Chương 20: Đối thủ cũ tái tụ họp

Tông Vực phát giác có gì đó không ổn, tuy rằng tinh thần lực bị thương, cảnh giác không bằng trước, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến anh nhanh chóng xoay người vươn tay ra chặn lại chiêu thức của người tới.

Không kịp nghĩ nhiều, Tông Vực thậm chí còn không nhìn thấy tướng mạo của người này, chỉ biết đó là một người đàn ông, chiêu thức lăng lệ, ngang ngửa với anh.

Hai người lặng yên không một tiếng động đánh hồi lâu, càng đánh càng giống đánh giao lưu thông thường, người tới không ra đòn tàn nhẫn chút nào, hơn nữa phong cách chiến đấu rất quen thuộc.

Tông Vực nhớ lại mùi vị, bỗng nhiên lùi lại, thu tay về.

Người kia cũng thu tay lại, đứng đối diện anh cách đó không xa, căn phòng tối om, Tông Vực nhẹ giọng nói: “Nguyên Dã?” Lời nói có chút nghi hoặc, nhưng thân phận của người kia cơ bản đã được xác định, nhưng tôi. Chỉ là kinh ngạc người này tại sao lại ở đây.

Nguyên Dã cười khẽ một tiếng, "Vẫn được, xem ra ngươi không có nằm phế."

Mây đen che mặt trăng bay đi, ánh trăng tràn qua cửa sổ chiếu vào căn phòng vàng rực, Tông Vực mỉm cười khi nhìn thấy người đàn ông đối diện vẫn không hề thay đổi.

"Đã lâu không gặp, ngươi sao lại ở đây?"

Nguyên Dã khoanh tay, cười chế nhạo, "Ngươi còn hỏi ta sao? Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy, sao lại bị người ta bán làm búp bê tìиɧ ɖu͙©?" Vừa nói vừa không quên quét mắt nhìn người đàn ông chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen.

Tông Vực cảm thấy đau đầu, tên này chắc hẳn đã nhìn thấy mình và Lâm Điềm Điềm làʍ t̠ìиɦ, anh mất tự nhiên bờ mông săn chắc căng thẳng siết chặt, vẻ mặt hơi quýnh.

"Khụ, ta bị người trộm từ bệnh viện ra, không biết muốn đưa đi đâu. Nhóm người đó che mặt không nhìn rõ. Ta nửa đường tỉnh lại bỏ chạy, sau đó lại ngất đi, tỉnh lại đã ở đây. "

Nguyên Dã không dám cười thành tiếng, không thể làm gì khác hơn đành phải lấy tay ôm bụng, kìm nén rất khó chịu.

"Phốc ha ha, Tông Vực, ngươi thật quá may mắn!"

Tông Vực sờ mũi hơi tức giận quát, "Đừng cười nữa! Chuyện gì xảy ra với ngươi?"

Nguyên Dã cười một lúc trước khi trở lại bộ dạng bình thường của mình, giọng nói anh ta trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều khi quay trở lại chủ đề chính.

"Ta à, đang đi trên đường thì bất ngờ có một nhóm người lao ra vây đánh ta, lúc sau trời xui đất khiến lên xe cô gái này, bọn chúng chắc cũng muốn mang ta đi. Không may tôi tránh thoát, trước mắt không đoán ra nhóm người nào, cũng không thể xác định người bên nào. "

Tông Vực gật đầu.

"Ngươi có biết Ngươi đã nằm bao lâu không, tám năm! Ông đây cũng đã nằm bảy năm rưỡi, chết tiệt, sống sót không dễ dàng, ông đây cho là mình chết chắc!"

Nguyên Dã sợ hãi vỗ ngực, bất giác than thở trước mặt đối thủ cũ.

Tông Vực cá mè một lứa, đang tiêu hóa tin tức 8 năm, thật may mắn.

"Đúng rồi, ta đã sử dụng quang não gửi định vị cho Chanh tử vào chiều nay. Anh ta không trả lời ta. Ta nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra. Trước mắt bên ngoài rất không an toàn."

Tông Vực gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy. Bây giờ hành động hấp tấp. Đây là nơi an toàn nhất. Tinh thần lực của tôi đang dần hồi phục. Vạn nhất ra ngoài dễ dàng tự chui đầu vào lưới, tạm thời trốn hai ngày a.”

Nguyên Dã cũng nghĩ vậy, đột nhiên từ trong bụng Nguyên Dã phát ra một tiếng rêи ɾỉ, Tông Vực cười cười, vừa định nói thì bụng cũng vang lên tiếng kêu đói đồng dạng.

“Hahaha, hình như ngươi cũng đói một ngày rồi, mẹ kiếp, mau kiếm gì ăn đi, ông đây đói chết rồi. "

Hai người lục lọi trong phòng khách rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một đống đồ ăn vặt mà buổi sáng Alger mua về.

"Cái này mẹ nó có thể ăn no bụng mới là lạ, ông đây đói đến mức có thể ăn hết nửa con trâu!"

Tông Vực cũng khó xửkhông kém, vào bếp lật qua lật lạ, hôm nay nữ chủ nhân không nấu cơm, trong tủ lạnh chỉ có rất nhiều nguyên liệu à một cái bánh ngọt rất lớn, cái bánh thiếu một miếng nhỏ, chắc là bị chủ nhân ăn.

Tông Vực vốn không ăn đồ ngọt, nhíu mày, hôm qua nhìn thấy cái bánh này mà không thèm ăn, mấy món ăn vặt hôm nay chắc chắn không đủ cho hai người, nếu không ăn thì chỉ có đói thêm ngày nữa.

Do dự hồi lâu, Tông Vực đặt chiếc bánh gato lên bàn.

Nguyên Dã cũng không thích đồ ngọt, hai người chia nhau ăn vặt, ăn no một nửa thì ăn một chùm hoa quả, cuối cùng miễn cưỡng ăn hết nửa cái bánh như ăn thuốc độc, cuối cùng cũng no.