Chương 42: Thêm phúc lợi

Edit: meowluoi.

Bản thân cũng

không

có kinh nghiệm gì, kinh nghiệm duy nhất đều đạt được

trên

người tiểu bạch thỏ Tô Nhược U, nhìn đôi môi

anh

đào của tiểu



nương nhà mình, Bùi Hạo mang theo thô bạo, ngậm vào trong miệng, gặm

không

quan tâm.

hắn

gặm loạn

một

hồi, Tô Nhược U

yêu

kiều như cánh hoa, cái miệng

nhỏ

nhắn vô cùng mịn màng sao có thể chịu được,

không

đầy

một

lát sau, Tô Nhược U cảm giác được môi mình dường như bị thiêu đốt, giảm bớt sợ hãi vì bị đánh lén, Tô Nhược U lập tức bị hành động thô lỗ làm giận.

Cái người

không

biết xấu hổ này,

không

thể ôn nhu

một

chút được sao!

không

đúng, ôn nhu cũng

không

được, việc này căn bản

không

được!

Tô Nhược U vội vàng giằng co, giãy giụa muốn tránh nhưng

hắn

ôm càng chặt!

Tô Nhược U thấy giãy giụa

không

thoát được,

không

cố gắng giãy giụa vô ích nữa, chỉ dùng tay phải

không

bị khống chế, giơ tay lên.

“Bốp - -”

một

âm

thanh thanh thúy vang lên làm Bùi Hạo

đang

gặm cắn

không

kiềm chế được, chỉ thấy

hắn

nghi hoặc nhìn tiểu



nương nhà

hắn

giơ tay phải lên, trong mắt

không

thể tưởng tượng nổi.

Đây là tiểu



nương nhà

hắn

động

một

chút là đỏ mặt sao?

Chỉ tiếc Bùi Hạo chỉ biết

một



không

biết hai, bởi vì con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi



nương nhà

hắn

từng gϊếŧ Bá Vương Hoa!

Nhưng lúc Tô Nhược U đánh người xong, mình lại luống cuống,

âm

thầm thở dài mình đúng là

không

có tiền đồ, Tô Nhược U cảm thấy lúc này mình tuyệt đối

không

thể kinh sợ, nếu về mặt võ

không

trấn áp được kẻ địch, như vậy nhất định phải áp đảo khí thế kẻ địch!

Lúc này Tô Nhược U ưỡn ngực

nhỏ

của mình.

“Nếu huynh còn dám dính vào, muội

sẽ

đánh huynh!”

Lúc này Bùi Hạo mới phục hồi lại tinh thần, ô, nàng

thật

sự

là có bản lĩnh! Bùi Hạo

hắn

từ

nhỏ

đến lớn, đánh người nhiều

không

đếm xuể, nhưng

không

có mấy ai đánh được

hắn. Bởi vì cái gọi là người sống bằng mặt cây sống bằng vỏ,

hắn

là đại lão gia, chuyện hôm nay

hắn

bị tiểu



nương đánh, coi như người nhà mình cũng

không

được!

không

được

thì

thế nào,

hắn

có thể đánh trả lại sao, nhìn khuôn mặt mềm mại của tiểu



nương nhà

hắn, Bùi Hạo

không

thể nào xuống tay được, da tiểu



nương nhà

hắn

mềm mại như vậy,

hắn

hôn

một

cái còn sợ rách da, nếu bàn tay này hạ xuống,

hắn

sẽ

đau lòng như thế nào!

Tô Nhược U phát

hiện

ánh mắt Bùi Hạo

không

lương thiện nhìn trở lại

trên

người mình, lại ưỡn ngực, thua trận nhưng

không

thua người, khí thế hôm nay của nàng

không

thể yếu

đi!

Bùi Hạo nhìn bộ dáng chột dạ “Cây ngay

không

sợ chết đứng” của tiểu



nương nhà

hắn, ngược lại rất vui vẻ.

