Chương 19: Tâm bị hòa tan

Bất luận Tông Vực xấu hổ như thế nào, chỗ nên tắm Lâm Điềm Điềm một chỗ đều không để sót.

Từ trong ra ngoài đã được rửa sạch sẽ, cuộc đời Tông Vực không còn gì đáng tiếc bị mặc qυầи ɭóŧ rồi đặt lên giường, lẳng lặng nằm thinh.

Trong tủ quần áo Nguyên Dã đã dọn dẹp sạch sẽ, lần nữa mặc lại quần.

Nguyên Dã cũng có chút lúng túng, trường hợp này gặp người quen còn trốn trong tủ quần áo, nếu ra ngoài nhất định sẽ bị Tông Vực biết.

Nhưng mà… Khó xử nhất là vị nằm nằm trên giường kia, không phải sao? Nguyên Dã nhếch miệng cười xấu xa quyết định sau đêm sẽ cho đối thủ cũ một kinh hỉ!

Sau một hồi làʍ t̠ìиɦ căng kịch liệt lại tắm rửa sạch sẽ cho bạn trai, bôn ba một ngày cơ thể tỏa ra cảm giác mệt mỏi nồng đậm.

Nhìn đồng hồ, cô tắt nạp điện quản gia trí năng, Lâm Điềm Điềm mặc bộ đồ ngủ viền ren nằm dài trên giường, hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông, "Ngủ ngon, bạn trai."

Ôm lấy cánh tay nam nhân ngửi mùi hương làm người an tâm của anh, Lâm Điềm Điềm chìm vào giấc ngủ.

Tiếng thở nông vang lên trong phòng, phòng ngủ dùng tinh dầu hương hoa cỏ an giấc, đầu giường loa thông minh phát âm nhạc êm ái.

Qua rất lâu, Tông Vực chắc chắn rằng cô gái nhỏ bên cạnh anh đã chìm vào giấc ngủ sâu, anh từ từ quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái qua ánh trăng.

Đập vào mắt đầu tiên là khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào căng mọng hơi hếch của cô gái, hai cánh môi xinh xắn khẽ khép mang theo đường cong duyên dáng.

Ánh mắt nhìn lên trên, với chiếc mũi cao nho nhỏ, lông mi dày như chiếc cọ nhỏ, còn có đôi lông mày hơi hơi cong màu nhạt, trông cô rất thanh tú.

Cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, một loại đẹp điềm tĩnh.

Lần đầu tiên, trái tim đã im lặng hơn ba mươi năm của Tông Vực đập cuồng loạn không ngừng.T như lớn tiếng thông báo: Là cô gái này! Cô gái này là người anh đã chờ đợi bấy lâu!

Lúc trước khi làʍ t̠ìиɦ, Tông Vực phát hiện mình và người phụ nữ này rất hợp, không chỉ là kɧoáı ©ảʍ thể xác, mà cả tâm hồn cũng rêи ɾỉ sung sướиɠ.

Ân ân ái ái, có cảm tình thì tình áo mới hoàn mỹ. Lúc Tông Vực biết mình bị phá thân anh chỉ ảo não, cũng không có cảm xúc gì khác. Lần này, Tông Vực mới nhận mệnh, anh biết rằng mình đã thua trên tay cô gái này.

Điềm Điềm? Ôi, bạn gái nhỏ của anh, thật muốn mau chóng bình phục, không nhịn được muống chủ động ôm em làm em rêи ɾỉ!

Nhẹ nhàng vén chăn bông lên, cơ thể trắng nõn của cô đập vào mắt, bộ đồ ngủ viền ren ôm lấy cơ thể xinh đẹp của cô, một phần nhỏ bộ ngực mềm mại của cô được lớp ren bao quanh, hầu hết đều lộ ra, Tông Vực chăm chú nhìn không chớp mắt vυ" mềm trước mặt , vùng vẫy một hồi, cuối cùng cũng duỗi tay to nắm lấy bầu quyến rũ mê người kia.

Thật to cũng thật mềm!

Đó là lần đầu tiên anh chủ động vuốt ve ngực phụ nữ, lần làʍ t̠ìиɦ trước cũng bị nắm lấy tay ấn trên vυ" thịt nhưng không có cảm giác lớn như vậy.

Một cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền đến trong lòng, khuôn mặt luôn nghiêm túc lạnh lùng của Tông Vực khẽ dịu đi, trong bóng tối ẩn hiện vành tai dần dần đỏ lên.

Nhẹ nhàng nắm hai cái, thịt vυ" từ giữa ngón tay tràn ra, bàn tay của Tông Vực rất lớn, thế nhưng vẫn có loại cảm giác không cầm hết được.

Trong lúc ngủ mơ, cô nhỏ bị nắm có chút ngứa, khẽ hừ ngâm rên một tiếng.

Tông Vực sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại và không dám làm loạn nữa.

Trong bụng ọc ọc kêu vang, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính, Tông Vực nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ của cô gái ra, đứng dậy xuống giường, đắp chăn kín cho cô rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Nguyên Dã ở trong tủ xem toàn bộ quá trình si hán của Tông Vực , cười không có ý tốt, anh ta di chuyển đôi chân tê cứng của mình và nhanh nhẹn bước ra khỏi tủ.

* Si hán định nghĩa: Một, người ngu xuẩn, ngu ngốc. Hai, là người đàn ông chân thành tha thiết yêu một cô gái

Tiếng nhạc êm dịu che đi bước chân chậm rãi có chủ ý của Nguyên Dã, Tông Vực đang tìm thức ăn trong bếp, Nguyên Dã đến sau lưng anh cách đó không xa, chuẩn bị cho anh niềm vui bất ngờ.