Chương 41

Chẳng biết mấy cái nhang nụ này đốt ở núi Phú Hà sẽ ra sao, Nhạc Dao coi như mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Trước kia cậu cũng nhìn thấy nhang nụ lớn to hơn miệng chén, tưởng nó đủ vênh váo rồi. Hiện tại phát hiện nhang nụ siêu to khổng lồ của họ cũng không hề kém cạnh!

Đêm đến, Nhạc Dao lấy bùa khai thiên nhãn cho Tục Nghiêu và Yến Kiệt. Khai xong Tục Nghiêu có việc gấp phải về chiến hạm, Yến Kiệt thì ở lại hỗ trợ ghi chép số liệu.

Nhạc Dao đã giao hẹn tốt với hội Kỷ Phong Vũ, triệu hồi bọn họ ra. Lúc này ở đây có cậu, Yến Kiệt, Kỷ Phong Vũ, Vương Phi Hiệp và Bối Hồng Lợi.

Sáu người anh em vong linh cứ tới từng tốp ba người. Bọn họ cầm giấy bút Nhạc Dao đưa cho, bên trên ghi chi chít ngày sinh tháng đẻ của các quân nhân.

“Để tôi giới thiệu một chút.” Nhạc Dao nói, “Đây là Kỷ Phong Vũ, Vương Phi Hiệp, Bối Hồng Lợi, đều là bạn bè tôi. Đây là Yến Kiệt, cũng là bạn tôi.”

“Chào mọi người…” Yến Kiệt thấy các vong linh, nhịn không được chà xát cánh tay.

“Chào anh.” Ba người gật đầu, Kỷ Phong Vũ nói, “Nơi này có thông tin khoảng 5000 quân nhân, còn khoảng 8000 người chưa đăng ký.”

“Một tổ 10 người, chia ra đăng ký theo vòng tròn.” Bối Hồng Lợi nói,” Hai bên đã đạt tới sự cân bằng trong chiến đấu, nếu như đánh quá lâu sẽ bị phá vỡ.”

“Nói cách khác, chúng ta cần tiếp viện cho họ.” Năm đó thú nhân Sarna thất bại thế nào? Điều nó có nghĩa là bên địch thương vong nhiều hơn, vong linh cũng nhiều hơn.

Nhạc Dao nói: “Được rồi, trước đó chúng ta tính bát tự của số liệu này trước, tranh thủ cho nhóm đầu tiên đêm nay nhận được nhang khói. Mọi người vất vả rồi.”

“Không có gì khổ cực.” Kỷ Phong Vũ đáp, “Ngược lại ngồi không cũng chẳng có gì làm.”

“Xong việc rồi tôi đốt sách với TV cho mọi người thì sao?” Nhạc Dao nói, “Tôi còn muốn gửi cho mấy đứa trẻ ít đồ chơi, thời gian hai ngày quá gấp. Ngài Bối, sau đợt này tôi làm cho công chúa nhỏ nhà anh mấy con búp bê nhé?”

Bối Hồng Lợi: “Vâng, xin cảm ơn.”

“Ngài Bối và Vương ca ở lại giúp xử lý số liệu, Kỷ Phong Vũ quay lại nha?” Nhạc Dao hỏi, “Chúng tôi ở đây cũng chỉ có hai người nghe thấy.”

Nhạc Dao khai thiên nhãn cho Kỷ Phong Vũ và Tục Nghiêu, Tục Nghiêu có việc chưa quay lại.

“Ngài Bối quay lại, tôi và Vương ca ở đây với cậu.” Kỷ Phong Vũ nói, “Linh lực của ngài Bối rất mạnh, cách xa tôi vài con phố đấy. Anh ấy ngồi ở núi Phú Hà, hiệu suất có thể so sánh với Godzilla giới vong linh.”

Bối Hồng Lợi: “…”

Kỷ Phong Vũ nhận ra mình vừa lỡ mồm, mặt mũi cứng đờ lúng túng nở nụ cười: “Ngại quá ngài Bối, tôi là người thích đùa.”

Cũng may Bối Hồng Lợi không tính toán, lướt đi mất hút.

Nhạc Dao: “Sao vậy?”

