canh giữ, bảo đảm tất cả đều bình an vô sự, sau khi Thái Tử mất tích, cậu liền lĩnh công đã trở về. Ta đương nhiên biết cậu là người của ai.”

“……”

“Chỉ là ta không ngờ tới, cậu vậy mà lại là gián điệp hai mang.”

Cố Hoàn: “……”

Cậu không phải là gián điệp hai mang, cậu là cầu sinh qua kẽ hở, còn đang nỗ lực ôm đùi đây.

“Hắn ta chính là muốn lợi dụng cậu cùng ta khiến Chử Tinh Lẫm chết.”

“Hai chúng ta chỉ là dê thế tội thôi.”

“Hiện tại ta đã bị chịu tội.”

“Đừng tưởng rằng Chử Phong Uyên sẽ dễ dàng buông tha cho cậu.”

Con ngươi màu vàng của Cố Hoàn nhìn thẳng Kim Hạo Minh, mặt vô cảm có vẻ có vài phần lãnh đạm.

“Tôi biết rõ.”

Vào khoảnh khắc Chử Tinh Lẫm trở về, cậu cũng đã rơi vào thế bế tắc, không thể trốn thoát.

Cậu đã đưa ra lựa chọn của mình.

Kim Hạo Minh thật sâu mà nhìn Cố Hoàn một cái, lại nhẹ nhàng mỉm cười.

“Ta rất khâm phục lòng dũng cảm của cậu, khả năng chính là vì như vậy, Hạ Quân Thành mới có thể tin cậu đi.”

“Ta chờ mong kết cục của cậu, Cố Hoàn.”

Dứt lời, ông ta liền đi vào bên trong, để lại Cố Hoàn đứng một mình ở ngoài.

Thần sắc Cố Hoàn hơi lắng đọng lại.

Kỳ thật cậu biết, có một số việc không phải giải quyết một hai người của viện Nguyên Lão là có thể hoàn toàn kết thúc.

Ngày đó lúc cậu thả Hạ Quân Thành trở về, đối phương tận tình khuyên bảo mà nói với cậu.

“Đừng đem chuyện Trùng tộc của thời kỳ trùng triều xuất hiện ở thời kỳ ấp trứng truyền ra quá sớm.”

“Không phải tất cả mọi người sẽ giống ta tin rằng có nguy cơ sắp xuất hiện, sẽ khiến mọi chuyện thay đổi.”

“Cũng có người, rõ ràng rất tin tưởng lời cậu nói, lại tình nguyện chọc mù hai mắt của mình, bẻ gãy cánh tay, khiến tất cả ai biết được đều phải ngậm miệng lại, cũng muốn cảnh thái bình giả tạo kia.”

“…… Người kia là ai.”

Cậu hỏi như vậy. Nhưng Hạ Quân Thành lại không có trực tiếp nói cho cậu.

“Nắm chặt thời gian rèn luyện quân đội của cậu, rèn luyện năng lực của chính mình. Hãy biến mình thành đồng nghĩa với sức mạnh và để mọi người tin rằng cậu có thể dẫn dắt bọn họ đánh bại mọi thứ và chiến thắng sợ hãi, cho dù bọn họ muốn cướp đi lực lượng của cậu, bức cậu cúi đầu trước Trùng tộc, cậu cũng có thể nói không.”

Lúc ấy Hạ Quân Thành bóp vai cậu nói với cậu câu này, Cố Hoàn biết trên vai mình lại có thêm nhiều điều nữa.

Còn có một số chuyện trưởng lão cũng không thể nói rõ, nhưng mà sự thật đã rất rõ ràng.

Ở bên trên viện Nguyên Lão còn có người ủng hộ hệ thống vòng bảo hộ năng lượng, người kia hiện tại cậu còn không thể đυ.ng vào, cho nên phải che giấu thực lực của mình và chờ đợi thời cơ.

Sau khi nghĩ đến lợi và hại của việc này.

Cố Hoàn hơi cụp mắt xuống, thông qua quang võng gửi một câu “Xin lỗi” tới cho Hà Khải Tinh.

“Tạm thời không thể hoàn thành chuyện đã hứa với cậu, nhưng mà tin tức này của cậu tuyệt đối phi thường hữu dụng, tôi cũng đã dùng tới rồi.”

Cậu nhóc quân sư vừa nhìn là biết đi học còn nghịch quang não nên trả lời rất nhanh.

“Không sao đâu, tướng quân.”

Cố Hoàn nghĩ nghĩ, lại hứa nói.

“Nhưng mà một ngày nào đó, mọi người đều sẽ biết.”

Gió thổi tung mái tóc đen dài, tựa như đã mở ra một tấm màn nhỏ cho vấn đề này.

…………

Quán cà phê.

Lúc Thương Hà đem địa chỉ nói cho Cố Hoàn, anh thật sự không nghĩ tới Hạ Quân Thành có thể bị Cố Hoàn thuyết phục.

Cậu ta như thế nào làm được, nhìn Cố Hoàn, Thương Hà thần sắc có chút phức tạp, nhưng Cố Hoàn vẫn bình tĩnh.

“Lúc trước tôi đã nói qua, tôi có thể giúp Thái Tử điện hạ.

“Hiện tại chuyện giúp Thái Tử điện hạ tôi đã làm được.”

“Nên nói về Thái Tử điện hạ đi.”

