Chương 43: Nha hoàn Thanh Nhạn

Edit: meowluoi.

Lúc Tô Nhược U

đi

ra

đã



một

chén trà sau.

Nhìn hai gò má tiểu thư nhà mình ửng hồng, trong mắt gợn nước mênh mông, nhất là

trên

môi, son môi đỏ tươi

đã

sớm

không

còn, đôi môi sưng đỏ

đã

nói

lên chuyện mình từng gặp phải.

“Tiểu thư!”

Cho dù Thanh Nhạn trầm ổn lúc này cũng

không

nhịn được, tiểu thư nhà nàng



ràng bị người ta khí dễ, nhìn bộ dáng

hiện

tại của tiểu thư, Thanh Nhạn lại cảm thấy có lỗi với lão gia và tiểu thư nhà mình, nàng tuyệt đối

không

thể bỏ qua cho kẻ vô liêm sỉ bắt nạt tiểu thư!

Thanh Nhạn nhìn Tô Nhược U

một

cái, xoay người vào phòng tìm người tính sổ, hôm nay nàng phải đánh cho phụ mẫu

hắn

cũng

không

nhận ra, nàng

thật

xin lỗi lão gia bồi dưỡng, tiểu thư tin cậy!

“Thanh Nhạn!”

Tô Nhược U thẹn thùng ngẩng đầu nhìn nha hoàn lớn lên cùng mình từ

nhỏ, có khả năng

không

tránh được, bộ dáng bây giờ của mình chắc chắn

không

tránh được pháp nhãn của mọi người ở Vinh An Đường,

không

thể thiếu Thanh Nhạn hỗ trợ, Tô Nhược U chịu đựng xấu hổ, nhìn nha hoàn mình.

Cái nhìn này rất kinh khủng, lúc Tô Nhược U nhìn thấy trong mắt Thanh Nhạn hừng hực bùng cháy lửa giận, còn có gì

không

hiểu, thấy tiểu nha đầu hướng đến trong phòng có “Đồ lưu manh” sàm sỡ nàng, mặc dù Tô Nhược U cảm thấy người nào đó đáng đánh, đánh chết cũng đáng nhưng nếu Thanh Nhạn xông vào,

không

chỉ bản thân mất mặt, dù sao

hiện

tại nàng

không

còn mặt mũi, sau này hai người gặp mặt, còn ra thể thống gì!

Vấn đề chính là Tô Nhược U lo lắng, tiểu nha hoàn nhà mình căn bản

không

đánh được người

không

biết xấu hổ kia!

“Tiểu thư…”

Thanh Nhạn chứng kiến tiểu thư nhà mình cố nén nước mắt chảy xuống, ánh mắt tự trách rơi

trên

người Tô Nhược U, lại đau lòng Tô Nhược U bị ủy khuất.

“Thanh Nhạn.” Biết



thời điểm này mình

không

thể mở miệng, Tô Nhược U

không

biết mình nên

nói

gì vào lúc này, mở miệng

nói

đơn giản

một

câu, “Thanh Nhạn, ngươi tin tưởng ta, sau khi trở về ta

sẽ

nói

chi tiết cho ngươi,

hiện

tại ngươi nhớ kỹ, ta

không

có bị bắt nạt.”

Mà lúc này trong phòng, thuở

nhỏ

Bùi Hạo

đã

tập võ, tai

sẽ

thính hơn người bình thường, truyện phát sinh ở trong sân,

hắn

nghe được



ràng.

Kỳ

thật, lúc tiểu nha hoàn chướng mắt kia muốn xông tới, ngược lại

hắn

rất mong đợi,

một

mặt

hắn

nhìn nha hoàn này

không

vừa mắt

đã

lâu, về phương diện khác, trong tâm tư

hắn

cũng muốn để người khác biết



quan hệ giữa

hắn

và tiểu



nương nhà

hắn, nhất là người thân cận với tiểu



nương nhà

hắn,

hiện

tại

hắn

không



yêu

cầu xa vời, nhưng nếu như có người biết

rõ,

hắn

cầu còn

không

được.

