Chương 15: Bộ bài tú lơ khơ

Ngày hôm sau Nhạc Dao tỉnh lại thì ngoài trời đang mưa. Đầu tóc cậu y hệt ổ gà, ánh mắt có chút mông lung. Cho đến tận khi chuông báo thức vang lên thì cậu mới giật mình nhìn máy truyền tin, thấy bên trên hiện số tiền còn nợ đã trả hết, lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

"Sao thế? Sợ tiền bay mất à?" Bên cạnh truyền đến âm thanh trêu chọc của vị tướng quân nào đó.

"Mới không có!" Nhạc Dao trừng mắt. Thanh âm của Tục Nghiêu vào buổi sáng hơi khàn khàn, gợi cảm gần chết, nếu không có cái biểu cảm ngứa đòn kia thì càng tốt!

Nhạc Dao trừng xong thì ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt sục sôi ý chí chiến đấu đi vào phòng bếp.

Tục Nghiêu nhìn vợ nhỏ dậm dậm chân đi nấu nướng, cũng không ngủ nữa, dậy đi rửa mặt. Mặc dù giờ trời vẫn chưa sáng hẳn, hắn vẫn đi tắm rửa một cái rồi như thường lệ quấn khăn tắm ngang hông đi ra. Hắn ngồi xuống sô pha, đốt điếu thuốc, theo thói quen gác chân lên bàn trà rồi nghe báo cáo quân sự từ trợ lý thông minh Leslie.

Qua một lát, Tục Nghiêu kêu: "Nhạc Dao Dao, cho tôi cốc nước!"

Nhạc Dao vừa nghe, nghĩ đến việc vẫn nợ người này 200 vạn, nào dám không nghe, giống cô dâu nhỏ hỏi: "Nước lạnh hay nước ấm?"

Tục Nghiêu đáp: "Lạnh."

Nhạc Dao nhanh chóng dâng ly nước lạnh cho đại Diêm Vương, chân chó mà nói: "Thủ trưởng, nước của ngài đây."

Tục Nghiêu tiếp nhận ly nước, ngước mắt: "Tôi như thế nào lại nhớ hôm qua có người nào đó nói muốn dùng danh nghĩa vợ nhỏ...Cậu vừa gọi tôi là gì thế nhỉ?"

Nhạc Dao quyết định thật nhanh: "Tục ca!"

Tục Nghiêu: "Tôi lại không thiếu anh em."

Nhạc Dao: "......" Đờ mờ anh, có tin buổi tối ông đây gọi anh em quỷ đến giẫm đạp đến mức anh không đứng dậy nổi không!!!

Thỏ con mắt đỏ đối diện với với đôi mắt đen thẳm như vực sâu của sói xám, tức khắc bại trận, căng thẳng nói: "A! Bữa sáng của tôi sắp cháy rồi!"

Cậu vừa nói xong liền co giò chạy, Tục Nghiêu nhìn bộ dáng như bị đạp trúng đuôi của cậu thì hừ nhẹ: Đồ nhóc con không có tiền đồ.

Nhạc Dao vừa làm bữa sáng vừa ở trong lòng gọi thử "chồng ơi?", "anh yêu?" Má, buồn nôn vãi! Cậu trộm quay đầu xem Tục Nghiêu đang làm gì, phát hiện hắn cũng nhìn qua đây, sợ tới mức nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục thái rau.

Mới sáng sớm tinh mơ, thủ trưởng phu nhân đã thành công làm cả phòng bếp trở nên náo nhiệt.

Tục Nghiêu cũng không ngại phiền, ngồi xem tin tức chờ cơm. Chờ đến khi trên bàn ăn truyền đến mùi thơm của thức ăn thì đi đến ngồi xuống. Hắn phát hiện bữa sáng hôm nay lại thay đổi phong cách, có bánh mì, salad hoa quả, nước trái cây cùng với thịt nướng, thoạt nhìn đầy đủ về cả màu sắc, hương vị và dinh dưỡng. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn, có người vì hắn mà dụng tâm chuẩn bị bữa sáng.

Nhạc Dao nói: "Không biết anh ăn có quen không. Vì tôi không biết khẩu vị anh thế nào nên cố làm các món khác nhau, có món nào ăn không ngon thì nhớ nói cho tôi biết đấy, lần sau tôi sẽ không làm nữa."