Ừm, ngực của tiểu



nương nhà

hắn

còn rất bằng phẳng!

Ai có thể biết đại gia

hắn

ngày hôm nay bị thua thiệt, Bùi Hạo

đi

khắp nơi đùa giỡn với tiểu



nương nhà

hắn, quen miệng thành nghiện, cũng tìm được cân bằng.

“Đừng cố gắng nữa,

không

có gì phập phồng, vùng đất bằng phẳng!”

“Huynh!”

Hai tay Tô Nhược U che ngực, nhất thời

không

tìm được từ nào thích hợp mắng

hắn.

“không

biết xấu hổ!”

Những lời này Bùi Hạo nghe nhiều rồi,

hiện

tại bị tiểu



nương nhà

hắn

mắng

một

câu như vậy, sao

hắn

nghe càng thấy càng vui vẻ!

“Ta

không

biết xấu hổ nên mới bị nàng đánh.”

Lời này vừa

nói

ra, Tô Nhược U

không

biết

nói

gì, ai bảo thực

sự

nàng đánh

hắn, nhưng mà, đáng đời

hắn! Sờ đôi môi sưng đỏ của mình, Tô Nhược U trừng mắt với Bùi Hạo.

Lúc này nhìn



nương nhà

hắn

bị giày vò thảm, cũng biết lúc trước mình thô lỗ, Bùi Hạo

âm

thầm tự trách mình, làm



nương nhà

hắn

bị thương, nhưng mà vì sao nhìn bộ sáng tiểu



nương nhà

hắn

như vây, trong lòng

hắn

càng cao hứng chứ!

Tựa như lưu lại ấn ký của mình, Bùi Hạo cảm thấy bộ dáng

hiện

tại của tiểu



nương nhà

hắn

cũng rất tốt.

“Nhưng mà, ta chỉ

không

biết xấu hổ với mình nàng mà thôi.”

Da mặt người này sao lại dày như vậy? Sao có người

không

biết xấu hổ đến trình độ này!

Tô Nhược U hít sâu

một

hơi,

âm

thầm khuyên bảo chính mình, đừng nên

đi

theo suy nghĩ của

hắn,

không

được để cảm xúc của

hắn

quấy nhiễu…

Sau khi Tô Nhược U tỉnh táo hoàn toàn, mới mở miệng

nói.

“Như vậy

không

còn việc gì nữa, muội trở về đây, sau này huynh

không

được tùy ý làm bậy như vậy.”

Vừa nghe tiểu



nương nhà

hắn

nói

phải

đi, lúc này Bùi Hạo mới nhớ tới, chính

sự

hắn

còn chưa

nói, sao có thể để nàng

đi

được?

Bùi Hạo kéo tiểu



nương nhà

hắn

lại, lúc Tô Nhược U hoảng sợ cho rằng

hắn

lại muốn làm gì, Bùi Hạo thả tay ra, “Ta có chuyện muốn

nói

cho nàng.”

Bùi Hạo

không

động thủ động cước, hơn nữa còn cùng mình thương lượng, Tô Nhược U cảm thấy hành vi này nên được khích lệ, cũng

không

giãy giụa, nhẫn nại đợi Bùi Hạo

nói

tiếp.

“Nhưng mà, nhưng mà…”

Mặc dù Bùi Hạo nghe huynh đệ mình

nói, cảm thấy

hắn

nhập quân doanh nên

nói

một

tiếng với tiểu



nương nhà

hắn, dù sao, mang binh đánh giặc cũng

không

phải đùa giỡn, phải phụ trách



nương người ta. Trong thâm tâm

hắn

cảm thấy con đường từ

nhỏ

hắn

chọn, nữ nhân này cũng do

hắn

chọn trúng, vô luận nàng

nói

cái gì,

hắn

đều

sẽ

không

buông tay!

