Edit: meowluoi.
Tứ Bình Cư, Bùi lão phu nhân thường bảo người dọng dẹp,
không
có gì
không
thỏa đáng, Phương thị từ Tri Châu mang rương hành lý về được người ta sắp xếp ngăn nắp, Phương thị vội vàng xua tay, chỉ để lại ma ma hồi môn Hoàng thị ở bên người.
“Hoàng ma ma, ngươi
nói
xem lão phu nhân quá đáng hay
không
quá đáng! Năm đó bà
không
hài lòng ta, xem thường ta, nếu
không
phải lão gia…”
nói
đến đây, trong mắt Phương thị có giọt lệ rơi, đây là đau đớn cả đời của nàng, kiếp này nàng
không
quên được khuất nhục năm đó.
Kỳ
thật, Phương thị này là thứ nữ con đường ca của Bùi lão phu nhân, năm đó phụ mẫu Phương thị cũng coi như là thanh mai trúc mã, thuở
nhỏ
cha Phương thị
đã
được hứa hôn, có thể tình cảm hai người
đã
sâu sắc, mẹ Phương thị tình nguyện làm thϊếp, bởi vì áy náy, cha Phương thị sủng ái Phương thị giống như là đích nữ.
Nhưng dù sao thứ xuất cũng chỉ là thứ xuất, nhất là Phương gia mấy đời thi thư, lại càng chú trọng lễ giáo, thông lệ sinh hoạt ngày thường
không
ít, tuổi ngày càng cao Phương thị cũng dần ý thức được mình bất đồng.
Hơn nữa mẹ vì năm đó khăng khăng muốn gả cho cha, cùng nhà mẹ đẻ mất liên lạc, còn cùng người khác hưởng nam nhân của mình, dần dần, cả ngày buồn bực
không
vui.
không
có mẫu thân dẫn đường, tính tình Phương thị cũng dần dần sai lệch.
Phương thị dần dần trở nên nhạy cảm đa nghi, đa sầu đa cảm diện mạo vừa thấy
đã
thương, cũng có chút quyến rũ mê người, nếu
không
làm sao quyến rũ được Bùi phụ mê quyết tâm cưới nàng vào cửa.
Nhưng đối với Lão phu nhân mà
nói, Phương thị
không
đạt tiêu chuẩn được chọn. Mặc dù Bùi lão phu nhân đầy bụng thi thư, nhưng tính tình từ trước đến nay rất kiên cường, bà
không
thể nhìn Phương thị động
một
tí là tổn thương, giống như toàn bộ thế giới đều có lỗi với nàng ta.
Hết lần này đến lần khác Bùi phụ cứ chọn trúng Phương thị, Bùi lão phu nhân
nói
gì cũng
không
có tác dụng, dù sao cũng là cốt nhục của mình, sau khi Bùi lão gia hòa giải, Bùi lão phu nhân cũng chấp nhận hôn
sự
này.
“hiện
tại, nó còn vọng tưởng an bài hôn
sự
của nhi tử! Ta tuyệt đối
không
cho nó thực
hiện
được!”
Nhìn Phương thị che mặt đôi mắt đẫm lệ mông lung, tâm Hoàng thị tất nhiên là đau lòng
nói
không
nên lời.
“Tiểu thư, đừng sợ, ma ma ở đây bồi ngài, hôn
sự
của đại công tử chỉ cần lão gia
không
gật đầu, ai
nói
đều
không
có tác dụng, lão gia chắc chắn là đứng về phía ngài.”
Vừa nhắc tới phu quân của mình, hai mắt Phương thị tỏa sáng, “Đúng vậy! Còn lão gia, chỉ cần lão gia
không
gật đầu, hôn
sự
này
sẽ
không
thành!”
“Đúng vậy,
cô
gia thương ngài như vậy, nhất định
sẽ
biết nỗi khổ tâm của ngài.” Hoàng thị phụ họa
nói.
Mấy năm nay ở bên cạnh tiểu thư, nàng nhìn thấy rất
rõ
ràng,
cô
gia đối với tiểu thư rất tốt, chắc chắn
sẽ
không
đối nghịch với tâm ý của tiểu thư.