Tục Nghiêu đã trải qua bao năm tháng chiến tranh gian khổ, đừng nói là ăn ngon hay không, có lúc còn không có đủ mà ăn nên hắn không hề kén chọn. Nhưng ai sẽ từ chối loại lấy lòng chủ nhân như cún con này? Hắn không khỏi nửa thật nửa giả khen: "Nhóc hẹp hòi, sao hôm nay lại hiền lành như vậy?"

Nhạc Dao nói: "Đây đâu phải hiền lành? Cái này gọi là hiểu rõ tình thế. Tôi trên lưng đang gánh một món nợ kếch xù thế này, đương nhiên phải hầu hạ chủ nợ cho tốt rồi. Đúng rồi thủ trưởng, ở đây có nơi nào để làm công không?"

Tục Nghiêu đáp: "Không có. Nơi này đều là làm việc nặng, việc có thể cho cậu làm rất ít. Hơn nữa cậu cảm thấy mình có thể làm việc gì? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu vẫn còn là học sinh."

Nhạc Dao yên lặng ở trong lòng tự bồi thêm một câu: Còn là cái loại có thành tích kém nữa.

Thật ra 500 năm trước, lúc còn ở trái đất, thành tích học tập của cậu khá tốt, những thứ cậu từng học cũng không thể nói hoàn toàn không dùng được ở đây, nhưng muốn tìm được một công việc tốt thì rất khó. Mà cậu quen thuộc nhất chính là huyền học, có mấy ai tin đâu?

"Hôm nay định làm gì?" Tục Nghiêu đột nhiên hỏi.

"Để xem đã, nếu vẫn mưa thì ngồi ngốc ở nhà, vẽ vẽ cái gì đó gϊếŧ thời gian."

"Cậu còn biết vẽ tranh?"

"Vẽ bừa thì ai chả biết?" Vẽ tranh trừu tượng có chiều sâu thì đương nhiên không biết nhưng chẳng lẽ không vẽ nổi bộ bài?

Vốn dĩ Nhạc Dao định cơm nước xong thì đi hỏi xem chú Minh có rảnh không, nếu rảnh thì nhờ chú dẫn ra sau núi. Cậu muốn chiết cành cây về để làm nhang cây nhưng hôm nay trời cứ mưa mãi, nhìn có vẻ trong chốc lát sẽ không tạnh, hiển nhiên việc lên núi là không quá khả quan.

Tục Nghiêu không hỏi thêm câu nào nữa, dù hôm nay trời mưa hắn vẫn có công việc cần sắp xếp, cơm nước xong liền thay một thân quân trang chuẩn bị ra ngoài. Hắn sửa lại cổ áo, vẫy tay gọi Nhạc Dao: "Tới đây."

Nhạc Dao hỏi: "Làm gì?"

Tục Nghiêu bá đạo cầm lấy tay cậu, hỏi cũng không hỏi mà lấy một đầu ngón tay ấn vào màn hình máy truyền tin: "Leslie, ghi lại dữ liệu sinh học của phu nhân, đồng thời mở ra quyền hạn cấp hai cho phu nhân."

Leslie: "Tuân lệnh tướng quân."

Trên máy truyền tin lóe lên tia sáng màu lam rồi nhanh chóng mở rộng ra, tạo thành một cái vòng sáng bán kính chừng 1 m bao quanh lấy Nhạc Dao, từ trên xuống dưới rà quét một lần. Leslie nói: "Báo cáo tướng quân, dữ liệu sinh học đã được ghi lại, cũng đã thành công mở ra quyền hạn cấp hai."

Nhạc Dao thấy vòng sáng biến mất, liền rút tay về. Tục Nghiêu lại dùng lực không cho cậu rút ra, Nhạc Dao hỏi: "Làm xong rồi mà?"

Tục Nghiêu dùng ngón tay cái chậm rãi cọ cọ lòng bàn tay Nhạc Dao: "Ăn cái gì mà da dẻ mềm mại thế?"

Nói xong người đàn ông này nở nụ cười, buông cái người đang ngây ngốc kia ra: "Cho cậu một nhiệm vụ. Trong lúc chờ tôi về phải suy nghĩ xong xưng hô với tôi. Nhớ kỹ, tôi phải là độc nhất vô nhị."

Nói xong hắn mặc kệ Nhạc Dao có đồng ý hay không, xoay người tiến vào màn mưa.

Nhạc Dao cảm thấy lòng bàn tay nóng như bị lửa thiêu, hung hăng xoa xoa, trái tim đập bình bịch trong l*иg ngực. Cậu nhanh chóng dùng tay quạt quạt, sau đó đi rót một cốc nước lạnh.

