Chương 34: Bùi mẫu trở về

Edit: Usagi

Ngày hai mươi bảy tháng bảy năm nay, Bùi phủ nghênh đón ba nữ chủ nhận

đã

lâu

không

gặp.

Ngay lúc nhị lão Bùi gia truyền tin đến Tri Châu, nghe con mình vừa ý

một



nương, kêu họ trở về cầu hôn người ta, Bùi mẫu tiểu Phương thị liền mất hứng.

Nhi tử từ

nhỏ

đã

ghét văn thích võ, làm trái với kỳ vọng của mọi người, khiến bà cũng có chút tự trách, nhưng ngay khi bà

đang

chau mày lo lắng với phu quân, thái thú Tri Châu lại làm trái pháp luật, che chở cho kẻ dưới làm điều xấu, khiến cho dân chúng Tri Châu lầm than, bị tiên hoàng hạ chỉ tịch thu gia sản, cả nhà chịu tội chết, mà lúc đó Bùi phụ lại nhận

sự

ủy thác, tới Tri Châu nhậm chức, đến nay cũng được mười ba năm rồi.

Mới đầu khi nghe

nói

Bùi phụ muốn đến Tri Châu, dù thăng chức, hơn nữa Tri Châu ở ngay Trung Nguyên, sản vật phong phú dồi dào, nhưng nghĩ đến phải để nhi tử ở lại kinh thành, bà

thật

không

muốn, nhưng cũng biết đó là đạo lý, cũng là

sự

lựa chọn tốt nhất,

Vụ án hối lố của thái thú tiền nhiệm ở Tri Châu, dính líu đến rất nhiều người, làm cho cả nước khϊếp sợ. Bởi vì liên quan đến nhiều quan địa phương, nên rất rắc rối, vì thế

đang

trăm công ngàn việc

đang

ở Tri Châu chờ được giải quyết. Lúc này bà mới sinh con

gái

lớn Bùi Nhàn

không

lâu, phải theo phu quân

đi

nơi khác, bên cạnh còn có nữ nhi gào khóc đòi ăn, tiểu Phương thị cũng tự nhận mình

không

có nhiều thời gian chăm sóc con trai,

không

bằng để

hắn

ở lại kinh thành, cho tổ phụ tổ mẫu dạy dỗ.

Chớp mắt

một

cái

thì

đã

nhiều năm trôi qua, trong lòng tiểu Phương thị đối với con trai cả Bùi Hạo có chút mâu thuẫn. Bà

một

mặt thầm than con trai sao

không

giống người Bùi gia, đọc nhiều thi thư, bụng đầy đạo lý; mặt khác lại cảm thấy áy náy, áy náy năm đó để Bùi Hạo ở lại,

không

thể ở bên cạnh nhi tử mà bảo vệ

hắn, chăm sóc

hắn.



sự

mâu thuẫn này liền khiến bà quyết tâm kiếm cho con trai

một

nàng dâu là

một

quý nữ, hiền lương thục đức.

Khi biết nhi tử nhìn trúng tiểu



nương của

một

thương hộ, lửa giận của tiểu Phương thị liền liên tục tràn ra ngoài.

Cửa hôn

sự

này bà

không

đáp ứng! Ai cũng đừng nghĩ làm rối loạn hôn

sự

tốt của con trai bà!

Nhi tử của bà xứng với người tốt hơn, nàng dâu của bà phải có gia thế lớn, cũng

không

phải nữ nhi ti tiện của

một

thương hộ nho

nhỏ.

không

thể đợi thêm mười ngày chờ cho phu quân bàn giao trọng trách, tiểu Phương thị

không

chịu nổi, vội vàng kêu người thu dọn đồ đạc, mang theo hai nữ nhi lên đường trước.

trên

đường đều khẩn trương, nhưng dù sao cũng toàn là nữ nhân, nên nhanh lắm cũng mất mười ngày mới đến nơi.

Chờ mọi người hướng Bùi lão gia cùng Bùi lão phu nhân thi lễ, nhìn thấy hai đứa cháu

gái

của mình như bông hoa dưới mưa thu, mảnh mai đáng thương quá nổi, Bùi lão phu nhân vội vàng

nói, “hiện

tại

không

cần

nói

gì hết, nương bọn

nhỏ

mau nghỉ ngơi

một

chút

đi, đáng thương cho Nhàn Nhi cùng Trữ Nhi của ta, chắc chịu khổ

không

ít.”