“không
tồi, còn có lão gia, lần này chúng ta vội vàng chạy tới,
không
biết lão gia cũng đau khổ…”
Nhắc tới việc này, Phương thị cũng hơi tự trách, bởi vì hôn
sự
của nhi tử, nàng đứng ngồi
không
yên, bỏ lão gia
một
mình đuổi đến, nhiều năm qua, bọn họ tách ra
không
nhiều, bây giờ
đã
hơn mười ngày bọn họ
không
gặp…
“Lúc này có khả năng
cô
gia cũng
đã
lên đường, tiểu thư
không
cần lo lắng,
cô
gia ít người, lên đường chắc chắn
đi
nhanh hơn chúng ta, nhanh
thì
ba đến năm ngày, chậm
thì
sáu bảy ngày, cũng sắp đến rồi.”
Nhìn ra Phương thị bận tâm, Hoàng thị vội vàng an ủi, tiểu thư nhà nàng và
cô
gia ân ái nhiều năm vẫn như ban đầu, nàng là hạ nhân cũng
thật
lòng vì tiểu thư cảm thấy may mắn.
Hai ngày sau, trong Vinh An Đường Bùi phủ, Bùi Nhàn khuyên bảo Phương thị, mang theo hai nữ nhi hướng Bùi lão phu nhân thỉnh an.
“Lưu ma ma, nãi nãi còn chưa dậy sao?”
Bùi Ninh còn
nhỏ
tuổi, sốt ruột, ngồi chưa đến thời gian
một
chén trà liền
không
chịu nổi.
“Ninh nhi,
không
được vô lễ!”
không
đếm xỉa
trên
mặt đại tiểu thư chỉ tiếc rèn sắt
không
thành thép, Lưu ma ma mỉm cười
nói, “Khởi bẩm nhị tiểu thư, lão phu nhân sắp ra rồi, làm phiền nhị tiểu thư đợi
một
lát.”
Bùi Ninh bị tỷ tỷ quát lớn liền ý thức được lời
nói
của mình
không
được thỏa đáng,
hiện
tại bị người
không
mạnh
không
yếu
nói
lại, biết Lưu ma ma
đi
theo nãi nãi nhiều năm,
không
nói
lại được.
Phương thị ngồi
một
chỗ muốn ra mặt vì tiểu nữ nhi, nhưng nhìn Lưu ma ma nghiêm túc thận trọng, nghĩ tới chính mình năm đó bị Lưu ma ma
nói, người Phương thị khẽ run rẩy, kìm nén
không
nói
nên lời.
một
khắc sau, Bùi lão phu nhân được nha hoàn dìu đỡ, chậm rãi
đi
ra.
“Ta là lão bà lớn tuổi, làm cái gì cũng đều lực bất tòng tâm, làm phiền các ngươi đợi
một
lát.”
Chỉ thấy ngày hôm nay Bùi lão phu nhân mặc y phục màu xanh ngọc chân
đi
giày hoa,
trên
đầu buộc dây thêu cùng màu,
trên
đầu là Hồng Bảo Thạch như huyết bồ câu, quả nhiên khí thế bức người.
“Nương, đây là việc chúng con nên làm, trước đây
không
thể ở bên ngài nên
không
có cách nào tận hiếu. Sau này, con dâu
sẽ
ở đây, đến lúc đó nương đừng trách chúng con quấy rầy ngài thanh tịnh.”
một
lúc lâu sau, Phương thị nhắc nhở mọi người, thích ứng với Bùi phủ này, đây là Bùi phủ ở kinh thành,
không
hải là phủ Thái Thú ở Tri Châu…
Bùi Nhàn
âm
thầm hài lòng mẫu thân nhà mình thông suốt, nhìn xem, lời
nói
hay như vậy, dù ai cũng
không
tìm ra được lỗi sai, Bùi Nhàn ngỏ ý an ủi, chỉ số thông minh của mẫu thân nàng
đã
trở lại bình thường.
“Đúng vậy, đến lúc đó nãi nãi đừng chê chúng cháu phiền đó.”
Bùi Ninh chen vào đúng lúc, trong giọng
nói
có vài phần ngây thơ.
“Lão bà ta cũng
không
thấy phiền, chỉ ngóng trông các ngươi, mỗi ngày ta đều ở Vinh An Đường đợi người.”
