Chương 5: Âm mưu của mấy người thϊếp
Ngày hôm sau, An Thái Phi mượn cớ cơ thể không khoẻ, đầu nhức, chân đau, trong lòng khó chịu, nên để Diệp Chiêu dâng một tách trà xong thưởng cho một đôi vòng ngọc bích, nhắn lại mấy câu hỏi thăm con dâu cả là An Vương Phi rồi vội vã đi luôn.
An Vương Phi chỉ là con gái lớn của quan tứ phẩm, xuất thân không mấy nổi bật, hơn nữa An Vương gia cơ thể lại tàn tật, vì thế sinh ra suy nghĩ tính toán. Trong lòng biết rõ nếu thân thiết với Diệp Chiêu sẽ đắc tội với mẹ chồng, nhưng nếu xa cách với Diệp Chiêu thì lại đắc tội với Trấn Quốc Công và đại tướng quân, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Vì thế cô ta chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng cũng chân thành ngầm nhắc nhở là ở trong phủ có không ít người cần phải tới làm thân, sau đó cáo từ trước để đến bên hầu hạ An Thái Phi.
Còn về Hạ Ngọc Cẩn?
Cậu ta từ sớm đã ra ngoài, cả ngày chưa thấy mặt lần nào.
Diệp Chiêu hầu như không để ý đến chuyện đó. Cô ngồi thẳng lưng trên ghế và chậm rãi nhấp từng ngụm trà. Sáng nay Diệp Chiêu mặc một chiếc áo nhung cổ cài chéo màu đỏ, ống tay hẹp, chính giữa thắt lưng là một chiếc khóa đồng khảm thao thiết bằng ngọc lam[1] chân đi đôi giày vân mây màu đen, mái tóc dài được cặp bằng một chiếc cặp ngọc trắng đơn giản. Trang phục giản dị, vóc dáng mảnh mai, lại thêm khuôn mặt với những đường nét rõ ràng khiến Diệp Chiêu trông là lạ, càng thể hiện vẻ anh dũng khác người. Mấy a hoàn đứng hầu hạ hai bên cúi đầu nhìn trộm Diệp Chiêu mấy lần.
[1] Thao thiết là con ác thú trong thần thoại, hoa văn trên đồ đồng của Trung Quốc.
Một a hoàn rón rén hỏi: “Mấy người thϊếp của Quận Vương gia đang đợi bên ngoài để thỉnh an, có cho họ vào không ạ?”.
“Được!”, Diệp Chiêu cho rằng Hạ Ngọc Cẩn diện mạo tuấn tú, những người thϊếp mà anh ta lấy nhất định sẽ là quốc sắc thiên hương. Nghĩ lại lúc ở doanh trại khó mà gặp được nữ nhi, người đẹp thì còn khó gặp hơn nữa, nên nhất định mấy người này đáng để mong chờ đây. Nghĩ vậy Diệp Chiêu chăm chú nhìn về phía cửa, ánh mắt không giấu nổi vẻ háo hức nói: “Cho bọn họ vào”.
Dương Thị đem theo hai người thϊếp, từ từ bước tới nhẹ nhàng hành lễ.
Diệp Chiêu suýt chút nữa phun hết nước trà trong mồm ra.
Dương Thị mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, khoác áo lông chồn, trên mái tóc đen nhánh cài hai chiếc trâm bạc đính ngọc trai, tai đeo khuyên ngọc trai, tuy diện mạo bình thường, nhưng cử chỉ khoan thai nên cũng tạm coi là được. Còn cách phục sức của hai người thϊếp còn lại thì khó coi đến độ không thể hình dung nổi. My Nương trang điểm rất đậm và rõ ràng là không phù hợp, chiếc áo khoác màu tím sẫm phối với chiếc váy lụa màu trắng, khuôn mặt được đánh phấn khá kỳ quặc. Cách phục sức và cả cách trang điểm, nếu tách riêng ra thì không thể nói ra không hợp quy luật chỗ nào, nhưng nếu kết hợp tất cả lại thì khó có thể chấp nhận được. Huyên Nhi lại mặc một chiếc áo cũ đã lỗi thời, không đeo một thứ đồ trang sức nào. Bộ dạng giống như một cô dâu sợ người lạ, không đánh phấn son, sắc mặt trắng xanh, trông như sắp ngất đến nơi.
Đây chính là mấy người thϊếp nhà họ sao?
Nghĩ tới ca nữ xinh đẹp yêu kiều của nhà Hoàng thượng thư, mỹ nhân đài các của nhà Lưu tham tướng hay Hồ Cơ quyến rũ của nhà Vu đô thống...
Còn phu quân nhà mình đến con mắt nhìn người đẹp cũng không có.
Diệp Chiêu cuối cùng cũng cảm thấy thất vọng tràn trề.