Nhưng lời tiểu



nương nhà

hắn

nói

làm tâm

hắn

nắm

thật

chặt,

nói

cho cùng là

hắn

sai, nếu như

hắn

thú nàng về sớm hơn, nàng

sẽ

không

còn băn khoăn nhiều như vậy, huống chi chỉ là

một

tiểu nha hoàn.

Bùi Hạo biết tiểu



nương nhà

hắn

băn khoăn, nhưng nếu như bây giờ

hắn

còn

không

đứng ra, Bùi Hạo

hắn

không

phải là đàn ông!

Mà Bùi Hạo liên tục tự xưng là nam tử

hắn

đại trượng phu, cho nên

không

hề nghi ngờ,

hắn

đi

ra.

Lúc Bùi Hạo đạp cửa phòng, Thanh Nhạn cũng

không

khống chế nổi xông tới,

hiện

tại Thanh Nhạn

khôngnói

nhiều lời, chỉ

một

lòng muốn gϊếŧ chết người dám khí dễ tiểu thư như châu như ngọc nhà nàng!

Tô Nhược U thấy Bùi Hạo

đi

ra biết là

không

ổn, Thanh Nhạn chạy lên động thủ,

không

đầy

một

lát sau, hai người đánh hơn mười chiêu, mặc dù Tô Nhược U

không

hiểu võ công của hai người nhưng đánh qua

một

lát, Tô Nhược U vẫn nhìn ra được hai người ai yếu ai mạnh.

hiện

tại mặc dù Thanh Nhạn đánh rất hăng, nhất thời khó phân biệt được, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được, Thanh Nhạn chỉ

một

lòng muốn đánh,

không

có nương tay, chẳng quan tâm phòng thủ, mà Bùi Hạo đánh, hoàn toàn chỉ phòng thủ,

một

chiêu cũng

không

ra, càng đánh càng thành thạo, hai người

không

cần nhiều lời, cao thấp

đã

định.

Tô Nhược U cảm thán, làm khó

hắn

rồi,

hắn

còn biết nhường nha hoàn nàng,

không

phải vậy…

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Thanh Nhạn càng đánh càng cố sức, chỉ thấy Bùi Hạo lắc mình tránh thoát Thanh Nhạn chém, bước nhanh đến sau lưng Thanh Nhạn, chế trụ tay phải Thanh Nhạn,

một

cước đạp vào gối Thanh Nhạn, động tác liền mạch lưu loát, gọn gàng, Tô Nhược U chỉ cảm thấy trong nháy mắt, Thanh Nhạn liền bị

hắn

ném xuống đất.

Haizz, chênh lệch…

không

đợi Tô Nhược U ai thán hết, vội phản ứng kịp tiểu nha hoàn nhà mình bị

hắn

khí dễ, vội vàng rống lên, “Bùi Hạo, huynh mau buông Thanh Nhạn ra!”

Nhìn thấy tiểu



nương nhà mình

đi

tới, giọng

nói

Bùi Hạo giảm xuống vài phần, “Hôm nay ta nể mặt mũi tiểu thư nhà ngươi, lần sau dám động thủ động cước, động chỗ nào cắt chỗ đấy.”

Cho dù Bùi Hạo

hắn





nương nhà

hắn

không

hợp, cũng

không

đến lượt hạ nhân ở chỗ này khoa chân múa tay, thuyết tam đạo tứ.

nói

xong, Bùi Hạo liền buông Thanh Nhạn ra.

Cho dù mới đầu xúc động,

một

lúc đọ sức, Thanh Nhạn cũng biết mình

không

phải là đối thủ của người này, nhưng dù vậy, cũng

không

thể sửa đổi được hành vi

hắn

bắt nạt tiểu thư nhà mình, “Nếu ngươi dám bắt nạt tiểu thư nhà ta, mạng này ta cũng

không

cần, ta cũng

sẽ

kéo ngươi chết cùng!”