Bùi Nhàn

đã

lâu

không

gặp tổ mẫu, cố gắng nhịn xuống khó chịu trong người, liền hướng nãi nãi đáp.

“Khi biết chúng cháu sắp được về nhà, cháu cùng Trữ Nhi đều rất nôn nóng, dù sao chỗ phụ thân cũng

không

có chuyện gì lớn, nương liền chê chúng cháu quá ầm ĩ, nên mang chúng cháu về trước. Dọc đường

đi

đều thuận buồm xuôi gió,

không

chịu bất cứ khổ sổ nào, vừa thấy được gia gia cùng nãi nãi, bọn cháu còn chưa kịp vui mừng, sao lại còn cảm thấy mệt mỏi.”

Nghe lời

nói

của Bùi Nhàn, nhị lão cảm thấy trong lòng được an ủi, giống như tiểu Phương thị thương nhớ con trai ở kinh thành, bọn họ cũng rất nhớ hai đứa cháu

gái

nhỏ

ở Tri Châu xa xôi.

Bùi Ninh nhìn thấy ám hiệu trong ánh mắt tỷ tỷ, cũng

nói, “Chúng cháu đâu có khổ, có thể được trở về bên cạnh gia gia nãi nãi là tốt nhất, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Nhìn cháu

gái

nũng nịu với mình, tim của Bùi lão phu nhân liền muốn tan chảy.

“Chỉ là có

một

chút mệt mỏi, cũng chỉ có

một

chút thôi ạ!”

Bùi Ninh

nói

xong, sợ mọi người

không

tin, bàn tay

nhỏ

bé duỗi ra trước mặt, khoa tay muốn chân

một

hồi, bộ dáng xinh đẹp của tiểu



nương làm cho Bùi Hạo

đang

ngồi đó

không

nhịn được mà phải bật cười. Tiểu muội muội này của

hắn, nếu

không

phải do quá nuông chiều, ngược lại cũng rất hợp với tính cách của

hắn.

Mà đối với dáng vẻ thận trọng đoan trang của Đại muội muội, Bùi Hạo

không

có cảm giác này. Mặc dù bọn họ chung đυ.ng

không

nhiều, nhưng trực giác của Bùi Hạo cho biết

hắn

chính là thích nàng ngồi yên,

không

đυ.ng chạm gì

hắn, đương nhiên, Bùi Nhàn cũng

không

mấy

yêu

thích vị đại ca này của nàng.

Về sau khi các nàng chuyển vào, bọn họ tốt nhất

không

nên quấy nhiễu nhau,

nói

cách khác, Bùi Hạo

không

chắc mình có bao nhiêu kiên nhẫn khi đối mặt với Đại muội muội luôncố gắng tỏ ra chững chạc này.

“Đại ca, sao huynh lại cười muội?”

Chứng kiến Bùi Hạo



ràng muốn bật cười, Bùi Ninh trong nháy mắt liền thẹn quá hóa giận.

Người ca ca này của nàng, từ

nhỏ

đã

không

khiến cho phụ mẫu bớt lo, bày đặt

không

thèm làm quan văn, lại muốn

đi

làm võ tướng. Đừng nghĩ nàng còn

nhỏ

nên

không

hiểu chuyện, nương cùng tỷ tỷ đều xem thường quân nhân, cảm thấy bọn họ vô lễ thô lỗ, lại

không

có tiền đồ. Lần này vừa mới trở về, đại ca

đã

trêu chọc mình, Bùi Ninh cũng liền cảm thấy

không

thích

hắn!

Mặc dù

hắn

là đại ca của nàng, lớn lên nhìn cũng rất đẹp mắt, mặc dù cười nàng, nhưng trong mắt có mang theo vài phần sủng ái, nhưng Bùi Ninh vẫn quyết định, nàng chính là

không

cần thích

hắn!

“Muội buồn cười, nên dĩ nhiên ta cười rồi!”

Biết



nàng mất hứng, nhưng

hắn

lại thích trêu chọc nàng, ai bảo tiểu muội của

hắn

đáng

yêu

đến thế!

“Huynh mới buồn cười! Gia gia người xem đại ca, người ta mới vừa về tới, huynh ấy liền bắt nạt người ta!”

Hừ, thấy nàng là tiểu



nương nên bắt nạt phải

không, nàng có chỗ dựa rất vững chắc đó!

Bùi lão gia tử hằng ngày đều bị đại tôn tử chọc tức thở

không

ra hơi, lần này có cơ hội, dĩ nhiên

không

bỏ qua rồi.