Chú Minh cùng Yến Kiệt đang đi ra ngoài sân, không bao lâu cũng lên phi hành khí với Tục Nghiêu. Phi hành khí chậm rãi cất cánh. Leslie nói: "Tướng quân, theo máy truyền tin của phu nhân thì nhiệt độ phu nhân đang tăng cao từ 1 đến 2 độ."

Tục Nghiêu nói: "Dùng máy truyền tin nhắc nhở phu nhân quyền hạn cấp hai là gì."

Leslie: "Tuân lệnh tướng quân."

Yến Kiệt ngạc nhiên: "Tục ca, anh mở quyền hạn cấp hai cho Nhạc Dao?! Như vậy không phải quá mức mạo hiểm sao???"

Mỗi binh lính ở Hoa Hạ tinh đều có một cấp bậc quyền hạn nhất định, Tục Nghiêu là cấp độ một đặc biệt, chú Minh với một vị phó sư trưởng cùng với năm, sáu người khác nữa là cấp độ hai đặc biệt, còn lại các binh lính phổ thông đều là cấp hai hoặc cấp ba. Đừng nghĩ cấp hai là cấp thấp, bởi vì cấp bậc này đã đủ quyền hạn để tự do ra vào đại bộ phận khu vực của sư đoàn Phi Lang rồi.

Tục Nghiêu nói: "Không có gì mạo hiểm hay không mạo hiểm. Lúc trước cậu ấy nói với tôi là muốn đến đây để tìm người, nhưng đã hai ngày rồi mà vẫn chưa có động tĩnh nào. Tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta đang muốn tìm ai."

Yến Kiệt: "Vạn nhất tìm người chỉ là cái cớ để làm chuyện khác thì sao?"

Tục Nghiêu nhàn nhạt liếc nhìn Yến Kiệt: "Cậu đã từng thấy ai dám đùa giỡn ở dưới mắt tôi chưa?"

Yến Kiệt thầm nói, tui mà thấy thì cỏ trên mộ người kia đã cao ba thước rồi!

Yến Kiệt còn muốn nói gì đó thì bị chú Minh đè lại. Chú Minh nói: "Biểu hiện mấy ngày nay của cậu Tiểu Nhạc thật sự khác biệt rất lớn với những gì chúng ta tra được. Tuy rằng hiện tại chúng ta không xác định được mục đích cậu ấy đến Hoa Hạ tinh là gì, nhưng trước khi tìm hiểu rõ được thì không nên đổ tội cho cậu ấy. Nhưng nói như vậy thì, thủ trưởng, ngài muốn giữ cậu Tiểu Nhạc ở lại bên cạnh sao?"

Tục Nghiêu: "Chú nghĩ tôi giống người sẽ ném miếng thịt dâng đến tận mồm đi sao?"

Giờ khắc này vẻ mặt của hắn có chút lưu manh, nhưng kỳ lạ lại khiến cho người ta vô pháp nghi ngờ lời hắn nói.

Chú Minh cùng Yến Kiệt không nhắc đến vấn đề này nữa, mà lúc này Nhạc Dao lại gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Tục Nghiêu.

Thỏ con: "Thủ trưởng, tôi có thể sử dụng máy in của anh không? Tôi thấy có máy in trong nhà."

Tục Nghiêu nhẹ lắm lấy tay vịn, cười nói: "Có thể, dùng một tờ cắn một cái, cậu cứ dùng thoải mái."

Nhạc Dao cũng không biết là bị dọa cho sợ hãi hay gì, không trả lời.

Yến Kiệt nhìn Tục Nghiêu dùng giọng nói cưng chiều thế kia, nhưng tay lại cầm quyền sinh sát đặt trên cổ người ta, đột nhiên câm nín. Đúng rồi, hắn sao lại cho rằng tên hồ ly thành tinh trước mặt này có thể bị thỏ con lừa gạt? Não bị úng nước à?

Phi hình khí mang theo âm thanh gầm rú trầm thấp lơ lửng ở giữa thung lũng. Cửa khoang mở ra, lúc Yến Kiệt đi xuống đã không còn lo lắng về việc của Nhạc Dao nữa.

Lúc này có người từ sơn động cách đó không xa đi lại đây, dẫn đầu lên tiếng: "Thủ trưởng."

Tục Nghiêu hỏi: "Xác định là ở vị trí này?"

Người nọ nói: "Trước bình minh ở đây có một sóng năng lượng khác thường dao động, nhưng sau đó liền biến mất."

Tục Nghiêu không nói gì, dẫn đầu đi vào sơn động.

