Chương 38: Nhà ăn

Sau khi nhận được hai tấm thẻ ở quầy tiếp tân sinh viên, cả hai đã quá quen với học viện, đã đến giờ ăn nên quyết định đi ăn cơm trước, sau đó đi đến tòa nhà tổng hợp mua vài thứ rồi mới quay về ký túc xá.

Nhà ăn của học viện rất lớn, chia thành bốn nhà ăn, Lâm Điềm Điềm tìm một nhà ăn theo bảng chỉ dẫn trên đường, nhìn thấy không có quá nhiều người liền đi vào.

Nhà ăn rất rộng rãi, được chia thành sáu tầng, mỗi tầng có sức chứa khoảng 1.500 người.

Ở mỗi tầng đều có những món ngon khác nhau, chỉ cần là món ngon giữa các vì sao, ở đây đều có, hương vị rất ngon, có thể nói Học viện quân sự đế quốc thực sự là học viên giàu có nhất trong Đế quốc.

Lâm Điềm Điềm đi dạo xung quanh, mua hai phần rau xanh và một bát cơm thô sức ăn của cô luôn rất nhỏ, mỗi bữa ăn cũng không nhiều.

Đúng vậy, sẽ không mất phí khi tham gia các lớp học trong học viện, hơn nữa trường sẽ trao học bổng cho những sinh viên có điểm thi xuất sắc mỗi học kỳ, nhưng cần phải trả tiền ăn và mua đồ.

Trước khi đến đây, Lâm Điềm Điềm đã nạp rất nhiều tiền vào tài khoản sinh viên của mình để chi tiêu hàng ngày. Ở học viện bất luận mua thứ gì chỉ cần xác định thân phận và mã số học viên là có thể trả phí.

Thức ăn trong nhà ăn của học viện rất rẻ và ngon, Lâm Điềm Điềm nghĩ tạm ổn sau khi ăn vài miếng, nhưng cô thực sự rất kén ăn, vì vậy cô quyết định mua một số nguyên liệu, về tự nấu.

Một lúc sau, Trình Khê và Hạ Khả Khả cũng đến một nhà ăn, họ đang tìm chỗ sau khi gọi món, đột nhiên nhìn thấy Lâm Điềm Điềm đang ngồi ăn trong góc, mắt Hạ Khả Khả sáng lên, kéo Trình Khê đi tới.

"Xin chào, bạn học, chúng tôi ngồi đây được không?"

Giọng nói vui tươi dễ thương vang lên trên đầu cô, Lâm Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn thấy hoá ra là bọn họ, lại nhìn xung quanh, tất cả các ghế đều trống.

Lâm Điềm Điềm im lặng trong hai giây, nhẹ nhàng nói: "Có thể."

Hạ Khả Khả vui vẻ kéo Trình Khê, ngồi xuống đối diện với cô.

Trình Khê vẫn có chút khó chịu, rốt cuộc Lâm Điềm Điềm đã không để ý cô ấy, điều này khiến cô ấy thiên chi kiều nữ* được người nâng lớn lên có chút không xuống đài được. (*Chỉ những người con được cha mẹ quá cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.)

Hạ Khả Khả rất dễ gần, sau khi ngồi xuống, cô ấy bắt đầu nói chuyện với Lâm Điềm Điềm.

"Bạn cùng lớp, tên mình là Hạ Khả Khả. Đây là chị em tốt của mình và tiểu Trình Khê. Trước đó chúng mình đã để ý đến bạn ở cổng trường. Bạn thật xinh đẹp. Bạn tên gì?"

Lâm Điềm Điềm nuốt thức ăn trong miệng, nhìn cô ấy, nói: "Xin chào, tôi tên là Lâm Điềm Điềm."

Thấy cô không khó gần như biểu hiện trên mặt, Hạ Khả Khả càng vui hơn, "Lâm Điềm Điềm? Haha, tên của bạn không giống với bạn, ah, không, không, mình không nói rằng bạn không ngọt ngào, ai nha, chính là......"

Lâm Điềm Điềm thấy bộ dạng càng giải thích càng bối rối của cô ấy, cười nói: "Không sao, tôi cũng nghĩ cái tên này không hợp với tôi, không ngọt ngào chút nào."

Hạ Khả Khả che mặt, hai mắt đỏ lên, "Điềm Điềm, bạn thật sự rất đẹp, khi cười bạn trông càng đẹp hơn!"

“ Bạn cũng dễ thương!” Lâm Điềm Điềm thích những động vật nhỏ và những sinh vật có bộ lông xù dễ thương. Hạ Khả Khả cho cô cảm giác như một con thỏ nhỏ, Lâm Điềm Điềm rất thích cô ấy.

Không muốn bị cho ra rìa, Trình Khê không có gì để nói.

"Sao cậu lại ăn cái này? Sao vậy? Không có tiền?"

Ngay khi những lời này nói ra, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.

Hạ Khả Khả nhìn đồ ăn của cô ấy và Trình Khê, lại nhìn đồ ăn của Lâm Điềm Điềm, thực sự cảm thấy đồ ăn của cô khá kém.

Nhìn thấy bầu không khí sôi động vừa rồi như đông cứng lại, Trình Khê có chút không biết làm sao, cắn cắn môi đỏ, quật cường nhìn Lâm Điềm Điềm.

Trình Khê chính là như vậy, nói chuyện thẳng thừng, không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, tuy người không xấu nhưng miệng lại quá độc, điều này cũng khiến nhiều người ghen ghét.

May mắn thay, Lâm Điềm Điềm không để ý, cô mỉm cười, "Tôi có khẩu vị nhẹ và không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ."

"Ahaha, mình lại không thịt không vui, mình không thích thức ăn chay!"

Hạ Khả Khả vội vàng tiếp lời, cười haha, vòng quanh sân khấu, bầu không khí từ từ khôi phục.

Trình Khê cũng thở phào nhẹ nhõm.