Kỷ Phong Vũ nhìn trái nhìn phải, xác định Bối Hồng Lợi đi rồi mới thở phào: “Cái người này…”

“Anh từng nói với chú em rồi, người bọn anh quen biết đa số đều rất lợi hại, đến tối hôm qua mới biết được sự khó lường của ổng. Ổng ngồi xuống không lên tiếng. Một vong linh Sarna định đánh lén, ổng giơ tay vả cho nó một phát vào mặt, mặt đối phương bay màu trong tích tắc, đầu cũng đi theo luôn chú có biết không? Đầu – cũng – đi – theo – luôn – ấy! Cho nên nghe anh nói nè Nhạc Dao, mấy con búp bê phải cẩn thận nghe chưa? Với cái tay nghề của mày, nếu như bị công chúa nhỏ nhà họ méch bố mẹ búp bê quá xấu…”

Nhạc Dao: “…”

Rốt cuộc ông khen ngài Bối lợi hại hay chê bai tay nghề tôi kém cỏi vậy? Búp bê tôi khâu làm sao? Mắt lệch thôi chứ gì?! Không cho người ta luyện tay nghề luôn?!

Thôi thì cũng xấu thật, còn là xấu đến dọa người. Nhạc Dao suy nghĩ, nhỏ giọng làu bàu: “Không làm đẹp thì đi mua là được chứ gì?”

Về phần Bối tiên sinh lợi hại, cái này cậu sớm đã nhìn ra rồi. Cái loại người bình tĩnh, làm gì cũng không hấp tấp khi ra tay mới là người đáng sợ nhất. Phỏng chừng còn lợi hại hơn cả lão quỷ già Dung Quý.

Nhạc Dao dựng ngón giữa với Kỷ Phong Vũ, sau đấy muốn phân công. Cậu và Kỷ Phong Vũ vào phòng ngủ, Vương Phi Hiệp và Yến Kiệt ngồi ở phòng khách.

Nhạc Dao rất bình tĩnh đi vào phối hợp với Kỷ Phong Vũ, thế nhưng chỗ Yến Kiệt rõ ràng vẫn hơi câu nệ.

“Ngài Vương, a-anh đọc, t-tôi…” Yến Kiệt ho nhẹ, nới lỏng cổ áo, “Tôi ngồi ghi chép lại?”

“Cũng được. Anh không cần quá khẩn trương, tôi không làm gì anh mà.” Vương Phi Hiệp cười, “Anh coi chúng ta như đồng nghiệp là được rồi.”

“Đồng nghiệp?” Yến Kiệt ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Trước kia tôi là nhân viên lập trình, sau đấy vì bệnh hói đầu nên mới nghỉ việc về kế thừa sự nghiệp gia đình.”

“Sao lại thế? Tôi thấy tóc tai ngài Vương vẫn đầy đủ mà?”

“Là tóc giả đấy.” Vương Phi Hiệp kéo tóc giả xuống, lộ ra một mái đầu cực kì thưa thớt tóc.

Yến Kiệt: “…”

Yến Kiệt rất nhanh nhận ra mình thật ra không khẩn trương tới vậy. Vương Phi Hiệp đọc số liệu, anh đọc lại lần nữa rồi để Mio tiến hành ghi chép.

Bên kia Nhạc Dao có Leslie hỗ trợ, một bên nghe Kỷ Phong Vũ đọc, một bên đọc lại cho Leslie. Hai bên đều bận rộn, đại khái sau khoảng ba tiếng thì dữ liệu ngày sinh của quân nhân hiện có đã được ghi chép đầy đủ. Nhạc Dao chuyển hết sang bát tự, ra lệnh cho Leslie in ra giấy.

Giữ mấy thứ này để nhang khói, sau lần này thì đơn giản hơn nhiều.

Nhạc Dao lên danh sách những vong linh này thành nhóm đầu tiên.

001, Đường Diệp và chú Minh đúng giờ dẫn quân thanh trừng trùng triều lên đường tới Vodape. Chiến hạm lớn bay lên, biến mất trong màn đêm. Tục Nghiêu mang theo vệ binh, vào nhà ăn lấy nhang nụ khổng lồ mang lên phi hành khí của anh.

Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu: “Nè, anh nói cho em cách đốt nhang nụ được không?”

Tục Nghiêu cũng là kẻ thần kì, vì không tiện xông vào trận chiến giữa các vong linh nên anh nghĩ ra cách nhồi nhang nụ khổng lồ vào vỏ đạn, sau đó bắn lên mặt đất. Lúc đốt nhang là ở trên không, Nhạc Dao cũng không biết nữa.

Tục Nghiêu: “Yên tâm, chồng của em chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhạc Dao: “Vậy thì anh nhất định phải để ý Kỷ Phong Vũ và Vương Phi Hiệp. Bọn họ sẽ đánh dấu vị trí cho anh, anh phóng đạn tới đó là được rồi.”

Tục Nghiêu vuốt ve cổ Nhạc Dao: “Được.”