Đúng vậy,

hiện

tại

hắn

thông báo cho nàng

một

tiếng,

không

cho nàng quyền lựa chọn, sau đó vô luận nàng chọn cái gì, nàng cũng phải là của

hắn!

“Ta chuẩn bị nhập quân doanh!”

Bùi Hạo thừa thế xông lên, bật thốt ra.

Kể từ ngày gặp Bùi Hạo lần đầu tiên, Tô Nhược U hữu ý vô ý lúc nào cũng vô hình thăm dò được rất nhiều tin tức của Bùi Hạo,

hắn

là người ghét văn thích võ,

đi

quân doanh cũng là điều tất nhiên, Tô Nhược U

không

nghĩ tới ngày hôm nay

hắn

sẽ

nói

với mình, chính là chuyện này.

Đột nhiên cảm động tới, đối với Tô Nhược U mà

nói

Bùi Hạo là

một

người thô lỗ, Tô Nhược U

không

nghĩ tới

hắn

sẽ

nói

ra quyết định của

hắn

cho nàng.

Cho nên,

hắn

thật

sự

để nàng ở trong lòng,

nói

không

chừng, còn chiếm vị trí rất lớn. Chấn động quá lớn, Tô Nhược U nhất thời

không

biết nên

nói

cái gì, nhìn ánh mắt nóng bỏng của người trước mặt, Tô Nhược U

nhẹ

nhàng

nói, “Muội biết.”

“Chỉ có thế sao? Muội

không

có gì muốn bày tỏ à?”

Đáp án này ngoài dự liệu của Bùi Hạo, phản ứng của tiểu



nương nhà

hắn

khác xa so với dự liệu của

hắn,

một

chút kinh ngạc cũng

không

có, ánh mắt

không

thể hiểu được nhìn mình.

Ánh mắt đó, Bùi Hạo cũng

không

có ý kiến gì, chỉ cảm thấy trong ánh mắt tiểu



nương nhà

hắn

tựa hồ tản ra hào quang, sau khi

hắn

nhìn thấy trong lòng ấm áp, thỏa mãn

nói

không

nên lời.

“Muội có thể bày tỏ cái gì.”

Cái người

không

biết xấu hổ này, bình thường

không

phải rất cơ trí sao? Sao hết lần này đến lần khác lại ngốc như vậy, lúc này bọn họ

không

danh

không

phận, nàng có thể

nói

cái gì!

nói

xong, Tô Nhược U oán trách trợn mắt với Bùi Hạo.

Cái trợn mắt này làm Bùi Hạo hiểu, biết tiểu



nương nhà

hắn

không

những

không

phản đối, còn cam chịu ủng hộ lý tưởng của mình, lúc này trong lòng Bùi Hạo ngọt ngào

không

nói

nên lời và thỏa mãn, tiểu



nương nhà

hắn

quả nhiên rất tốt!

“Mấy ngày nữa phụ thân ta

sẽ

đến, tranh thủ trước Tết trung thu ta

sẽ

đến nhà nàng kết thân.”

Nhìn tiểu



nương như hoa như ngọc nhà

hắn, Bùi Hạo nhịn

không

được

nói

ra.

Nhắc tới việc này, Tô Nhược U liền nghĩ đến mẹ con thỉnh thoảng ngáng chân mình, Tô Nhược U

thật

sự

muốn

nói

một

câu với

hắn, “Vậy trước hết huynh phải qua ải nương và muội muội của huynh trước

đã!”

Nhưng nàng

không

phải người lắm mồm, Tô Nhược U chỉ để trong đầu

một

lát rồi ném

đi

luôn, chuyện như vậy có người còn sốt ruột hơn nàng, người nào đó

không

phải vội vã muốn kết thông gia sao? Đến lúc đó để

hắn

tự nhìn xem nương và muội muội của

hắn

giở thủ đoạn.