“Đến đây, gia gia bảo vệ tiểu Ninh Nhi,

không

thèm chú ý đến đại ca cháu.”

nói

xong, quay qua nhìn Bùi Hạo, nét mặt cũng đổi sắc, “Hôm nay ngươi có đọc binh thư chưa? Ngồi ở đây làm gì,

trên

mặt ta

không

có viết chữ đâu, còn

không

nhanh cút về mà đọc sách.”

Khó có khi nào Bùi Hạo

không

phản đối. Kể từ khi quyết định tòng quan, trong khoảng thời gian này, hằn đều ở nhà đọc binh thư. Lão gia tử sợ cháu trai của mình khi ra trận bị thiệt thòi, liền đưa thêm cho

hắn

mấy quyển, cho nên mấy ngày này

hắn

rất bận rộn.

Bùi Hạo dáng vẻ tươi cười, miệng nhếch lên, “Thế cháu

đi

nha…”

hắn

ngồi đây đủ rồi, nếu

không

phải sợ nghe gia gia nãi nãi dạy dỗ,

hắn

đã

rời

đi

từ lâu.

Sao

không

thể nhìn ra Bùi Hạo

đang

mừng thầm, trong lòng Bùi lão gia thở dài

một

cái, mà thôi,

không

thân

thì

liền

không

thân

đi…

“Cút nhanh lên, nhìn thấy ngươi là phiền lòng, vẫn chỉ có tiểu Ninh Nhi đau lòng ta!”

Bùi lão phu nhân bên cạnh còn

không

nhận ra Bùi lão gia tử

đang

xúc động, nhưng

đã

nhiều năm rồi,

không

sống chung chính là

không

sống chung,

không

phải do chính mình chăm sóc, đến cùng cũng có phần ngăn cách, hơn nữa tính tình của tiểu Phương thị, ra ngoài vài năm, bây giờ về lại càng

không

ra gì.

Trừ lúc mới vào nhà chào ông bà

một

cái, cho đến bây giờ cũng

không

mở miệng

nói

câu gì, này

không

phải là

đang

cho hai người già các bà xem sắc mặt hay sao? Ngay cả khi Hạo Nhi cũng

không

thèm liếc mắt

một

cái, bà cũng

không

tức giận

hắn.

Đừng

nói

cháu trai bà muốn rời

đi, ngay cả bà cũng

không

muốn đối mặt với nàng ta.

Mới vừa trở về, nhăn mặt cho ai xem, còn tưởng nơi này là phủ thái thú ở Tri Châu à! Ngày trước nếu

không

phải do đứa con trai

không

kiến thức của bà

yêu

thích nàng ta, bà cũng

không

nhìn trúng tính cách hẹp hòi của ấy nàng, đến nay lại càng tệ hơn!

“Ta nghĩ mọi người

đã

mệt rồi, thôi

thì

đi

xuống nghỉ ngơi trước, tối lại cùng nhau dùng bữa.”

Trong lòng

không

thích, nên nụ cười của Bùi lão phu nhân cũng kém tươi vài phần. Bà còn chưa cam tâm tình nguyện nhìn sắc mặt người khác đâu, vả lại đây là nhà của bà nha.

Bùi Nhàn trong lòng thầm thở dài

một

hơi, nương nàng nha, trong lòng có bao nhiêu khó chịu, đều đem bày hết lên

trên

mặt. Mấy năm ở Tri Châu, đó là

một

địa phương

nhỏ,

không

có ai có địa vị cao hơn bà, nên những phu nhân ở đó đều coi bà như quý nhân mà nâng lên trời, càng làm cho nương nàng

không

biết thu lại tính tình.

Có lúc, Bùi Nhàn cảm thấy bản thân mình

thật

may mắn, mặc dù nàng có vẻ ngoài nhu nhược của nương, nhưng đầu óc lại thừa hưởng của người Bùi gia a…

Bùi Nhàn vội vàng nháy mắt với tiểu Phương Thị. Ngươi đừng

nói, mặc dù tiểu Phương thị

không

có đầu óc, nhưng thường ngày bà tương đối nghe lời của con

gái

lớn.

hiện

giờ mặc dù bà

không

hài lòng công công cùng bà bà đều đồng ý để con trai bà cưới tiểu



nương đó, nhưng con

gái

đã

ra ám hiệu, bà liền ngoan ngoãn đứng dậy, hành lễ cáo từ.

“Con dâu trước hết đem Nhàn Nhi cùng Trữ Nhi

đi

rửaa mặt, chờ bữa tối lại đến quầy rầy nương.”