Thất vọng thì thất vọng nhưng ban thưởng thì vẫn phải hậu hĩnh. Diệp Chiêu tòng quân bao nhiêu năm như thế, chiến lợi phẩm thu được không biết bao nhiêu mà kể. Theo quy tắc mặc định trong quân đội thì những thứ tốt nhất sẽ dâng lên Hoàng thượng, còn những chiến lợi phẩm loại một loại hai có thể giữ lại thì cũng không ít. Trong đó có không ít đồ trang sức ngọc ngà châu báu của hoàng tộc Man Kim. Diệp Chiêu chỉ thích võ thuật, không thích trang điểm, cho dù đồ trang sức có đẹp đến mức nào đi nữa cũng đều không vừa mắt, thường là đem đi tặng người khác mà không hề tiếc nuối.
Dương Thị mồm miệng nhanh nhẹn, cử chỉ đoan trang, tuy không được coi là mỹ nhân, nhưng lại rất có khí chất và được lòng Diệp Chiêu nhất nên được tặng một chiếc trâm bằng vàng mà vương phi của Man Kim đã từng dùng, bên trên khắc một đôi hỉ thước đang ngậm hai chuỗi ngọc quấn quanh một viên ngọc bích to như mắt rồng, ở giữa có ánh sao lấp lánh phát ra những tia sáng long lanh dưới ánh nắng mặt trời. My Nương được tặng một cặp vòng vàng to nặng, bên trên mỗi chiếc đều đính năm viên ngọc trai. Huyên Nhi thì được một đôi khuyên tai đơn giản bằng vàng đính kim cương.
Các phu nhân bình thường ở Thượng Kinh cũng chưa chắc đã có được những đồ trang sức quý hiếm đến thế.
Ba người phụ nữ đều ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời.
My Nương đầu óc trống rỗng, không biết Diệp Chiêu có dụng ý gì, nhận đồ trang sức mà hai tay run lẩy bẩy.
Huyên Nhi đang đoán xem liệu có phải tướng quân trước tiên giả vờ tử tế để bịt miệng mọi người rồi sau đó sẽ tiêu diệt hết bọn họ hay không. Huyên Nhi càng nghĩ càng muốn khóc.
Diệp Chiêu rất lấy làm lạ với vẻ mặt đau khổ của hai người đó, tự hỏi không biết có phải mười mấy năm mình không về Thượng Kinh, chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động giữa những người phụ nữ với nhau, vì thế đã làm sai điều gì đó, hoặc có phải là đồ vật trao tặng quá tầm thường không?
Dương Thị phản ứng nhanh hơn, bước lên trước tạ ơn, sau đó cười nói: “Phủ Nam Bình Quận Vương sắp hoàn thành xong công việc sửa chữa, đến lúc đó Quận Vương và tướng quân nhất định phải sống khác phủ nhau, không biết kẻ hầu người hạ lấy từ An Vương phủ sang hay là mua mới ạ? Còn nữa, việc chi phí các khoản linh tinh cho nô bộc thế nào, phòng ốc sắp xếp ra sao, mong tướng quân sớm quyết định ạ”.
Diệp Chiêu nghe xong cau mày, việc quân cơ vốn đã rất bận, có biết bao binh lính mới nhập ngũ, tư cách chưa đủ, đúng lúc phải huấn luyện lại. Diệp Chiêu lại là con nhà võ, thời gian rảnh rỗi cũng phải luyện võ, làm gì có thời gian để quản lý mấy việc lặt vặt ở hậu viện này? Nhưng việc đã bày ra trước mắt, không thể không giải quyết, Diệp Chiêu trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Trước đây những việc của Quận Vương do ai quản?”.
Dương Thị vội vàng tiếp lời: “Trong nhà mọi việc đều do An Vương Phi làm chủ, còn những việc vặt ở trong phủ Quận Vương là do thần thϊếp và đại a hoàn Tử Đằng quản lý, có điều mùa hè năm nay Tử Đằng có được ân điển cho phép gả cho con trai thứ của Đại quản sự, năm sau phải xuất giá rồi ạ”.
Diệp Chiêu lại hỏi: “Cô có biết đọc không?”
Dương Thị gật đầu nói: “Thần thϊếp trước đây được mẹ lo lắng, cũng biết được vài chữ, có điều chỉ biết xem sổ sách sơ sơ thôi ạ”.
Diệp Chiêu quyết định rất nhanh: “Sau này những việc ở hậu viện do ngươi lo là được rồi. Sau khi chia phủ thì kẻ hầu người hạ ngươi cứ lựa chọn lấy theo ý kiến của An Thái Phi và Vương Phi là được rồi. Những việc thăm hỏi sau này cũng do ngươi tiếp quản, tham gia lo liệu, ta không có tâm trí đâu tham gia những việc ở hậu viện. Nếu là việc giao tiếp thông thường, có thể thoái thác thì thoái thác, không thể thoái thác thì gửi cho ta thϊếp mời của tông thất hoàng thân để ta giải quyết. Còn những việc khác ngươi thay ta tham dự tặng quà, giải quyết không được thì đem đến đây cho ta xem”.