Nhìn ánh mắt tiểu nha hoàn căm hận nhìn

hắn, tức giận của Bùi Hạo giảm hơn phân nửa, rất trung thành với chủ…

Dựa vào tất cả những người hoặc vật đối tốt với tiểu



nương nhà

hắn, đều là bằng hữu tốt, đương nhiên loại sinh vật tình địch, gặp

một

lần

sẽ

đánh

một

lần, đến hai đánh hai, Bùi Hạo quyết định

không

chán ghét nha hoàn này như vậy nữa.

Nhưng Bùi Hạo là ai, có thể chịu uy hϊếp như vậy sao? Cho nên,

hắn

vẫn

không

thay đổi

nói

một

câu, “Chuyện này

không

phải do ngươi định đoạt…”

“Bùi Hạo!”

Tô Nhược U trừng Bùi Hạo, vội vàng đỡ tiểu nha hoàn dậy, nhìn vết thương

trên

chân tiểu nha hoàn, lại liếc Bùi Hạo

một

cái, chết tiết, sao ra tay ác như vậy!

Cái liếc này Bùi Hạo thấy rất vô tội,

hắn

ra tay rất

nhẹ

rồi, nếu

không

biết nàng hơi sủng ái nha hoàn này,

hắn

có thể để nàng ta như vậy sao, sớm

một

chút chém nàng ta rồi!

Đợi Tô Nhược U quan sát xong vết thương của Thanh Nhạn, Thanh Nhạn

không

có gì đáng ngại, dù sao chịu qua

một

khoảng thời gian huấn luyện, vết thương này

nhỏ

nhưng mà dọa người, kỳ

thật

cũng

không

có gì, hết lần này đến lần khác

nói

mình

không

sao, Tô Nhược U mới hơi yên lòng, dời

đi

mục tiêu.

Thấy Tô Nhược U nhìn chằm chằm mình, Bùi Hạo ho

nhẹ

một

tiếng, “Chiếu cố tốt tiểu thư nhà ngươi.”

nói

xong liền xoay người rời Phù Dung Các,

đi

rất nhanh chóng,

không

dây dưa dong dài.

Đợi Bùi Hạo

đi

xa, Tô Nhược U

đang

lo nên giải thích cho nha hoàn nàng thế nào, chỉ nghe thấy

một

tiếng, “Tiểu thư, để nô tỳ rửa mặt cho ngài trước.”

Thanh Nhạn nhà nàng quả nhiên rất tri kỷ!

Chuyện này nàng rất khó

nói, nếu tiểu nha hoàn cố ý cho nàng bậc thềm, nàng đương nhiên cầu còn

không

được, vội vàng làm theo, để nha hoàn vì mình bận trước bận sau, dù sao chuyện này như vậy, tiểu nha hoàn nhà nàng thông minh, cũng có thể biết chút gì đó rồi…

Khi Tô Nhược U ra khỏi Phù Dung Các, vội vàng

đi

tới Vinh An Đường, lại lần nữa gặp nha hoàn dẫn đường cho nàng.

“Tô đại tiểu thư, lão phu nhân mang theo các vị phu nhân tiểu thư

đi

Thủy Tạ Phường nghe kịch, Lưu ma ma đặc biệt dặn nô tỳ báo cho ngài

một

tiếng, mời ngài

đi

qua.”

nói

chuyện này càng làm Tô Nhược U xấu hổ, chuyện này chắc hẳn Lưu ma ma

đã

sớm biết, nếu

không

mình cũng

sẽ

không

đi

thuận lợi như vậy, nhưng mà

không

biết lúc này lão phu nhân có biết hay

không, nàng

không

còn mặt mũi gặp người khác…

không

thể than vãn, dưới

sự

hướng dẫn của tiểu nha hoàn, Tô Nhược U vội vàng

đi

tới Thủy Tạ Phường.

Thủy Tạ Phường cách Phù Dung Các

không

xa, Phù Dung Các ở đông nam bên hồ, gần hồ, hiển nhiên là cảnh, mà Thủy Tạ Phường xây phía bắc của hồ, xây theo hồ, tọa lạc ở trong nước.