Cố Hoàn cụp xuống mắt.

“Tôi muốn biết, Thái Tử điện hạ có phải đang ngụy trang hôn mê hay không.”

Vì xử lý chuyện của viện Nguyên Lão, ngụy trang thành bộ dạng hôn mê, dụ kẻ địch ra tay.

Bằng không không thể giải thích được vì sao thành viên đội đặc vệ của Thái Tử lại hành động nhanh chóng như vậy.

Khi Thương Hà đang tự hỏi liệu mình có nên nói sự thật cho Cố Hoàn hay không.

Thì dòng tin nhắn của Cố Hoàn đột nhiên lóe lên.

Tin nhắn mang theo hiệu ứng đặc biệt lấp lánh làm người khác khó có thể bỏ qua.

Hiệu ứng đặc biệt như vậy là độc nhất trong toàn tinh tế được trí não quang võng đặc biệt thiết kế cho người nào đó.

Nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt của tin nhắn này, Thương Hà rốt cuộc cũng cảm thấy tự tin.

“Tướng quân, ngài đoán không sai. Kỳ thật điện hạ đã sớm tỉnh lại.”

Cố Hoàn nhìn Thương Hà như trút được gánh nặng, tùy tiện cúi đầu, nhìn về phía nội dung của tin nhắn.

Chử Tinh Lẫm: Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta nói chuyện đi.

Ở trong mắt Cố Hoàn, ý chủ yếu của câu này có lẽ là —— chúng ta tính sổ đi.

Tướng quân tóc đen tướng mím môi.

Cậu cảm thấy đây sẽ là một trận đánh ác liệt.

……….

Trong hoàng cung.

Người đàn ông nằm trước đó đã thức dậy, hắn mặc một bộ áo bào màu vàng đỏ hoa lệ, đứng ở trước cửa sổ sát mép giường hoa mỹ màu sắc rực rỡ, nguồn sáng màu vàng từ trong màu của cửa sổ chiếu vào khiến mái tóc vàng cũng trở nên bắt mắt hơn.

Giống như trong sách viết, người đàn ông đó có khí chất của người lãnh đạo, được vô số tướng lãnh đi theo.

Ngoại trừ cậu.

Bởi vì cậu chính là người bị xử trí kia.

“Điện hạ.”

Cố Hoàn còn chưa quỳ một gối, đã bị người nhanh chóng đến gần giữ lấy cánh tay.

“Không cần.”

Nhìn đôi mắt màu vàng không tính là bình tĩnh gần trong gang tấc kia, Chử Tinh Lẫm không khống chế được mà nâng hai tay lên, đè trên lưng đối phương, đem người ôm vào trong lòng.

Cố Hoàn vốn dĩ cho rằng mình sẽ phi thường kháng cự khi bị người khác ôm lấy như vậy, nhưng mà cơ thể lại ngoài ý muốn đón nhận cái ôm này.

Chắc là tin tức tố trên người đối phương cũng là mùi rượu đi.

Nó không thuộc về bất kỳ loại rượu nào, giống với rượu nguyên bản hơn, nhưng có mùi thơm nồng và cháy, đặc biệt nồng nặc.

Làm người ta khó có thể tập trung chú ý nghe xem hắn đang nói cái gì.

Cố Hoàn dùng ngón tay nhẹ nhéo đùi mình, buộc mình phải bình tĩnh lại những suy nghĩ bị quấy rầy bởi tin tức tố.

Trách không được nguyên chủ cũng không thân cận với vị Thái Tử này lắm, độ phù hợp tin tức tố của vị Thái Tử này với cậu…… Khả năng so với Sở Lẫm và cậu còn cao hơn.

Chỉ là tới gần, cậu đã có chút chân mềm.

Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.

Không có chờ Cố Hoàn tự hỏi xong vì sao lại trùng hợp như vậy, bên tai cậu đã truyền đến một tiếng thì thầm trêu chọc.

“Đã lâu không gặp. Cậu có khoẻ không?”

Đổi lại những người khác tới đây nhìn thấy tình huống này.

Người biết, bọn họ là kẻ thù gặp mặt, không biết, còn tưởng rằng bọn họ là tình nhân gặp lại.

“ Nhờ... phúc của ngài.”

Xác thật nhờ phúc của Chử Tinh Lẫm, nếu không phải bởi vì công lao đem quân đi dẹp hải tặc tinh tế lần đó, cậu cũng sẽ không thăng chức lên thượng tướng.

Nhưng mà nếu là người này hỏi như vậy, không thể nghi ngờ là đang nói bóng nói gió.

Thái độ của Thái Tử đối với cậu càng giống như không có chuyện gì xảy ra…… thì càng làm cậu cảm thấy khẩn trương.

Cố Hoàn nghĩ, không khỏi hơi gật đầu, vì một lần nữa đạt được tín nhiệm của Thái Tử, cậu đã dùng thái độ thành kính nhất ra. Giống như con mồi để lộ bụng của mình ra với người đi săn, đây là tư thái tiếp nhận đầu hàng.

Ở khoảng cách gần như vậy, biểu tình của thanh niên tóc đen không thể che giấu.

Kéo dãn cái ôm ra, đôi mắt màu xanh lam của Chử Tinh Lẫm hơi hơi chớp chớp, còn có cảm giác hứng thú.

“Nghe nói cậu đang tìm Sở Lẫm chuẩn tướng.”