Xem

đi, lời này cả trẻ con cũng

nói

được, thế còn

nói

làm gì, chỉ càng làm người ta thêm tức giận!

Bùi lão phu nhân nghĩ lại liền thấy tức, trừng Bùi lão gia tử bên cạnh

một

cái, nếu

không

phải năm đó do ông ấy ngăn cản, bà cũng

không

để nàng ấy bước qua cánh cửa của Bùi gia!

Bùi lão gia tử bị trừng, liền cảm thấy sợ hãi!

Năm ấy con trai kiên quyết cầu hôn tiểu Phương thị, lời nên

nói

lão cũng

đã

nói

hết, nhưng

hắn

vẫn kiên trì, lão liền

không

khuyên nữa. Nhìn lại, ngoại trừ tính tình

không

phóng khoáng

một

chút, tiểu Phương thị cũng

không

có gì sai. Ai ngờ con trai phải

đi

vùng khác nhậm chức,

không

ai canh chừng, mấy năm trở lại đây, tính tình của tiểu Phương thị lại càng

không

được việc.

Bất quá còn phu nhân của lão ở đây. Năm đó phu nhân nhà lão còn làm cho lão ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ chỉ có

một

tiểu Phương thị,

không

có vấn đề gì!

Bùi lão vội vàng quay qua nịnh nọt, “Này chắc

không

có vấn đề gì đâu? Bây giờ bọn nó cũng

đã

trở về, bà tốn chút tâm tư quan sát dạy dỗ, liền tốt hơn thôi!”

“Người ta bây giờ là phu nhân của quan nhị phẩm triều đình, ta làm sao có thể quản người ta?”

Bùi phụ

đi

Tri Châu là do triều đình hạ lệnh, chính là quan nhị phẩm,



ràng thăng chức, cũng thấy



triều đình rất trọng dụng ông.

“Vậy bà là mẫu thân của quan nhị phẩm đó! Chưa hết, bà đường đường là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, theo ta nhìn khắp nước Đại Hạ này, ngoại trừ mấy vị trong cung kia,

không

ai là bà

không

quản được. Được bà dạy bảo

một

hai điều, chính là vinh hạnh của các nàng, càng đừng

nói

đến nàng ta là con dâu của bà, dạy dỗ là chuyện hiển nhiên!”

Bùi lão tốn công nghĩ cách dụ dỗ lão bà của

hắn, nhưng Bùi lão phu nhân chính là thích dáng vè này của lão, nên gương mặt liền vui vẻ trở lại.

“Ông dụ dỗ ta

đi, đến khi con trai ông về,

hắn

còn

không

oán trách ta quá khắc khe với phu nhân nhà

hắn.”

“hắn

dám! Nếu

không

ta chặt đứt chân của

hắn! Bà cứ thoải mái

đi, ta xem còn ai dám mở miệng

nói

một

câu!”

Ở cùng Lý lão hầu gia lâu ngày, Bùi lão gia tử cũng học được chút điệu bộ của lão. Nếu bị Bùi Hạo nhìn thấy cảnh này, chắc chắn dọa cho

hắn

rớt cả răng cửa!

Nhưng Bùi lão phu nhân nhìn

đã

quen, ngược lại thích thế, liếc Bùi lão gia tử

một

cái, bà liền thở dài.

“Dù sao ta cũng nhìn trúng tiểu U Nhi!

thật

khó có khi cháu trai của ta làm

một

việc mà ta vừa lòng. Hôn

sự

này, thế nào cũng phải thành, ông chỉ có thể chịu đựng,

không

thể ngăn cản ta!”

“Sao ta có thể như thế, nếu tiểu



nương đó có thể làm cho bà vui, vậy

thì

chắc chắn

không

sai, ta cũng

đang

vội vàng muốn cháu trai nhanh chóng cưới người về nhà, sao có thể ngán chân bà giữa đường? Đến lúc đó, đừng

nói

bà muốn làm ầm ĩ, tiểu tử thúi Hạo Nhi kia sao có thể đồng ý? Còn

không

biết làm ra chuyện động trời gì nữa!”

nói

cũng đúng, vừa nhắc đến cháu trai lớn của bà, tâm tình Bùi lão phu nhân liền buông lỏng. Bọn họ

đã

nhức đầu mấy năm nay,

hiện

giờ cha mẹ

hắn

lại tới, càng làm cho bọn họ thêm đau đầu, chắc

sẽ



không

ít chuyện xảy ra,

thật

là làm người ta

không

còn thời gian rãnh rỗi a…