Nhạc Dao run rẩy nhè nhẹ, sau đó chỉ thấy phi hành khí lần thứ hai bay tới vùng trời núi Phú Hà.

Trong máy truyền tin là tiếng của Yến Kiệt: “Báo cáo thủ trưởng! Các anh em đã vào vị trí, xin chỉ thị.”

Tục Nghiêu nhìn ra cửa sổ thì thấy Kỷ Phong Vũ và Vương Phi Hiệp đang bay lơ lửng đánh dấu, mở bản đồ định vị hai điểm: “Leslie, chuẩn bị định vị… 3 2 1, phóng đạn.”

Ầm ầm!

Hai cái nhang nụ siêu to khổng lồ được bao bọc bởi vỏ đạn bạc được phóng xuống, mũi nhọn đâm xuống mặt đất.

Biến cố tại phụ cận làm các binh sĩ sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên trời. Phi hành khí mở ngụy trang nên họ không thấy gì.

Kỷ Phong Vũ và Vương Phi Hiệp đổi vị trí, Tục Nghiêu ra lệnh: “Leslie, tiếp tục định vị rồi phóng đạn.”

Ầm ầm!

Lại thêm hai viên “đạn bạc” xuyên thẳng xuống đất!

Một lính vong linh không biết chuyện quay sang hỏi Thương Đình: “Thương đội, sư đoàn hẳn sẽ không diễn tập ở nơi này chứ nhỉ? Chẳng phải anh nói thủ trưởng biết chúng ta ở nơi này sao?!”

Thương Đình cũng mơ hồ, dựa theo lời nói trước kia thì hôm nay sẽ mời họ “ăn cơm”, bổ sung linh lực nha!

Lúc này lại “xèo xèo” hai tiếng.

Đạn pháo găm chắc vào đất.

16 viên “đạn pháo” không theo quy luật, bọn họ cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra. Thương Đình do dự không biết có nên tìm Thân Vi Lâm để hỏi han không, đầu đạn và đáy đạn nứt vỏ rồi! Chúng nó như đóa hoa nở rộ, bên trong lộ ra “nhụy hoa”.

Nhạc Dao nhìn trên bản đồ thấy 16 viên nhang nụ đã vào đúng vị trí, quay qua hỏi Tục Nghiêu: “Chồng ơi, thả em xuống vị trí này.”

Cậu chỉ vào một sườn núi. Nơi giao chiến của quân Sarna và quân Phi Lang là một thung lũng, Nhạc Dao đứng đây có thể bao quát toàn cảnh.

Tục Nghiêu ra lệnh cho Leslie điều khiển bay tới vị trí Nhạc Dao yêu cầu.

Địa hình hơi cao, Nhạc Dao vừa xuống thì hội Kỷ Phong Vũ và Bối Hồng Lợi đã lập tức bay tới. Bọn họ sáu vong linh vây quanh Nhạc Dao thành một vòng tròn bảo vệ.

Nhạc Dao lấy trong túi tờ Leslie in ngày sinh tháng đẻ hôm trước ra, lấy thêm ba nén nhang. Cậu đốt nhang, giơ lêи đỉиɦ đầu, vái về hướng Tây: “Con dùng 16 nhang nụ tế bái 5000 anh em Sư đoàn Phi Lang, cầu nguyện cho linh hồn các anh vĩnh viễn bình an.”

Dứt lời, Nhạc Dao dùng nhang đốt tờ bát tự. Tờ bát tự hóa thành tro tàn.

Tục Nghiêu hạ lệnh: “Yến Kiệt, đốt nhang.”

Yến Kiệt dẫn theo vệ binh đúng hẹn nhắm đạn lửa vào nhang nụ.

Cái trước kia Thương Đình và Thân Vi Lâm “ăn” bé như sợi mì, bọn họ không nghĩ tới mấy thứ trong vỏ đạn cũng là nhang. Vì vậy khi vỏ đạn nứt ra bọn họ không biết đây là “đồ ăn”, mãi tới khi làn khói mỏng bay lên…

BBQ, thịt kho, que cay, hành phi, muối tiêu, hải sản…

Mẹ nó thơm điếc mũi, nhưng chẳng nhìn thấy hình dáng đồ ăn chỗ nào!

Binh lính: “Thương đội, mùi hương này từ chỗ nào tới?”

Thương Đình: “Đừng có hỏi! Hít nhanh lên, tẹo nữa chẳng có đâu!”

Binh lính mù mờ ngửi một hơi, sau đó cũng có cảm giác. Ôi chao đây là vật gì, y như ăn tiệc lớn làm người ta thỏa mãn á!

—--

Hết Chương 41