Sân khấu bày ở đại sảnh, vào phòng liền có người bẩm báo, dù lão phu nhân

không

phân phó, nhưng người hôm nay lão phu nhân coi trọng, cũng đủ để nô tài Bùi phủ tôn sùng Tô đại tiểu thư như khách quý.

Nhìn Bùi lão phu nhân

nhẹ

nhàng khoát tay với mình, Tô Nhược U giống như tiểu hài tử bị gia trưởng bắt gặp, xấu hổ, bối rối, bất an… Trong chớp mắt, có rất nhiều tư vị tràn tới.

Tô Nhược U áp lực

đi

đến chỗ Bùi phu nhân,

không

đợi Bùi lão phu nhân mở miệng, chỉ nghe thấy

một

câu, “U nhi tỷ tỷ làm chúng ta chờ rất lâu đó.”

Lúc này Tô Nhược U rất khó

nói, chỉ cười áy náy, thuận thế ngồi giữa Bùi lão phu nhân và trưởng công chúa Chiêu Nghi.

Đối với chỗ ngồi này, Tô Nhược U cảm thấy áp lực rất lớn, chỗ ngồi này quả thực quá



ràng!

Từ lúc ngồi xuống Tô Nhược U

không

dám nhìn ánh mắt Bùi lão phu nhân, rất sợ có gì đó

không

thích hợp, mình

sẽ

mắc cỡ, vừa rồi nàng

không

cẩn thận liếc về phía Lưu ma ma, khóe miệng Lưu ma ma tươi cười làm nàng kinh hồn táng đảm, quả thực quá hoảng sợ!

Từ lúc đó trở

đi, Tô Nhược U

âm

thầm quyết định, trong thời gian kế tiếp, nhất định phải làm giảm cảm giác tồn tại của mình, cho nên lúc này con mắt Tô Nhược U

không

liếc linh tinh, ngồi yên ở chỗ đó, con mắt nhìn chằm chằm nhóm con hát

trên

đài, nàng

đang

tiến vào trạng thái “Điên cuồng”, nàng

không

biết bọn họ hát những gì.

Bùi lão phu nhân và Lưu ma ma nhìn nhau, cười thầm, U nhi nhà bà

đang

xấu hổ, bà phải thu liễm

một

chút,

không

cần trêu chọc, nếu

không

người nào đó

sẽ

xù lông…

không

đến giờ thân, khách quý Bùi phủ đều rời

đi, ba tỷ muội Tô Nhược U cũng đứng dậy cáo từ.

“U nhi tỷ tỷ, Tuyết nhi tỷ tỷ, Nhị nhi tỷ tỷ, sau này các tỷ thường xuyên đến đây chơi nhé, nếu

không

muội và tổ mẫu

sẽ

nhớ các tỷ.”

Người hôm nay tiễn khách

không

phải là Bùi phu nhân, tất cả đều do Bùi đại tiểu thư Bùi Nhàn và muội muội Bùi Ninh tiễn, Bùi Nhàn rất biết cách ứng xử, lời

nói

này, có chỗ nào là “Tiểu

cô” khí dễ Tô Nhược U chứ.

“Nhàn nhi muội muội

nói

đùa rồi, đến lúc đó chỉ sợ làm phiền muội và Bùi nãi nãi, nhưng mà cũng may chúng ta còn có nhiều thời gian.”

Tô Nhược U mỉm cười, loại lời này

không

chỉ có mình Bùi Nhàn

nói,

trên

đời này

không

thiếu người thông minh, chỉ sợ có người tự cho là mình thông minh.

Còn nhiều thời gian sao?

Khóe miệng Bùi Nhàn cười càng sâu hơn, làm sao bây giờ? Nàng cảm thấy càng ngày càng vui, nếu

không

phải lập trường bất đồng, nàng

sẽ

tán thưởng nữ nhân này rồi…