Cùng lúc đó, Nhạc Dao cầm một giấy in chất lượng tốt ra. Cậu đo lường kích thước rồi cắt thành 64 tờ giấy nhỏ. Sau khi cắt xong, cậu lấy bút đen và đỏ vẽ từ A đến 10, rồi lại rô, cơ, bích, tép. Mỗi tờ giấy chỉ khoảng 2,5x4 cm, lúc vẽ muốn mù con mắt nhưng cậu không dám lấy nhiều hơn vì chất lượng giấy tốt, số lượng cũng không nhiều, hơn nữa cậu cảm thấy lấy nhiều quá thì Tục Nghiêu sẽ phát hiện mất.

Lại nói từ A đến 10 thì vẽ cũng ok đi, hình và số vẫn còn đơn giản, nhưng đến JQK cùng với lá Joker thì Nhạc Dao lại thấy có chút khó khăn. Cậu có biết vẽ kỵ sĩ, quốc vương với vương hậu gì đó đâu?! Vì thế, cậu suy nghĩ mãi một lúc lâu, đột nhiên có một ý tưởng!

Vì thế nửa ngày sau, mấy người Kỷ Phong Vũ và Tống Hòa vốn đang nhàm chán thì đột nhiên nhận được một bộ bài tú lơ khơ! Ở trên hộp bài viết "Bài Poker vui vẻ" khiến họ sung sướиɠ đến phát điên, nhanh chóng mở ra xem. Mà khi họ vừa mở hộp bài ra, nhìn mấy lá bài lớn nhỏ ở trong, lập tức cảm thấy bối rối.

Lá A đến 10 thì không nói đi, lá bài lớn nhỏ khác nhau cũng không nói, người vẽ cũng không cần nói đi, ít ra trông nó còn bình thường nhưng JQK là cái quỷ gì đây???

Nhạc Dao vẽ lên lá J bốn người que, mỗi người cầm một vũ khí khác nhau, có đao, có kiếm, có thương, có chùy; ở lá Q lại cũng vẽ bốn người que như thế, chỉ khác là bốn người nọ mỗi người có cắm một bông hoa trên đầu, hoa cơ, hoa bích, hoa rô, hoa tép; đến nỗi lá K cũng vẽ người que, trên đầu là vương miện mà ở giữa vương miện còn vẽ cái gì đó?

Vương nhất, vương nhị, vương tam, vương tứ!

Lá Joker còn hề hước nữa, ở một số nơi, chú hề còn được gọi là vua lớn nhỏ, nhưng Nhạc Dao lại lười chảy thây, ở giữa tờ giấy sặc sỡ ghi đúng một chữ "xấu", mảnh giấy màu đen cũng viết "xấu".

Bởi vì hiện tại là ban ngày cho nên Kỷ Phong Vũ không thể bay đến nhà Nhạc Dao phản đối, bọn họ thực sự cạn cmn lời!!!

Tống Hòa cầm A cơ lên: "....Lão Kỷ, ông xác định người này có thể làm bát hương cho chúng ta sao?"

Kỷ Phong Vũ trầm mặc một lúc rồi nói: "Chúng ta chơi thử trước đi rồi tính."

Theo lý khi gửi đồ đến cõi âm, nếu không muốn đồ bị to nhỏ khác thường thì phải ghi kích cỡ ở đằng sau thì đồ vật đến nơi mới đúng kích thước được. Đương nhiên là ngoại trừ vàng. Nhưng hiển nhiên là tên nhóc Nhạc Dao này không ghi số liệu ở đằng sau rồi.

Nhạc Dao đúng là vội quá nên quên, vẽ mấy lá bài mà hoa cả mắt, vẽ xong được đã là thần kỳ lắm rồi! Cậu còn ỷ vào việc bộ bài nhỏ, trực tiếp đốt ở trong nhà tắm rồi đi làm cơm trưa.

Trời vẫn còn đang mưa, cậu nghĩ bọn Kỷ Phong Vũ chắc là đang chơi vui lắm nhỉ?

Mà trên thực tế, hiện trạng lại là vậy đây:

Tống Hòa dùng sức ném mạnh lên bàn: "Ba con 2!"

Kỷ Phong Vũ: "Ông không phải chỉ có hai con 2 à? Con thứ ba ở đâu ra đấy?"

Vương Phi Hiệp che mặt: "Bài nhẹ quá, có một lá chưa ném lên bàn đã bị gió thổi đi, các ông không thấy sao?"

Tống Hòa: "......"

Kỷ Phong Vũ: "......"