Mặc dù biết Phương thị cố ý nịnh nọt, nhưng lời
nói
êm tai ai lại
không
thích, hơn nữa hơn hai năm
không
ở bên người, Bùi lão phu nhân
không
muốn làm Phương thị mất mặt.
“Nếu như nãi nãi
không
chê chúng cháu ồn ào, cháu và Ninh nhi nguyện ý ở bên nãi nãi
không
đi.”
Bùi Nhàn mỉm cười, nhìn Bùi lão phu nhân chân thành, vô luận xuất phát từ tình thân hay gì khác, tôn nữ vừa trở lại kinh thành gần gũi với Bùi lão phu nhân, đều rất tốt.
Hơn nữa, như cá nhân mà
nói, trái lại Bùi Nhàn hơi kính nể thiếu nữ danh tiếng từng truyền xa, cho dù xuất giá,
hiện
tại nãi nãi làm nhất phẩm phu nhân.
“Lão bà ta ước còn
không
được!”
Nghe Bùi Nhàn
nói, quả nhiên thể xác và tinh thần Bùi lão phu nhân thoải mái, đại tiểu thư Bùi phủ
nói
rất dễ nghe!
“Lần này cháu
sẽ
ở với nãi nãi
không
đi!”
Thuở
nhỏ
Bùi Ninh sống ở Tri Châu, cuối năm mới theo phụ mẫu hồi kinh thăm người thân, mặc dù chung đυ.ng
không
nhiều, nhưng huyết mạch tương liên, trong lòng Bùi Ninh rất thân cận với Nhị lão Bùi phủ.
“Rất tốt, nãi nãi rất vui khi cháu ở lại.”
Rèn sắt khi còn nóng, Bùi lão phu nhân tiếp tục
nói
ra, “Hôm nay bảo Lưu ma ma dọn dẹp, hai tỷ muội các cháu đợi thêm hai ngày, Nhàn nhi và Ninh
đi
theo lão bà này, nãi nãi
không
thể để hai đứa ủy khuất.”
“Nãi nãi, nhìn ngài
nói
này, cháu và Ninh nhi
không
phải là người được nuông chiều, bảo Lưu ma ma dọn
một
gian phòng cho chúng cháu là được, hai tỷ muội cháu ở với nhau hai tối có thể gần gũi hơn.”
Bùi Nhàn vẫn nhã nhặn lịch
sự, khiến Bùi lão phu nhân hài lòng.
nói
đến chuyện có thể cùng tỷ tỷ ở chung
một
chỗ, Bùi Ninh vội vàng phụ họa, “Được được, cháu rất thích ngủ cùng tỷ tỷ.”
Trước đây nàng ngủ cùng tỷ tỷ, hai năm nay nàng lớn hơn, liền phân ra viện
nhỏ
ở
một
mình, có trời mới biết nàng rất hoài niệm thời gian tỷ tỷ che chở trước đây.
Từ trước đến nay tỷ tỷ rất thông minh, ở trong mắt Bùi Ninh, vì mẫu thân
không
quản mọi việc, tỷ tỷ Bùi Nhàn có thể
nói
hành động như vai trò nửa mẫu thân.
“Các cháu
nói
được, vậy
thì
cứ tạm vậy
đã. Lưu ma ma, có nghe thấy hay
không?
một
gian phòng là được, ngày hôm nay hơi vội, mua thêm chút đồ, ngày mai phải dọn xong, đêm mai phải có phòng cho hai vị tiểu thư Bùi phủ.”
Chỉ thấy Lưu ma ma đứng bên phải Bùi lão phu nhân, cúi đầu, kính cẩn
nói, “Dạ, lão nô đảm bảo ngày mai
sẽ
có phòng cho hai vị tiểu thư.”
nói
xong, liền chuyển hướng đại nha hoàn bên cạnh Bùi Nhàn và Bùi Ninh, “Nhưng mà tí nữ chỉ sợ phải làm phiền hai nha đầu Minh Hương và Minh Tú
một
lúc.”
Hai nha hoàn bị điểm tên vội vàng cúi người, “Minh Hương/ Minh Tú
không
dám, có việc gì Lưu ma ma cứ việc phân phó.”