Các người có bản lĩnh bảo nam nhân này thú chính mình

đi! Tô Nhược U lạnh lùng nghĩ, Bùi gia quyền cao chức trọng, ai

sẽ

giống như con thiêu thân trấn trụ người này, dù thế nào

thì

mình cũng rất thích xem náo nhiệt.

Bị ý tưởng chọc cười, Tô Nhược U nhịn

không

được bật cười, Bùi Hạo

không

hiểu ra sao, lời

hắn

nói

buồn cười lắm sao, có thể chọc nàng vui vẻ?

Nhìn thời gian

không

còn nhiều, Tô Nhược U

không

thể

không

nói, “Lần này muội

thật

sự

phải

đi, đến lúc đó lại

không

nói

được…”

Biết



mình

không

thể ở lại nữa, có thể đây là lần ly biệt, bọn họ

không

biết bao lâu sau mới có thể nhìn thấy mặt, Bùi Hạo cảm thấy

hắn

không

để tiểu



nương nhà

hắn

đi

như vậy, nếu

không

thì

mình bị thua thiệt, vì thấy mặt nàng,

hắn

chờ rất sốt ruột,

hiện

tại lại giống như tặc,

hắn

không

cho phép!

“Nàng cứ

đi

như vậy sao?”

Lời này làm Tô Nhược U mê mang, nàng

không

đi

như vậy

thì

có thể làm gì?

Nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn nghi hoặc của tiểu



nương nhà

hắn, Bùi Hạo ai thán

một

tiếng, sao nàng lại

không

hiểu chứ!

“Nàng hôn ta

một

cái mới được

đi!”

Tô Nhược U sờ đôi môi sưng đỏ của mình, ánh mắt lên án người nào đó

không

biết xấu hổ giở trò lưu manh, nàng

đã

như vậy mà còn dám mở miệng

nói

lời này?

“không

phải là ta

không

có kinh nghiệm sao? Đợi huynh luyện mấy lần

sẽ

không

còn như vậy nữa!”

nói

cho cùng

không

phải là

hắn

ăn chay quá lâu, mà vì tiểu



nương nhà

hắn

quá ngon miệng,

hắnkhông

khống chế nổi!

Lười phản ứng lại, chủ nhân hếch mũi,

không

cho

hắn

vẻ mặt hòa nhã, lúc này Bùi Hạo cũng

không

nói

thêm gì nữa, tiểu



nương nhà

hắn

muốn chạy,

hắn

càng mất nhiều hơn được.

một

lần nữa Tô Nhược U bị Bùi Hạo kéo vào trong lòng, nhưng mà lần này

hắn

biết



nặng

nhẹ,

nhẹ

nhàng liếʍ trước, sau đó từ từ ngậm, trằn trọc, đảo, động tác dịu dàng,

hắn

không

buông miệng nàng ra!

Tô Nhược U thiếu chút nữa ngạt chết, vội vàng nhéo Bùi Hạo, mới có cơ hội thở

một

lát.

không

đợi nàng thở bình thường, Bùi Hạo nhìn cái miệng

nhỏ

nhắn của tiểu



nương nhà

hắn, hai mắt lại phát sáng, đem đầu lưỡi mình tới, chỉ cảm thấy tiến vào

một

thế giới mới, hóa ra tiểu



nương nhà

hắn

không

chỉ cánh môi ăn ngon, trong miệng lại ấm áp như xuân.

Trong miệng có thêm dị vật cũng

không

làm Tô Nhược U sợ hãi, dùng tay đẩy người này,

hắn

dứt khoát cầm tay nàng

không

thả, Tô Nhược U bị

hắn

quậy làm tâm hoảng ý loạn,

một

lòng chỉ muốn đem phiền lòng đẩy ra, đẩy như nào cũng

không

được, Bùi Hạo chế trụ tay tiểu



nương nhà

hắn, hôn đến khi mồ hôi Tô Nhược U đầm đìa,

không

ngừng thở gấp, Bùi Hạo mới cao hứng rời

đi.