Dương Thị hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu vâng dạ.
My Nương và Huyên Nhi cuối cùng cũng hiểu ra và định thần lại. Nghĩ tới việc phủ Nam Bình Quận Vương là một nơi đặc biệt, những nhà quan khác đều tôn trọng con trai, lấy phu nhân về là để quản lý hậu phòng, mấy việc này là nghĩa vụ không thể chối từ. Nhưng phu nhân của nhà ta lại là đại đại quan, đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ, quản lý hai mươi vạn quân, bận rộn đến nỗi không có thời gian để quản lý việc ở hậu phòng, tất nhiên là phải tìm người quản lý thay. Tuy Quận Vương rảnh rỗi nhưng cũng không thể làm việc của phụ nữ được.
Vì thế trong nhà họ không có phu nhân tranh nhau việc quản lý mà là hai vị đại lão gia.
Đợi chia phủ xong, có thể nói khéo với tướng quân để thê thϊếp quản lý mấy việc trong nhà, như vậy chẳng cần làm phu nhân mà vẫn có cái uy của phu nhân.
Cái đồ Dương Thị đáng chết này, mấy ngày nay cô ta cứ lải nhải vào tai bọn họ tướng quân là người rất kinh khủng, ra sức khuyên bọn họ phải giả vờ ngu ngốc, hoá ra là để hôm nay cô ta chứng tỏ một mình cô ta là khôn ngoan. Quả nhiên là cô ta đã đạt được kết quả mong muốn.
Rõ ràng tướng quân diện mạo khôi ngô, cơ bản không hề giống như lũ yêu quái ăn thịt người.
Huyên Nhi và My Nương tức giận đến bầm gan tím ruột.
Diệp Chiêu liếc nhìn ba người, điềm nhiên nói tiếp: “Người quản kho không cần phải lấy từ trong phủ. Trước đây trong quân đội ta có một người quản kho chuyên quản lý việc lương thảo quân nhu, người đó rất trung thành đáng tin, làm việc gì cũng chu đáo. Người đó cũng cao tuổi rồi, cho đến phủ Quận Vương tranh thủ dưỡng già luôn. My Nương và Huyên Nhi rảnh rỗi thì năng qua lại chỗ Dương Thị xem có gì cần giúp đỡ thì giúp. Hai người đều như hoa, nên trang điểm đẹp đẽ một chút. Không có việc gì thì chơi đùa cùng nhau, đừng có bó buộc bản thân mình quá”.
Thống soái đúng là biết đạo lý dùng người, giao bớt quyền hành cho họ.
Chỉ cần Diệp Chiêu nắm chặt tài chính trong tay, dùng mấy người thϊếp để giám sát lẫn nhau thì bọn họ cũng không thể chi tiêu lãng phí được.
Dương Thị chiếm được ưu thế trước, có lợi mọi bề, đối với tình hình bây giờ tỏ ra vô cùng mãn nguyện, trong lòng cũng rất vui sướиɠ. Còn đối với My Nương và Huyên Nhi mà nói, thì tuy Dương Thị có thể sai bảo những thuộc hạ bình thường khác nhưng lại không có quyền quản lý mấy người thϊếp, cũng không được can thiệp vào hành vi và lợi ích của bọn họ, càng không thể để ảnh hưởng tới tướng quân và Quận Vương, nên họ cảm thấy an tâm phần nào. Hai người phát hiện tướng quân rất thích ngắm người đẹp, bèn vội vàng về phòng chải tóc, trang điểm đẹp đẽ, đeo thêm đồ trang sức mới được ban thưởng rồi lao đến hầu hạ tướng quân, cảm ơn ân chuẩn của tướng quân.
Vì đang trong thời gian mới cưới, Diệp Chiêu không cần lên triều, nên đến thư phòng đọc sách, để bọn họ ở lại hầu hạ bên cạnh.
My Nương duyên dáng, Huyên Nhi tao nhã, người mài mực, người trải giấy, quần áo hai người lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng, thật là mỗi người sở hữu một vẻ đẹp riêng.
Đợi đến lúc Diệp Chiêu đi luyện võ, Thu Hoa và Thu Thủy mới thoải mái chạy tới trò chuyện với My Nương và Huyên Nhi. Thu Hoa và Thu Thủy còn tự hào khoe với hai người đẹp năm đó tướng quân nhà mình ở Mạc Bắc đã anh dũng như thế nào khi một mình xông vào giữa quân địch có hàng vạn tên lấy đi thủ cấp viên tướng của chúng.
Hai người đẹp tuy không thể hình dung được hết tình hình lúc đó nhưng trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Sau đó lại ngắm phong thái của tướng quân, nghĩ đến việc sự bạc tình của Quận Vương, hận tạo hoá thật khéo trêu ngươi khiến cho hai người đẹp tan nát cả cõi lòng.