Bùi Nhàn nhìn Lưu ma ma bên cạnh nãi nãi,
không
khỏi thầm than, phen này hành động phải cẩn thận.
“Nương,
hiện
tại phu quân
sẽ
được điều trở lại kinh thành, những năm gần đây Nhàn nhi và Ninh nhi đều ở Tri Châu, bây giờ trở về, cũng sắp đến trung thu, con thấy có nên cử hành phong yến gì đó
không, cũng làm cho hai đứa biết người ở kinh thành, sau này qua lại dễ dàng hơn.”
Phương thị
không
nói
tiếp, đề tài vừa mới
nói
làm Phương thị khẩn trương.
Bùi phu nhân nhìn hai tôn nữ như hoa như ngọc nhà mình, tướng mạo Bùi Nhàn giống Phương thị, mặt trái xoan
nhỏ, mi mắt hơi khép, ngũ quan khéo léo, dáng người mềm mại, bộ dáng
yêu
kiều giống như bệnh, nhưng cũng may ánh mắt trong sáng, giơ tay nhấc chân đều cẩn thận.
Bùi Ninh
nhỏ
hơn, ngũ quan cũng dần dần
hiện
rõ, mắt to tròn như bồ đào rất giống đại tôn tử nhà mình, động lòng người, khó trách Bùi Hạo đối với Phương thị và Bùi Nhàn
không
có cảm giác, ngược lại hơi thích tiểu muội này.
Hai tôn nữ tướng mạo xuất chúng, khí chất mỗi người mỗi vẻ, hơn nữa tiểu thư Bùi gia trời sinh
đã
được người ta hâm mộ.
“Đó là đương nhiên, chúng ta
không
chỉ làm phong yến, mà còn phải làm rất náo nhiệt, mời toàn bộ quý nữ kinh thành đến, đón gió tẩy trần cho Nhàn nhi và Ninh nhi. Các ngươi
không
cần lo lắng, ta
sẽ
cho người
đi
xử lý.”
Phương thị biết
rõ, mặc dù lúc trước nàng là thái thú phu nhân ở Sài Châu, nhưng đến kinh thành nước sâu như biển này, phu quân nhà mình
sẽ
nhậm chức Thượng thư lệnh, nếu như nàng lo liệu phong yến này, tất nhiên là
không
thể thiếu bà bà nhà mình, hiệu quả và quy mô
không
cần
nói
cũng biết, cho nên lúc đại nhi nữ chỉ điểm, nàng mới thỉnh cầu Bùi lão phu nhân.
Bùi lão phu nhân đáp ứng, Phương thị rất cao hứng, nhưng suy nghĩ
một
lát, lại do dự, cuối cùng
nói
ra miệng.
“Nương, phong yến lần này,
cô
nương Tô gia cũng mời…”
Sợ Bùi lão phu nhân
không
thích, Phương thị vội vàng giải thích.
“Con chưa nhìn thấy, còn muốn thừa dịp lần này, con và hai nha đầu Nhàn nhi, Ninh nhi gặp người.”
Sao Bùi lão phu nhân
không
biết trong lòng Phương thị nghĩ gì, nhưng bà vốn cũng có ý định an bài hai người gặp mặt, U nhi người gặp người thích,
nói
không
chừng bỗng nhiên cảm hóa Phương thị
thì
sao, mặc dù bà cũng biết hy vọng mong manh, nhưng so với Phương thị tự mình
đi
gặp,
không
bằng gặp trước mặt bà, nếu như có gì đó bà cũng có thể giúp.
“Được, ta
sẽ
sai người đưa thϊếp mời cho Tô gia.”
nói
xong, Bùi lão phu nhân mỉm cười với Bùi Nhàn và Bùi Ninh, “Tính tình đại tẩu tương lai của các cháu rất tốt, đến lúc đó Nhàn nhi và Ninh nhi cần phải gần gũi nàng hơn nhé.”
Nghe ra ý tứ trong lời
nói
của Bùi lão phu nhân, Bùi Nhàn mỉm cười đáp ứng, tiếng “Đại tẩu” tương lai có thể rơi
trên
đầu ai, còn chưa biết đâu…